Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố


Không đi sớm không được.

Thủ Phủ Hoàng Gia là khu biệt dựa vào núi, cảnh vừa đẹp vừa yên tĩnh là điều đương nhiên nhưng dở cái muốn đi đâu cũng xa lòi.

Tuy tốc độ của xe ba bánh không hề chậm nhưng muốn đến chợ cũng tốn kha khá thời gian.
Bảo vệ hôm qua còn chưa thay ca, thấy Lâm Chu mới giờ này đã chạy xe ba bánh ra ngoài thì lên tiếng chào hỏi, lại còn rất chi là cám cảnh.
Giàu nứt đố đổ vách mà còn liều mạng bày quán như thế, mới tinh mơ đã bận rộn rồi.
Đúng là không dễ dàng gì!
Ban đầu, Lâm Chu vốn không có ý định thay đổi vị bánh bao.
Nhưng vừa đi vào chợ đã thấy có ông cụ nông dân, ngồi ngay ven đường bán rau nhà trồng.

Rau của họ nhìn rất ngon, xanh non mơn mởn vừa nhìn đã thấy vừa tươi vừa sạch, làm cậu không nhịn được ma nghĩ đến bánh bao nhân rau cải xào nấm hương.
Nếu không hôm nay đổi thành bánh bao nhân rau cải xào nấm hương đi?
Chẳng có ai để bàn bạc, Lâm Chu đành tự đề cử tự đồng ý.

Cậu đi thẳng đến trước mặt ông cụ bán rau, mua hết hai rổ cải xanh lớn về làm nhân bánh.
Ông cụ bán rau vừa bày hàng đã bán hết, khuôn mặt già nua lộ rõ vẻ vui mừng.

Ông vội vàng để rau vào túi, còn giúp Lâm Chu chất lên xe ba bánh.
Chỗ này bán hết rồi, ông lại tranh thủ chạy về nhà, ra ruộng hái thêm một ít để bán tiếp.

Vẫn còn kịp buổi chợ.
Hôm nay mở hàng may mắn thật, có thể kiếm không ít tiền đâu!
Ông cụ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Chu mà cũng thấy vui muốn chết.
Đúng là một cậu nhóc tốt!
Tiếp theo Lâm Chu lại mua thêm ít nấm hương tươi, thịt bò và hành tây.
Nguyên liệu làm bánh đã mua xong, có thể dẹp đường hồi phủ rồi.

Ở một bên khác.
Sáng nay Văn Nam dậy trễ nên không kịp làm bữa sáng, sửa soạn xong liền mang theo mấy cái bánh bao còn thừa từ tối qua, vội vội vàng vàng lao ra ngoài.
Anh nhanh chóng nhảy lên xe điện, phi như bay đến chỗ làm.

Cuối cùng, may mà không đến trễ.
Công việc của anh 8 giờ đã phải có mặt, hôm nào cũng như hôm nào, tuần còn phải đi sớm đủ 6 ngày.
Những ngày tháng này đúng là không có cách nào mà vượt qua được!
Văn Nam nhìn đồng nghiệp xung quanh, không phải còn lờ đờ gật gù thì cũng đang uống cafe hoặc tranh thủ ăn sáng.
Nhớ đến túi bánh bao của mình, anh mở ngăn kéo, lấy hộp cơm, ném 3 cái bánh đã nguội ngắt vô trong rồi nhét vào lò vi sóng.
Giờ này căn bản là chẳng có ma nào làm việc, dự là cả đám còn đang say ke, chưa tỉnh ngủ.
Đúng là thời điểm tốt để ăn sáng, làm tinh thần tỉnh táo.
Không lâu sau, lò vi sóng bắt đầu tỏa ra mùi hương thơm phức.

Văn Nam say mê hít hà.

Chỉ chớp mắt là quá nửa oán khí phải rời giường sớm đã bị đánh tan.
Nếu sáng nào cũng được ăn bánh bao ngon thế này thì dậy sớm đi làm sớm cũng là một loại hạnh phúc.
“Tinh~”
Chuông báo lò vi sóng vang lên, tuyến bố: Bánh bao đã nóng rồi!
Văn Nam đeo găng tay, lấy hộp cơm của mình ra khỏi lò rồi quay lại chỗ ngồi, chuẩn bị đánh chén.
Bánh bao nóng hổi nhưng coi bộ không ngon bằng ăn ngay lúc mới lấy ra khỏi lồng hấp.
Văn Nam cẩn thận cắn một miếng, vẫn nếm được vị nước sốt hôm qua.

Hai mắt anh lập tức sáng bừng, tinh thần bật dậy như lò xo.
“Wow~ Ẫn on như chế! (Vẫn ngon như thế)
Miệng ngậm đầy bánh bao nên nói chuyện cũng ậm ừ, không rõ.
Cảm giác thèm ăn bị khơi dậy triệt để, Văn Nam cạp như hổ đói, Chỉ ba miếng đã xử hết một cái bánh bao lớn.
Sau khi uống một ngụm cafe, anh lại cầm tiếp một cái bánh nhưng đang định ăn thì đã bị động nghiệp bên cạnh cắt ngang.
“Văn Nam, cậu mua bánh bao ở đâu thế? Ngửi thơm quá trời luôn!”
Đúng thế thật, đồng nghiệp ngồi quanh anh đều có thể ngửi rõ mùi bánh bao nhân thịt bò.
Mùi thịt nồng đậm cộng với mùi bột mùi ngọt ngào, được làm nóng nên hương vị càng thêm đậm đà, tỏa khắp bốn phía.

Tử chỗ bị Văn Năm cắn thủng, hương thịt tràn ra, thơm đến lạ lùng.

Chỉ ngửi thôi mà cơn thèm ăn của mọi người đều bị câu lên hết.
“Ơ kìa, cậu ăn bánh bao không kèm cháo hay sữa đậu nành mà lại đi uống cafe à?”
Một người đồng nghiệp khác thấy vậy cũng quay sang, hỏi Văn Nam về chuyện bánh bao.
Tầm này tất cả nhân viên đều đang lười biếng, tranh thủ ăn sáng.

Có điều bánh bao của anh là thơm nhất, thế nên mới hấp dẫn ánh mắt của những người khác.
Văn Nam nghe thế thì cũng thấy khổ muốn chết.
Hay lắm, sắp 8 giờ rồi, không làm cốc cafe thì tí nữa lấy đâu ra tinh thần cùng sức lực mà làm việc? Trong công ty này, có ai mà không uống cafe thay nước lã chứ.
“Bánh này tôi mua ở công viên Hoa Quả Sơn, ăn ngon lắm ấy.”
“Ngon đến mức nào? Anh em tốt, tôi lấy sandwich đổi với cậu nhé?”
Đồng nghiệp nhìn chằm chằm cái bánh bao nhân thịt bò trong tay anh, ánh mắt đầy khát vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận