Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Thời gian thấm thoắt lại 5 ngày trôi qua, lúc này Hoàng Trần đã hoàn toàn có thể vận chuyển linh lực và máu huyết một cách rất thành thục, cơ thể hắn lúc này toát lên một sức sống mênh mông, có thể nói nếu không trông vào dáng vẻ bề ngoài trẻ trung của hắn thì khí tức của hắn hoàn toàn có thể làm người ta tưởng đang đứng trước một lão nhân tiên phong đạo cốt vậy.

Đồng thời khi vận chuyển linh lực tới cực hạn thì trên ấn đường của hắn sẽ ẩn ẩn hiện hiện hình ảnh một ngọn lửa nhỏ xíu màu đỏ rực.

Lúc này Hoàng Trần mới đứng dậy quay mình bái tạ bóng hình nam nhân kia, nhưng điều làm hắn ngỡ ngàng là bóng hình nam nhân đó hiện giờ chỉ còn lại là một cái bóng rất mờ nhạt, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. “Tiền..nn Bối.... ngài”.

Bóng hình nam nhân mờ ảo, thoáng một nét cười rồi nói rất yếu ớt: “Ta chỉ là một tia thần niệm của Sùng Lãm, ngươi có thể tìm hiểu kỹ hơn trong ngọc giản ta lưu lại, hãy nhớ đừng phụ lòng của mỗi người dân vùng đất An Nam”, nói đến đây bóng hình nam tử không còn chịu đựng được nữa, run rẩy một cái rồi tan ra làm hàng ngàn vạn tia sáng. Một chiếc nhẫn trữ vật leng keng rơi xuống trước mặt Hoàng Trần.

Hoàng Trần quỳ xuống hướng không gian xa xa vái lậy ba cái, sau đó mới đưa tay nhặt chiếc nhẫn lên. Thần thức của hắn nhanh chóng quét qua chiếc nhẫn một lượt, một không gian trữ vật rộng lớn hiện ra trước mắt, không gian này ước chừng rộng tới vài chục ngàn mét. Hoàng Trần hít một hơi dài mới bình tĩnh trở lại. Mặc dù đồ vật trong nhẫn không nhiều, nhưng riêng một cái không gian trữ vật này đã đủ đáng giá một cái gia tài khổng lồ. Hoàng Trần chưa bao giờ tưởng tượng ra lại có một không gian trữ vật rộng tới thế, ngoại trừ không gian của Ngũ Hành Thần Linh Đỉnh. Hắn cũng không hề biết rằng nó chính là cái duy nhất tồn tại trong giới tu chân của địa cầu, gio chính Viêm đế ngày xửa truyền lại.

Trong trữ vật cũng vẻn vẹn chỉ có 2 miếng ngọc giản, 1 tấm lệnh bài và một miếng gia cũ kỹ, ngoài ra chỉ còn lại một bình ngọc rất tinh xảo và một vật trông như cái đĩa ăn cơm rất lạ.

Hoàng Trần cầm miếng ngọc giản thứ nhất lên thần thức đảo qua rồi áp lên trên trán:


- Viêm đế, cụ cố năm đời trực hệ truyền xuống đến ta, mảnh đất phía Nam được người phong cho gia phụ là Lộc tục (Tức Kinh Dương Vương) làm nơi sinh tồn và duy trì nòi giống huyết mạch.

Mảnh đất này địa linh, nhân kiệt, linh khí sung túc do được Đông hải cung cấp thường xuyên. Phía cuối rẻo đất nơi tiếp giáp Đông hải là táng cốt của một Thần Long đã mấy vạn năm. Linh khí nơi đây được Tiên đế phong ấn để không bị thất thoát quá nhiều, chỉ đủ duy trì cho con người ở đây phát triển tốt nhất. nếu phong ấn được gia phong thường xuyên mỗi ngàn năm thì mảnh đất này có thể duy trì tới vài vạn năm linh khí ổn định. Đây là đất tốt, truyền xuống phải giữ gìn.

Nhưng đến ta (Sùng Lãm – tức Lạc Long Quân) mới là 5 đời, do nhất thời ngộ địch lại không phòng bị trước, khiến phải cưỡng ép phi thăng thiên giới mà chưa kịp lưu lại truyền nhân cùng phong ấn nơi đây, khiến lòng ta không thể yên ổn. Cố chút hơi tàn lưu lại một tia thần niệm trong pháp bảo long châu này, rải xuống Đông hải chỉ mong có người hữu duyên tới được nơi đây.

Đã tới đây và lấy được di vật này, hãy hoàn thành tâm nguyện của ta, Toàn bộ về trận pháp phong ấn, cũng như tạo nghệ trận pháp cả đời ta đều được ghi lại ở chiếc ngọc giản còn lại kia.

..................................

- Long châu, tức không gian pháp bảo nơi đây nguyên bản là một viên long châu bị ta luyện hóa mà thành, tuy nhiên tạo nghệ trận pháp lúc đó còn chưa có đủ nên gia tốc thời gian chỉ đạt được hơn 20 lần. ta đã nghiên cứu và chế tạo được một trận bàn thời gian, gia tốc trận bàn có thể đạt tới 200 lần, nếu như có thể tế luyện long châu lại một lần nữa thì gia tốc sẽ được cải thiện rất lớn. đáng tiếc chưa làm được nên để lại nơi đây lưu cho hậu thế.


2 canh giờ trôi qua, lúc này hắn mới mở mắt cất tấm ngọc giản vào trong nhẫn trữ vật.

Hắn cầm miếng ngọc giản thứ 2 lên lướt qua một lượt rồi cũng cất đi, vì trận pháp cũng như kiến thức trong đó quá nhiều, phải có thời gian nghiên cứu sau.

Lướt qua cái vật hình như cái đĩa hắn cầm lên ngắm nghía, vật này trên mặt có rất nhiều phù văn trận pháp cổ đại, Hoàng Trần với tạo nghệ trận pháp cũng có chút vốn liếng nhưng đối với phù văn khắc họa trên đây thì hoàn toàn không hiểu được. phía mép ngoài của chiếc đĩa có tới 8 cái lỗ nhỏ, theo như giới thiệu thì có lẽ để gắn linh thạch vào đó. Pháp bảo này cũng không cần tế luyện, chỉ cần lưu lại thần thức là có thể sử dụng độc lập.

Hoàng Trần cất chiếc la bàn đi rồi nhìn sang tấm lệnh bài, đây là một tấm lệnh bài được làm từ một loại gỗ cổ xưa, trải qua mấy ngàn năm mà không hề có dấu hiệu suy chuyển, vẫn luôn tản mát ra một cảm giác ấm áp. 2 mặt của lệnh bài có 2 biểu tượng khác nhau, một mặt là một ngọn lửa rất nhỏ, mặt kia là hình một con rồng uốn lượn trông vô cùng sinh động phía trên cùng có khắc 2 chữ vô cùng nhỏ Viêm - Long.

Theo như ngọc giản viết thì có lệnh bài này trong tay sẽ giúp hắn có thể khống chế cũng như tùy thời di chuyển tới bất kỳ nơi đâu trong không gian này. Ngoài ra sau này chắc chắn sẽ trợ giúp hắn không nhỏ.

Nhìn sang tấm gia cũ, Hoàng Trần cầm nó lên tay, một cảm giác quen thuộc, thần thức chớp động, trên tay hắn lại có thêm một tấm như thế nữa. Đó chính là tấm da lần trước Hoàng Trần có được trong một cái rương trong bảo khố của Trần Chân chân nhân. Lúc trước cũng chẳng biết nó dùng để làm gì nên hắn chỉ cất đi, thi thoảng lôi ra ngắm nghía mà thôi. Không nghĩ hôm nay dĩ nhiên lại gặp được một tấm giống thế.


Sau khi ghép 2 tấm da lại thì hiển nhiên là cùng từ một bức bản đồ, theo như vị trí thì hiển nhiên là tấm bản đồ đầy đủ phải có 4 tấm, hiện trong tay hắn đã có được một nửa của bản đồ. Bản đồ này theo như ngọc giản nói thì nó là địa điểm kho tàng của Viêm Đế truyền lại. Vốn là liền lạc nhưng do anh em tranh giành nội bộ nên mới bị xé ra làm 4 miếng, cho tới giờ vẫn chưa từng được ghép lại. Hoàng Trần cất 2 tấm gia vào rồi tiếp tục cầm chiếc lọ ngọc lên.

Đây là vật cuối cùng trong không gian trữ vật, cầm nó lên tay, một cảm giác linh lực ba động rõ ràng. Hiển nhiên là một giọt linh huyết Long tộc truyền thừa. Hiển nhiên là vật do Sùng Lãm lão tổ cố tình để lại một cái ân huệ cho Hoàng Trần, có lẽ cũng vì bản thân ông cuối đời lại không được ở cùng thê tử nên đã nghĩ tới cho hậu bối của mình.

Hoàng Trần nghĩ tới đây thì cảm thấy giữa mình và vị lão tổ này dường như có chung một cái tâm trạng rồi.

Sau khi đã kiểm tra tất cả đồ vật trong nhẫn, Hoàng Trần thu toàn bộ chiếc nhẫn vào trong không gian Ngũ Hành Thần Linh Đỉnh.

Sau khi khấu đầu bái tạ trước hương án của 3 người, Hoàng Trần mau chóng di chuyển ra phía hậu điện. Không gian phía sau này không rộng lắm, được bố trí làm 5 phòng riêng biệt, vì đã được ngọc giản chỉ dẫn Hoàng Trần phất tay áo lên, tấm lệnh bài Viêm - Long liền xuất hiện trên tay hắn. Không chần chừ, hắn tiến thẳng tới căn phòng phía sau cùng, vung tấm lệnh bài lên, không gian dao động một cái rồi cửa phòng bật mở, hắn bước vào trong.

Căn phòng không rộng lắm chỉ ước chừng 40 mét vuông, không có đồ đạc hay bày biện gì, ở chính giữa phòng là một trận pháp, phía trên trận pháp lơ lửng một quả cầu trong suốt, trong đó có 3 tầng được phân ra:

Tầng dưới cùng là 2 ngọn lửa hỏa diễm và băng diễm đang rừng rực cháy, ơ giữa chúng được ngăn cách bởi một giải sương khói mùi mịt. Ở nơi sương khói đó có một chấm đỏ liên tục nhấp nháy, chính là vị trí Hoàng Trần đang đứng.


Tiếp đến là tầng thứ 2, nơi này không gian một màu bình dị, nhưng thi thoảng lại chớp động lên các cấm chế được bố trí vô cùng phức tạp, là một không gian ảo cảnh dùng cho tu sỹ rèn luyện tâm cảnh.

Tầng thứ 3, tầng này không gian một màu đen tối, một cảm giác sền sệt nặng nề, sóng sánh như bùn đất, thi thoảng lại có những con sóng dao động ngang dọc. Không gian này chính là để luyện thần thức, không gian này từ rất lâu đều không có người mở ra được, vì yêu cầu phải có cường độ thần thức đủ mạnh thì mới có thể mở cửa tiến vào.

Sau khi xem xét một lượt vương lâm liền bứt ra một giọt tinh huyết rồi nhỏ vào quả cầu phía trên trận pháp. Quả cầu chớp động rồi tia linh huyết nhanh chóng được hấp thụ hết. Một sự liên hệ thần thức với toàn bộ không gian trong quả cầu xuất hiện trong đầu của Hoàng Trần. Ý niệm vừa chuyển lập tức quả cầu bay vụt lên rồi thu nhỏ thành một chùm tia sáng chui vào trong thức hải của hắn. Trong thức hải của Hoàng Trần, quả cầu lơ lửng tại một góc trong đó, tỏa ra ánh sáng dịu.

Quả cầu này có thể nói là trái tim của pháp bảo, một khi nó đã nhận chủ có nghĩa là Hoàng Trần bất kỳ lúc nào cũng có thể trục xuất ngoại nhân đang ở trong không gian pháp bảo ra ngoài, đồng thời có thể thu hồi pháp bảo lại nếu như hắn muốn.

Chỉ cần hắn ở trong phạm vi của quả cầu thì tùy thời có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí không gian nào trong đó, thậm chí ý một ý niệm của hắn có thể điều động linh lực của khu vực xung quanh để hỗ trợ cho mình.

Sau một lúc xắp xếp lại những suy nghĩ vẩn vơ, thần thức chớp động, thân thể Hoàng Trần lập tức biến mất.

Tại một nơi gần trung tâm của Hỏa địa, không gian linh lực chợt dao động rồi một thân hình nam tử thần thái hiên ngang trong trang phục lam sắc đột nhiên xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận