Ngẫu
Hôm nay cô có việc bận ở công ty nên đã ra ngoài từ sớm, nàng ngồi trên giường chán nản đành đem chiếc ipad ra sử dụng. Chợt nàng đưa tay sờ lên gương mặt mình, cái nham nhám của vết sẹo để lại làm tim nàng đau thắt. Có vẻ bên cạnh cô bình yên đến độ khiến nàng quên đi vết thương còn đang hiện hữu trên thân thể mình...
Thở dài một lượt, nàng nghĩ mình cần phải đối diện với sự thật rồi... Ngón tay run rẫy chầm chầm bấm vào biểu tượng camera, nàng khó khăn chờ đợi gương mặt bị hủy dung của mình... Nhưng đợi rất lâu màn hình ipad chỉ hiện mỗi màu đen, có chút khó hiểu nàn thoát ra vào lại vẫn là màu đen nhưng phía góc màn hình lại lấp loé xíu ánh sáng... Nàng ngờ ngợ ra camera vốn dĩ đã bị che đi ngay từ đầu, cả màn hình cũng được dán nhám khiến nàng chẳng nhìn rõ được mặt mình. Nhớ đến gì đó nàng cầm remote bấm nhanh chóng cô quản gia họ Park đã đến.
"Jennie có việc gì sao chị?" Đã qua hai tháng ở đây nàng và Chaeyoung trở nên thân thiết hơn, thoải mái với nhau chẳng chút phân biệt.
"À chị muốn tìm gương ấy mà"
"Gương sao? Trước khi đến đây Jisoo unnie đã cho người đem bỏ hết tất cả gương ở trong nhà rồi"
"Đem bỏ sao? Không phải chị ấy không thích soi gương và gương không hợp phong thủy sao?"
"Không có ... Trước kia vẫn bình thường mà. Chỉ khi chị đến chị ấy mới bảo đem bỏ thôi. Con người ai mà chẳng soi gương. Nếu chị muốn em về phòng lấy lên cho" Chaeyoung nhí nhảnh ăn xoài mà không biết mình đã lỡ miệng.
"À không cần đâu... Chị muốn nghỉ ngơi em ra ngoài được rồi. Phiền em quá" nành gượng cười nói.
"Không gì đâu, em đi đấy có gì gọi em"
Cách cửa đóng lại cũng là lúc nàng nàng ngã phịch ra sau, đáy mắt ánh lên sự đau khổ không thể tả được. Nàng đưa tay cào cấu lên mặt mình rồi đến đánh vào hai chân mình khóc nấc lên. Với những gì cô làm khiến nàng cảm thấy bản thân mình không xứng đáng để nhận nó chút nào... Một cô gái bị hủy dung cùng với đôi chân bị liệt... sự tự ti cứ thế bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của nàng...
Sự việc hôm đó cô được Chaeyoung nói qua Jisoo không khỏi trách cô ấy. Jisoo lại lần nữa kéo nàng từ vực thẩm đi lên, khi cô mời được bác sĩ giỏi về khám cho đôi chân của nàng. Kết quả ngoài mong đợi khi bác sĩ kết luận có đôi chân nàng có khả năng hồi phục khi thực hiện vật lí trị liệu.
Cũng may mắn khi nhờ sự ân cần xoa bóp chân nàng mỗi đêm của cô mà các cơ không bị teo, nhờ vậy mà khả năng hồi phục cao hơn. Đây cũng là tháng thứ 3 nàng tập luyện nhờ sự giúp đỡ của cô.
"Nào từ từ thôi... Đúng rồi... Nắm tay chị này..."
Hôm nay Jennie đã tiến triển hơn khi nàng đã đứng vững được mà không cần khung tập đi. Nàng vịnh hờ tay cô cố bước từng bước, vài bước đầu rất thuận lợi cô khẽ buông tay nàng ra. Nhưng thêm hai bước nữa nàng liền chới với đôi chân như mất lực mà sụp xuống.
"Jen... Jennie em không sao chứ? Chị xin lỗi... Em đau lắm không?"
Cô cuống lên ôm trọn thân thể nàng vào lòng không ngừng nói xin lỗi. Cõi ấm áp len lõi trong tim khiến nàng bật cười khanh khách vòng tay ôm lấy cổ cô để đứng vững.
"Đồ ngốc em không sao cả"
"Hôm nay tập đủ rồi mình về phòng chị mát xa cho em"
"Em muốn ra vườn hôm nay trắng rất tròn. Em muốn ngắm trăng cùng ngắm hoa"
"Được đều nghe theo em"
Thấy nàng đưa tay định cầm lấy khung tập đi, cô nhanh chóng đẩy nó ra xa trước sự ngỡ ngàng của nàng.
"Xài đỡ lưng chị đi, cái khung em xài được 3 tháng rồi, xài nữa sẽ hư... Chị không có tiền mua cái mới đâu"
Nàng phì cười vì cái lí do muôn thuở này. Kim Jennie biết hết ý đồ của Jisoo nhà cô hết đấy nhé.
Cứ thế sân vườn lại có một cô gái ngồi bệt xuống cỏ tay không ngừng xoa bóp cho cô nhỏ người ngồi trên ghế bành loại thư giản. Nàng đưa mắt nhìn khóm hoa nghĩ gì đó mà nở nụ cười buồn.
"Thời điểm hoa đẹp nhất vạn người đều muốn đem nó về giữ riêng cho mình. Nhưng khi hoa tàn thì chỉ mỗi một người chăm sóc cho nó mà thôi phải không Soo..." (*)
Cô dừng tay trầm ngâm đôi chút liền nói.
"Chị có cơ hội được làm kẻ chăm hoa mà em nói... riêng mỗi đời em không?"
Jennie nàng là người thông minh rất nhanh đã hiểu ra ý tứ từ câu hỏi lấp lửng kia. Suốt thời gian qua bên cạnh cô trái tim nàng đã thật sự rung động... Đó chẳng phải là rung động xuất phát từ lòng cảm kích hay biết ơn. Mà nó xuất phát từ sự bình yên, sự an toàn vững chắc, sự vui vẻ khiến nàng quên đi sự tự ti của bản thân... Tất cả những điều này nàng chưa tưng cảm nhận được từ người con trai bội bạc kia. Nhưng phải làm sao khi bản thân nàng giờ đây chẳng thế xứng với cô nữa rồi...
"Em không xứn..."
Biết nàng sắp nói những lời không hay cô bạo gan dùng môi mình chặn môi nàng lại.
"Không cho em nói những lời đó. Chị yêu em chính là vì em... chứ không phải vẻ ngoài của em. Nếu em nói không xứng chị sẵn sàng đem gương mặt này hủy hoại nó để có thể cạnh em... Nhưng chị không thể đem chân mình phế đi... Chị phải làm đôi chân cho em..." Cô đem tay nàng áp lên mặt mình chân thành nói.
"Soo à..." Nghe những lời nói không hoa mỹ này từ cô mà mắt nàng đã đỏ hoen từ khi nào
"Về sau đừng nói những lời như vậy nữa. Chị không bắt em phải đáp lại tình cảm này... Chỉ mong em cho chị cơ hội chăm sóc cho em đến khi... Em tìm được người em yêu..." Lời nói của cô càng về sau nhỏ, nghẹn đến đau lòng.
Nàng không đáp chỉ kéo mặt cô đến gần tựa trán mình vào cô rồi thì thầm.
"Cho em thêm thời gian..."
Lòng cô như nở hoa không màn thế sự liền gật đầu như đứa trẻ. Phải chăng sự chờ đợi của cô bấy lâu nay giờ đây đã có kết quả...
Ấy vậy mà kể từ đêm đó cũng đã trôi qua gần đến cuối năm. Nhờ cô mà nàng đã vượt qua nỗi hèn nhát của mình mà gặp lại ba mẹ mình. Đôi chân của nàng dần đi được nhiều bước hơn nhưng vẫn còn yếu đôi chút. Hôm nay cô bận việc gì đó nên về trễ hơn mọi ngày, vừa vào đã thấy ba mẹ Kim ngồi trò chuyện cùng nàng cô liền sốc lại tinh thần.
"Con chào hai bác"
"Jisoo về rồi nào vào ăn thôi mọi người đợi con nãy giờ"
"Vâng"
Cô nhanh chóng rửa tay kéo ghế ngồi cạnh nàng, theo thói quen lùa xương cá ra rồi đặt vào chén nàng trước mắt nhìn hài lòng của hai bậc phụ huynh.
"Hai bác... Jennie... Cháu đã tìm được bác sĩ giỏi có thế chữa lành lại gương mặt của em ấy. Mọi người có muốn thử không ạ..."
Ba người nghe vậy liền vui mừng không siết, đặc biệt là nàng.
"Em muốn thử... Em muốn cược lần này"
Nhìn dáng vẻ tự tin ngày xưa của nàng cô không khỏi hạnh phúc. Nhưng trong mắt cô lại ánh lên sự chua xót khó tả....
____________________________
(*) Là câu cap mình đọc trên tiktok nhưng mình không nhớ là của ai nhưng nó đã làm mình nhớ nó, rất ấn tượng. Hic nên là mình không có nguồn nên là mọi người xí xoá cho mình nha huhu. Thành thật xin lỗi mọi người rất nhiều luôn.
Và mẫu truyện này mình lên ý tưởng từ câu cap đấy.
Một lần nữa mình thành thật xin lỗi mọi người huhu 😭😭
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...