“Được hôm nay để ta tiễn Trương Tam, Lý Tứ các ngươi một đoạn đường”. Dứt lời lão dắt bầu rượu vào bên hông rồi phất tay áo, một cây trường tiên dài chừng 3 mét được lão xuất ra nơi tay. Lão già này là người cũng khá nổi tiếng trong giới hắc đạo, đừng nhìn vào dáng vẻ bề ngoài của lão tiên phong đạo cốt, ngược lại tâm địa cực kỳ tàn ác, không có việc gì lão chưa làm qua. Mặc dù tu vi của lão chỉ là Trúc cơ hậu kỳ, xong tu sỹ Kết Đan kỳ muốn giết hắn cũng không hẳn dễ dàng.
Trường tiên vung lên, cả một vùng không gian xung quanh tiên ảnh mờ mịt, từng trận gió vun vút, bóng roi bao trùm bốn phía, phong kín toàn thân lão. Thi thoảng đầu roi lại linh động như con mãng xà tả xung hữu đột bất ngờ mổ về phía 2 người đối phương.
Trương Tam, Lý Tứ cũng không phải loại vừa, bình thường nếu 2 người toàn thịnh thì liên thủ đấu lại với Bạch Phát lão quỷ cũng không phải là không thể, tuy nhiên hôm nay hai người vừa trải qua quá nhiều sự việc, khiến cho sức chiến đấu cũng không còn đỉnh cao phong độ nữa. Mặc dù thế, sinh tử đã qua quá nhiều lần, 2 người không hề nao núng phối hợp với nhau hết sức ăn ý nên nhất thời Bạch phát lão quỷ cũng chưa thể làm gì được 2 người. Trương tam sở trường đao pháp, còn lý tứ trước đây dùng kiếm, bây giờ cụt 2 tay hắn đành xuất ra một cây nhuyễn khiếm khá dài, một đầu được cuốn chặt nơi cổ tay khiến cho việc chiến đấu của hắn cũng không quá chật vật.
Tránh đêm dài lắm mộng, cả 2 bên đều xuất sử ra những chiêu thức vô cùng bá đạo và quyết liệt, mục đích nhanh chóng tiêu diệt đối phương.
Thời gian không đến một bữa cơn trôi qua, trận chiến đã vô cùng thảm khốc, lúc này lý tứ toàn thân thương tích, nơi ngực phải một vết thương lớn cỡ nắm tay, khá sâu khiến cho máu chảy liên tục ướt đẫm cả y phục vốn đã rách nát của y. Trương Tam thì có khá hơn đôi chút, nhưng toàn thân cũng lỗ chỗ thương tích.
Ngược lại bạch phát lão quỷ lúc này càng hiếu chiến, lão cũng có trúng mấy chiêu đao kiếm của 2 người nhưng không có vết thương nghiêm trọng, dù vậy toàn thân thương tích cũng không ít. Mái tóc bạc trắng vốn tiên phong đạo cốt thì lúc này bê bết máu của 2 bên trông bộ dạng lão vô cùng dữ tợn.
Trường tiên trong tay bị song đao của Trương tam làm tốn thương quá nửa khiến lão phải cất đi đổi sang một cây roi da có màu đỏ máu.
Trương tam lý tứ đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai đồng thời dốc toàn lực đánh về Bạch phát lão quỷ. Song đao, nhất kiếm được tế ra, những vệt sáng dài vài chục mét sáng rực cả một vùng, bóng đao kiếm hòa làm một tạo ra một mạng lưới dày đặc áp sát về phía đối phương.
Thấy thế công của đối phương quá hung hãn, nhất thời Bạch phát lão quỷ bèn tế xuất ra một chiếc khiên lớn cỡ bàn tay, chiếc khiên nhanh chóng phóng lớn cỡ 10 mét bao phủ trước toàn thân thể lão, 2 tay lão không ngừng bắt quyết truyền linh lực vào khiên. Một âm thanh chói tai vang lên “K... ree...ét....”
Cả 2 bên bật ngược ra sau, Trương Tam và Lý tứ không chần chừ ném về phía Bạch phát lão nhân một viên cầu màu đen cỡ nắm tay, rồi phi thân bỏ chạy.
Còn định trốn, Bạch phát lão nhân quát lên, nhưng khi thấy viên cầu bay tới ngày một hóa lớn khiến lão nhận ra sự nguy hiểm kề cận. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, lão nhanh chóng một lần nữa thúc đẩy toàn bộ linh lực vào chiếc khiên chắn trước người, chiếc khiên vốn đã bị đao kiếm chém vô số vết, ánh sáng đã mờ đi không ít nhưng khi được lão phun vào một ngụm máu thì ánh sáng lại tiếp tục bùng phát chói lọi.
“Uỳnh.....Rầm..... ầm” Một âm thanh rung động toàn bộ không gian, nước cùng đất đá bay cao tới hằng trăm mét. Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại thì nơi trận chiến thân hình Bạch phát lão quỷ lúc này mới chật vật xuất hiện. Chiếc khiên trên tay vỡ nát không còn dấu hiệu gì, toàn bộ phía trước thân hình lão gần như cháy đen, mái tóc vốn trắng thì bây giờ cũng một màu xám xịt, mùi khét còn bốc lên nồng nặc không gian.
“Lũ khốn kiếp, ta sẽ ghi nhớ món nợ này”, lão gào lên rồi quay người ra tìm kiếm thi thể của Tố Loan. Trận chiến vô cùng ác liệt nhưng chung quy đều cách chỗ nàng nằm khá xa, vì 2 bên đều coi đó là báu vật nên không muốn bị tổn thương. Lúc này tại một mỏm đá cách Bạch phát lão nhân tầm trăm mét, thân thể Tố Loan vẫn an toàn nằm trên mỏm đá, nhưng điều khiến cho Bạch phát lão già phải giật mình chính là bên cạnh đó một bóng người trong trang phục màu xanh ngọc với mái tóc dài phủ xuống ngang vai đã yên lặng đứng đó từ bao giờ. Người đó hiển nhiên là Hoàng Trần, lúc này ngay dưới chân hắn là 2 đao và 1 kiếm, hiển nhiên là của Trương Tam và Lý Tứ. Hắn vốn âm thầm bám sát 2 người Trương tam, Lý tứ từ khi rời khỏi Phong châu thành, với cường độ thần thức của hắn bây giờ thì đến tu sỹ Kết Đan kỳ còn khó lòng phát hiện ra hắn chứ đừng nói là mấy tu sỹ Trúc cơ kỳ. Sau khi theo dõi toàn bộ trận chiến hắn đã lựa chọn đúng thời cơ khi 2 phía đều gần như rơi vào tình thế nỏ mạnh hết đà mới xuất kỳ bất ý ra tay hạ sát Trương Tam, Lý Tứ khi vừa mới trốn chạy, trong khi đó Bạch Phát lão nhân không hề hay biết.
Bạch phát lão nhân sau khi nhìn thấy Hoàng Trần xuất hiện một cách bất ngờ cách lão trăm mét mà không hề phát hiện ra, nhẹ nhàng tiêu diệt 2 tên địch thủ của mình, thì dù có ngu mấy với kinh nghiệm chiến đấu già đời lão cũng hiểu rằng đối phương có trình độ như thế nào. Nhưng cái lão không hiểu là dù lão có dò xét thế nào thì biểu hiện ra ngoài của kẻ kia cũng chỉ có là Trúc cơ hậu kỳ như lão, thậm chí còn chưa đạt tới đỉnh phong. Sau một thoáng cân nhắc lão mới lấy lại bình tĩnh rồi cất tiếng:
“Đa tạ đạo hữu đã hỗ trợ tiêu diệt 2 tên tiểu tử kia, lão phu nguyện ý trả thù lao tương xứng, xin đạo hữu vui lòng giao lại cô gái kia cho lão phu!”.
- Hừ, ta phải đa tạ ngươi mới đúng, nếu không có ngươi ra tay kiềm chế 2 tên kia thì quả thật ta cũng không đơn giản mà hạ chúng được, có điều, cô gái này không liên quan gì tới ngươi, ngược lại là người quen của ta không ai có thể động vào nàng! Hoàng Trần cất giọng lạnh lùng nhìn lão.
“ Ha.... ha.... ha..., tưởng gì, lão phu cả đời làm “chim sẻ” không ngờ hôm nay lại biến thành con mồi dưới tay các hạ! Được lắm, vậy thì chiến” dứt lời toàn thân khí thế hư nhược của lão hoàn toàn thay đổi, mái tóc không gió mà bay. Toàn thể thân hình lão cứ thế phiêu phù lên trên không chừng 20 mét, toàn bộ uy áp của Trúc cơ hậu kỳ viên mãn được lão buông ra, phủ về phía Hoàng Trần đang đứng. Trên tay phải lúc này là một cây trường tiên có màu sắc bạc lấp lánh, tay trái bắt quyết một tư thế vô cùng lạ mắt.
Trước khí thế và uy áp của bạch phát lão nhân, Hoàng Trần không hề tỏ ra nao núng, toàn thân hắn được bao phủ một ánh sáng màu xanh ngọc, hiển nhiên chính là công dụng phòng hộ của Tụ linh kiếm. Đây là môn kiếm pháp chủ tu của hắn, kể từ lúc đạt được tới tay, hắn luôn coi đó là kiếm pháp bảo mệnh của mình. Qua bao lần chiến đấu công pháp này đã được hắn vận dụng nhuần nhuyễn, có thể nói là xuất kỳ bất ý. Tay phải vung lên, một ánh đỏ sáng ngời xuất hiện nơi tay, hiển nhiên là Hoả Long Kiếm.
Hoàng Trần cũng chưa kịp xuất động kiếm quyết thì một luồng uy áp vô cùng lớn đã ập tới.
Từ phía bạch phát lão nhân, bóng tiên màu bạc mờ ảo vun vút lao tới tấn công vào các bộ vị hiểm yếu trên người hắn. Cây roi màu bạc này tỏa ra một hàn khí bức người, khiến cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo, hàn khí phủ về phía Hoàng Trần cùng với uy áp của bóng roi khiến hắn không thể không tập trung toàn lực thúc dục kiếm quyết để phản công.
Hoả Long Kiếm từ trong tay hắn được phát huy gần như toàn lực, từng đoàn ánh sáng đỏ rực xen lẫn màu ngọc bích tỏa sáng kịch liệt, chém thẳng về phía bóng roi của đối phương, từng trận âm thanh va chạm kéo dài, khiến cho toàn bộ không gian quanh đó vài dặm trở nên giao động kịch liệt.
Từ xa nhìn lại đúng làm một trận đấu ngang tài ngang sức. Quả thật từ lúc đột phát Trúc cơ hậu kỳ thì Hoàng Trần cũng chưa có cơ hội nào chiến đấu với một đối thủ ngang tầm. Lúc trước chỉ xuất kỳ bất ý tiêu diệt Trương Tam, Lý Tứ cũng không khiến hắn để tâm, vì dù sao hai kẻ này cũng chỉ là tu vi Trúc cơ trung kỳ, lại đang bị thương, ở thế bị động. Hắn chọn được Bạch phát lão nhân để đối chiến quả là một cơ hội tốt.
Nhất là đối phương lại là người tu luyện âm hàn khí vô cùng hiếm gặp trong giới tu tiên. Sự lạnh lẽo của âm hàn đối nghịch hoàn toàn với hỏa linh căn của Hoàng Trần. Chính vì thế càng làm tăng lịch duyệt chiến đấu cho hắn.
Nói thì lâu thế, nhưng thực ra trận chiến diễn ra rất nhanh, cả hai đều dùng hết khả năng của mình để muốn mau chóng kết thúc trận đấu, vì chẳng ai muốn lại có thêm người tới làm phiền phức.
Lúc này Hoả Long Kiếm trong tay Hoàng Trần được hắn sử dụng vô cùng linh hoạt, không gian xung quanh hắn một màu đỏ rực được dần dần hình thành một cách kiên cố, khiến cho bóng roi không thể nào xâm nhập.
Âm thanh chiến đấu vang dội cả khu vực, xen lẫn với tiếng gầm thét của sóng thủy triều đang ngày một lên cao.
Mặc dù vừa qua một trận chiến đấu chật vật xong Bạch phát lão nhân cũng không hề tỏ ra yếu thế, các đòn tấn công của lão vô cùng sắc bén và hiểm hóc. Chỉ cần Hoàng Trần có một chút lơ là sơ hở là đầu roi như mãng xà nhanh chóng mổ tới, khiến cho hắn phải chật vật chống đỡ.
Ban đầu lão còn tưởng Hoàng Trần ẩn dấu tu vi, vừa đánh vừa thăm dò nhưng càng đánh thì lão càng bất ngờ. Bất ngờ vì tu vi đối phương quả là còn kém mình nhưng chiêu thức chiến đấu và công pháp sử dụng lại vô cùng khác lạ so với các đối thủ khác lão đã gặp. Đặc biệt là thanh Hoả Long Kiếm của Hoàng Trần phát huy hỏa thuộc tính vô cùng tinh thuần khiến cho lão hết sức khó khăn khi chống đỡ. Còn đang chần chờ chưa quyết định được đối sách thì Hoàng Trần đột nhiên biến đổi chiêu thức. Chỉ thấy từ trong một vùng không gian rộng lớn, bóng kiếm mờ ảo, đột nhiên xuất hiện một vệt kiếm vô cùng ngưng thực và to lớn dài chừng trăm mét.
Linh khí xung quanh ào ào biến động thành một dòng xoáy lớn ngưng tụ về phía vệt kiếm, vệt kiếm càng ngày càng ngưng thực, cùng với đó là một cảm giác nguy hiểm tràn tới trong tâm thần lão.
“Không thể nào, ngươi không... phải Trúc cơ kỳ” Bạch phát lão nhân gào lên trong sợ hãi. Vì lão hiểu rằng người có thể bắt đầu huy động linh khí xung quanh để sử dụng tăng uy lực cho chiêu thức chiến đấu thì chỉ có tiền bối Kết Đan kỳ, thậm chí một số tu sỹ Kết Đan sơ kỳ cũng chưa thể làm được điều này, vì đạt tới điều đó thì cần phải có cảm ngộ về linh khí trời đất một cách vô cùng đặc biệt, cũng có nghĩa là tiến dần tới cảnh giới tiên nhân hợp nhất, cũng là cảnh giới viên mãn của tu sỹ Kết Đan. Chỉ có khi nào đạt đến Nguyên Anh tu sỹ thì khi đó mới chân chính có thể điều động linh khí của xung quanh để sử dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...