Mấy ngày kế tiếp đều gió êm sóng lặng.
Khương Quế hoài nghi Tống Chiết đã từ bỏ.
Đó là điều bình thường, trong lòng cô tự an ủi chính mình như vậy.
Rốt cuộc cô sớm phải nên quen với chuyện này rồi.
Nhưng mấy người Lý Xu, Trương Khinh có thể nhìn ra mấy ngày nay Khương Quế có chút không thích hợp.
Giống như là bị từ chối lời tỏ tình vậy, toàn thân trên dưới tản ra nhàn nhạt ưu thương.
Sau khi tan học, hai người túm Khương Quế đi tới quán bar nổi danh bên này.
"Tớ nói này Khương đại tiểu thư" Trương Khinh cùng Lý Xu liếc nhau, tươi cười mở miệng: "Gần đây có phải cậu gặp chuyện gì đúng không?"
"Không có" Khương Quế nhấp môi cười khẽ: "Suy nghĩ nhiều rồi bảo bối à."
Lý Xu ngồi bên cạnh Khương Quế rót một ly rượu.
"Cả người cậu đang tản ra hơi thở của nỗi buồn đấy." Cô liếc nhìn Khương Quế, tấm tắc bảo lạ, "Khương đại tiểu thư của chúng ta không ngờ cũng có ngày khốn khổ vì tình như này cơ."
Khương Quế bất đắc dĩ cười, bưng lên ly lên uống một hơi cạn sạch, không nói thêm cái gì.
Không chịu nổi nữa, Trương Khinh cùng Lý Xu một trái một phải ép cung.
Cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đem mọi chuyện kể lại đại khái.
"Mẹ nó!" Trương Khinh mở miệng trực tiếp phun "lời thơm tiếng ngọt": "Vậy cậu đồng ý cho anh ta cơ hội?"
Khương Quế dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người gật gật đầu.
Lý Xu có chút buồn cười: "Vậy cậu đây là thế nào?"
Cô rót thêm cho Khương Quế chút rượu "Đại tỷ tỷ bị nam sinh ngây thơ làm cho bối rối?"
Khương Quế uống vào mấy ly xong có chút choáng váng.
Lý Xu cùng Trương Khinh ở bên tai ríu rít trò chuyện.
"Cậu có thấy học đệ kia trên tường thổ lộ(*) không?" Trương Khinh cong môi cười, "Cậu ta là sinh viên năm nhất."
(*)"Confession Wall" là một ứng dụng dành cho thiết bị di động.
Ứng dụng này là một không gian ảo.
Nó nhận những bài đóng góp từ người dùng, ghi lại những gì bạn nghĩ, nhìn thấy và nghe thấy và những người theo dõi có thể nhìn thấy nó.(Baidu)
Lý Xu lắc đầu: "Tớ không thấy."
Trương Khinh tìm thấy bài trên tường thổ lộ đưa cho Lý Xu xem.
"Không tồi nha, trông rất có phong thái." Lý Xu dùng khuỷu tay chọc chọc Khương Quế, "Cậu nhìn xem."
Khương Quế ánh mắt có chút mê ly, ngắm nhìn người trên bức ảnh.
Khẽ nhấp môi, bên mặt bên kia đang đeo tai nghe.
"Tống Chiết."
Khương Quế nghe chính mình nói: "Thật là một nam sinh ngây thơ."
Tay Lý Xu run lên, Trương Khinh cũng ngẩng đầu nhìn lại đây.
"Trâu bò nha Quế của tui!" Hai người trăm miệng một lời nói.
Khương Quế xoa xoa giữa mày "Đừng nói nữa, tớ đi đây."
Cô cầm lấy chìa khóa xe của mình ở trên ghế dài.
Dư lại hai người cũng chẳng còn gì hứng thú nên cũng đi theo Khương Quế ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài lại nhìn thấy một cái nam sinh túm góc áo Khương Quế dường như đang nói gì đó.
Tống Chiết mới vừa bị đám bằng hữu gọi qua, tới cửa thì nhìn thấy Khương Quế mặc một chiếc váy màu lam bó sát cùng một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, tay cầm chìa khóa lung lay đi tới.
Khi Khương Quế thấy Tống Chiết, một cỗ cảm xúc không thể hiểu được bỗng dưng xuất hiện khiến cô nện bước nhanh hơn.
Mới vừa đi được hai bước, cô lại thấy Tống Chiết bước tới gần, ngón tay mảnh dài giữ góc áo khoác cô lại.
"Buông tay." Khương Quế nở nụ cười theo thói quen, nói.
"Chưa nghe rõ?"
Tống Chiết nhìn dáng vẻ này của cô thì càng siết tay chặt hơn, cố chấp nói "Tôi không buông."
Khương Quế cảm giác cồn bắt đầu có tác dụng, cô thấy mình giống như đang trong giấc mơ vậy, lạnh lùng nói: "Tống Chiết, có phải cậu thấy chơi đùa tôi như vậy rất thú vị hay không?" cô nhìn anh, "Tôi đã đồng ý cho cậu một cơ hội vậy mà cậu lại biến mất không chút tăm hơi, uổng công tôi còn nghĩ rằng cậu là một người đặc biệt so với những kẻ kia!"
Thanh âm nữ sinh tựa hồ mang theo nức nở, lại như là oán giận "Cậu muốn theo đuổi tôi không lẽ còn muốn tôi chủ động sao?"
Tim Tống Chiết đột nhiên mềm đi một khối, cong lưng xuống vén tóc mái ra sau tai cho cô.
"Chị" Giọng anh có chút khàn khàn, "Mấy ngày nay không phải là em(*) cố ý không đi tìm chị đâu."
(*) Đoạn này Chiết ca đang làm nũng nên tui đổi xưng hô.
Khương Quế trợn tròn mắt nhìn về phía anh, lông mi cong cong, khiến trong lòng Tống Chiết bỗng ngứa ngáy.
"Mấy ngày nay em hơi bận không phải cố ý đâu, chị à, thực xin lỗi.
Về sau mỗi ngày em đều tới tìm chị có được không~"
Giọng điệu như vậy gần như đã dỗ được cô, Khương Quế vui vẻ cười rộ lên giống như đứa trẻ được thưởng kẹo đường.
"Không được lừa tôi đấy nhé, ngày mai chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi, sau đó buổi tối cùng đi khách......"
Khương Quế lời nói còn chưa nói xong, bên cạnh Trương Khinh vội vàng xông tới che miệng cô lại.
"A Quế uống say rồi, chúng tôi đưa cô ấy về nhà trước."
Tống Chiết gật đầu, nhìn hai người đem Khương Quế túm đi.
Khương Quế quay đầu nhìn lại, miệng còn đang nói gì đó.
Tống Chiết vừa nhìn đã hiểu khẩu hình của cô "Nhớ phải đưa tôi đi công viên giải trí nha ~"
Khương Quế bị hai người Lý Xu cùng Trương Khinh nâng lên xe, thật sự không không biết vừa rồi trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Khương Quế này đã uống bao nhiêu ly.
Khương Quế không nói gì thì nhìn qua có vẻ thần bí, ít nhất là khiến cho người ta có cảm giác giống như gió xuân không thể chạm tới.
Khi uống rượu cũng rất có chừng mực, trước nay chưa từng uống say trước mặt bọn họ.
Ai biết cô nàng này uống say lại thích làm nũng, lời gì cũng dám nói ra.
"Trương Khinh tỷ tỷ ~ cậu thật xinh đẹp quá đi, ở lại bồi tớ ngủ nha ~"
"Trương Khinh tỷ tỷ ~"
"Trương......"
Trương Khinh ngồi ở phía sau bị cô quấn lấy, cả người đều cảm thấy không tốt.
Cô đúng là thẳng nữ, nhưng mà ai có thể cự tuyệt một em gái ngọt ngào làm nũng như vậy.
Còn là một em gái ngọt ngào nhưng ngày thường luôn tỏ ra cao lãnh nữa chứ.
Cô quả thực tức giận mà rống thành tiếng "Khương Quế, hình tượng của cậu vứt đâu rồi!!"
Hiển nhiên lúc này Khương Quế không thể hiểu được tâm tình của bọn họ.
Về đến nhà, sau khi được dì Lâm lên phòng cho uống một bát canh giải rượu liền lăn ra ngủ.
Tối hôm nay, Khương Quế cảm thấy ngủ cực kì ngon giấc, đến nỗi tối hôm qua đã làm ra vài chuyện ngốc nghếch gì đó đều không còn nhớ nữa.
Vì thế tâm trạng cô khi nhìn thấy tin nhắn của Tống Chiết rất là "???"
Cô hoang mang đem chuyện này gửi vào nhóm cho chị em để hỏi thăm.
Lại thấy Trương Khinh gửi tới một cái video.
Trước khi click mở, tâm tình Khương Quế vẫn còn cực kì tốt đẹp.
Sau khi xem xong, cô chỉ muốn bay tới hành tinh khác mà sống luôn cho rồi.
Ai đó có thể nói cho cô biết vì sao cô lại làm nũng với Tống Chiết được không!?
Vì sao trông cô lại ngu ngốc như vậy!?
Cô nằm lại lên giường, đem chăn chùm kín, đáy lòng mặc niệm "Chỉ là một giấc mơ thôi, ngủ một giấc sẽ tỉnh......"
Mở mắt ra lần nữa vẫn thấy tin nhắn kia, cô đã bắt đầu chết lặng.
Tống Chiết hỏi cô buổi chiều ngày mai có thời gian hay không, có muốn đi công viên giải trí cùng anh không.
Khương Quế ngẫm lại thời khoá biểu của mình, hình như không có tiết học.
Dù sao cũng từng nói cho anh một cơ hội, vậy thì miễn cưỡng đáp ứng lời mời của anh vậy.
Khương · khẩu thị tâm phi · Quế, trong lòng cân nhắc, đáp một câu "được".
Tối hôm qua, khi Tống Chiết đến chỗ ghế lô, mấy người đã bắt đầu mở rượu uống.
Tống Chiết rất ít khi uống rượu, cũng bởi vì bối cảnh đủ cứng, trên cơ bản không gặp phải người có thể ép anh uống rượu.
Đầu ngón tay anh quanh quẩn mùi hương của hoa quế cùng với mùi rượu.
Không biết vì cái gì, anh cảm thấy mùi hương này dễ ngửi muốn chết.
Một đám người thấy anh bước vào thì cũng chỉ chào hỏi vài câu rồi cho qua.
Vương Minh đang ngồi giữa đám người, ngồi dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ vào chỗ ngồi còn trống "Chiết ca, ngồi chỗ này này!"
Tống Chiết vừa bước tới thì nghe thấy Vương Minh nói: "Chiết ca, vừa rồi hình như tôi đã nhìn thấy Khương Quế!"
Cậu cười ranh mãnh, tỏ vẻ "cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện rồi đấy".
Tống Chiết nhàn nhạt gật đầu: "Tôi vừa gặp cô ấy."
Anh nhấp môi, thả ra một tin tức lớn nữa "Cô ấy còn nói ngày mai muốn đi chơi với tôi."
Vương Minh cảm thấy mình hình như điên mất rồi.
Không phải đâu không phải đâu, cái tiến triển này! Tốc độ này!
Phó Thần cũng đang ngồi cùng nhóm người phú nhị đại này, nghe được nội dung hai người đang nói thì ngẩng đầu nhìn lại.
Tống Chiết và hắn chạm mắt nhau giữa không trung.
Phó Thần cũng có quen biết với anh, nhị thiếu gia Phó gia.
Tin tức được cha hắn bảo hộ quá tốt cho nên trong vòng chỉ có vài người biết.
Có thể mời được hắn đến đây chứng tỏ địa vị của người nọ ở trong vòng cũng không thấp.
Tống Chiết nhàn nhạt dời tầm mắt.
Anh luôn cảm thấy một loại địch ý từ ánh mắt của Phó Thần.
Có lẽ là ảo giác.
Nghĩ đến chuyện đi công viên giải trí mà Khương Quế vừa nói.
Anh mở thời khoá biểu ra xem qua, mấy ngày sau đều không có tiết học.
Anh mở một trang web, ngón tay thon dài chậm rãi gõ mấy chữ —— "Công viên giải trí được đề cử ở Vân Thành"
Tống Chiết nhìn đủ loại ảnh chụp sặc sỡ cùng phần giới thiệu phía dưới, nhất thời không biết nên chọn nơi nào.
Anh đưa điện thoại cho Vương Minh: "Cậu nói xem tôi nên chọn công viên trò chơi nào đây?"
Sau khi nghe mấy lời này, Vương Minh sững sờ, ngơ ngác và bật ngửa.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tống Chiết, lại phát hiện trong mắt anh thực sự tràn đầy nghi vấn.
Đứa nhỏ này thật sự là một chút cũng không hiểu.
Cậu nhìn Tống Chiết một lời khó nói hết mà mở miệng: "Chiết ca, đừng nói với tôi là cậu vẫn luôn độc thân cho tới bây giờ nhé?"
(*)Từ gốc là 母胎solo (mẫu thai solo): nghĩa là ế từ trong bụng mẹ, số năm độc thân bằng với số tuổi của mình luôn ấy:)))
Tống Chiết dưới ánh mắt hoài nghi của cậu chậm rãi gật đầu, nam sinh này ở phương diện cảm tình thật không khác gì đồ ngốc mà, còn hỏi cái chuyện gì thế này.
Vương Minh quả thực muốn hộc máu luôn rồi, đây là cảm giác của vị vương giả mãn cấp đồng(*) sao?
(*)Trong game King of Glory (Không biết có phải Liên Quân không, tại mình cũng không chơi mấy cái này), người chơi mới đều bắt đầu với tài khoản hạng đồng.
Tuy là hạng thấp nhất, nhưng hiện nay có nhiều người chơi có hạng lớn thích sử dụng tài khoản hạng thấp để thử cảm giác lạ.
Nhiều người đánh giá thấp hạng đồng nên vài trường hợp đã để thua lớn trước hạng thấp nhất này.
Cậu kéo người đến chỗ anh, mở điện thoại ra, gửi Tống Chiết mười mấy bài báo mạng.
Ví dụ như《 cách khiến nữ sinh rung động với bạn, 108 cách dành cho nam sinh theo đuổi nữ sinh 》,《 nói với nữ thần mấy lời này, đêm đó nữ thần chấp nhận sự theo đuổi của tôi 》,《 36 kế khi yêu, kế khiến nữ sinh chết mê chết mệt 》......
Sau khi đọc xong tiêu đề, Tống Chiết nhìn Vương Minh bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc.
Thậm chí anh còn phát ra một câu với giọng vô cùng mỉa mai, trào phúng "Cậu nói cái này?"
Vương Minh căng da đầu gật gật đầu: "Cứ tin tưởng tôi, sau khi tiếp thu hết đống này, trừ những người chưa được sinh ra thì sẽ không còn nữ sinh nào cậu không thể theo đuổi!"
Tống Chiết bảo cậu cứ giữ lại mà dùng, một lúc sau liền chào hỏi rồi rời đi.
Tống Chiết trở lại ký túc xá thì lập tức gửi tin nhắn cho Khương Quế hỏi cô ngày mai có thời gian không.
Sau đó click mở vào tin nhắn Vương Minh gửi, trong lòng đầy nghi hoặc mà lướt xuống.
Vài phút sau, anh thậm chí còn chưa đọc xong bài thứ nhất.
Anh cảm thấy mình hình như vừa phát hiện ra một lục địa mới.
"Con gái nói không muốn thì chính là muốn, nói muốn chính là muốn, con trai không nên tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của con gái, bởi vì có đôi khi bọn họ cũng không biết chính mình đang nghĩ gì......"
Tống Chiết cực kì hoang mang, lối tư duy của con gái thật kì diệu.
Anh nằm ở trên giường đọc hết những bài báo mình được gửi.
Tựa như toàn bộ những bế tắc từ trước tới nay của anh đều được khai sáng, cảm thấy trên thế giới này còn có rất nhiều thứ cần phải học.
Khương Quế sau khi thức dậy thì nằm trên sô pha nghịch điện thoại.
Không ngờ Thẩm Dữ vừa mới gửi tin nhắn tới liền lập tức thu hồi.
Khương · công chúa Disney đang lẩn trốn · Quế: 【? Bài hát có vấn đề gì sao? 】
Thẩm Dữ: 【 nhạc không có vấn đề 】
Thẩm Dữ: 【 là ca sĩ có vấn đề 】
Thẩm Dữ: 【 anh thấy bài hát này rất thích hợp để hòa âm 】
Khương · công chúa Disney đang lẩn trốn · Quế: 【 cho nên? 】
Thẩm Dữ: 【 em tới không? 】
Đầu ngón tay Khương Quế gõ lên màn hình điện thoại.
Ca hát sao? Thật ra cô cũng từng nghĩ về nó.
Hiện tại cô đang là sinh viên năm ba, trở thành ca sĩ vào lúc này là một ý tưởng không tồi.
Khương Quế vốn là người không có hứng thú với chính trị và kinh doanh.
Dù sao về mặt kinh doanh —— đã có anh trai cô lo liệu, sau này còn có thể bồi dưỡng cậu em trai kia của cô.
Khương Quế trong lòng không hề có gánh nặng.
Bản thân cũng đặc biệt không phải kiểu người do dự thiếu quyết đoán, hình như cũng không có gì vấn đề gì nữa nên cô đã đồng ý với Thẩm Dữ.
Sau đó cũng tiện tay gửi cho bố mẹ tin nhắn nói qua một cút tình hình.
Thẩm Dữ vừa mới bước ra từ phòng thu của mình, dưới mắt là quầng thâm nhàn nhạt.
Ca khúc mới của Khương Quế đã sáng tác xong như vậy rồi, hắn vẫn luôn nỗ lực viết lời cho ca khúc.
Nhưng đột phá về phong cách dù sao cũng là một điều khiêu chiến.
Hắn luôn cảm thấy ca khúc vẫn luôn khuyết thiếu điều gì đó.
Sau khi tự mình thu âm lại ca khúc mấy lần, hắn vẫn luôn thấy không đúng.
Sau khi trầm tư suy nghĩ nửa giờ, hắn mới phát hiện không ổn chỗ nào!
Bài hát này, chỉ khi có hai người hợp tác cùng biểu diễn thì mới đem lại cảm giác mà hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Bài hát chủ đề có tên là "Mê thất".
Người đầu tiên Thẩm Dữ có thể nghĩ tới là Khương Quế, dù sao cũng là người biên khúc cho bài hát này, cô cũng là người thích hợp nhất có thể biểu đạt hết ý nghĩa của ca từ.
Nhưng với tư cách là bạn của Khương Quế, hắn không chắc chắn về chuyện ca hát của Khương Quế.
Trước đây, hắn từng chọn những nữ ca sĩ trong vòng.
Có ưu tú, nhưng không đem lại cảm giác mà hắn muốn.
Hắn hít sâu một hơi, gửi cho Khương Quế một tin nhắn.
Kết quả là vẫn có chút hoảng sợ nên lập tức thu hồi.
Không nghĩ tới Khương Quế đã thấy tin nhắn, còn hỏi hắn làm sao.
Ở trong lòng, hắn lấy hết can đảm để nói với Khương Quế ý định của mình.
Thẩm Dữ bước đến chỗ máy pha cà phê, pha lấy một tách cà phê.
Vừa mới uống được một ngụm thì lập tức phải phun ra.
Khương Quế trả lời rồi!? Khương Quế đồng ý rồi!?
Thẩm Dữ thấy bản thân như sắp bay lên vậy, trợ lý ở bên cạnh cầm giấy đưa cho hắn, có chút khó hiểu.
"Làm sao thế? có chuyện gì mà kích dộng như vậy?" Chị Lưu cũng chính là người đại diện Thẩm Dữ, tò mò hỏi.
"Khương Quế đồng ý hát cùng tôi rồi!" Thẩm Dữ xoa xoa khóe miệng đang toe toét, cười muốn cứng cơ hàm luôn rồi.
Chị Lưu nghe xong thì ngẩn người: "Chờ một chút? Cậu vừa nói ai!? Khương Quế?"
"Chính là nhà biên khúc J của tôi!"
Chị Lưu cảm thấy thế giới thật khó để tưởng tượng: "Cô ấy vậy mà lại đồng ý với cậu" Chị sửa sửa tóc, "Hỏi giúp tôi một chút xem cô ấy có muốn ký hợp đồng với tôi không."
Thẩm Dữ cười: "Tôi đoán cô ấy hẳn là không muốn đâu."
Chị Lưu trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái: "Chờ lần sau cô ấy tới thu âm, tôi sẽ tự mình đi hỏi."
Thẩm Dữ nhấp một ngụm cà phê mới pha, chỉ cười cười không nói.
Hắn biết, nhưng hắn sẽ không nói.
Haiz, cứ chơi thôi.
Hắn lấy điện thoại ra hẹn ngày thu âm với Khương Quế, sau đó về phòng của mình, chùm chăn bông, an tâm ngủ một giấc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...