Ngạo Thiên Khuynh Thành

Hàn Tịch Băng tỏ ra chính mình rất ngạc nhiên. Wow! Thì ra cái thứ kêu gọi mình là một Thanh Long thần thú. Cái này là số mình quá mức đỏ sao? Đánh bậy đánh bạ quơ về Thanh Long luôn.

  " Chủ nhân! "

Âm thanh non nớt vang lên đánh gãy suy nghĩ trong lòng nàng. Tiểu Thanh Long lúc nãy còn đứng trên bệ thờ cạnh quả trứng hiện tại đang nằm gọn trong lòng nàng đây. Nó ngước đôi mắt màu xanh trong suốt lên nhìn nàng, chớp chớp, cọ vài cái làm nũng. Ôi mẹ ơi! Nó dễ thương gì đâu ấy!

  " Tiểu Thanh Long a, ngươi tên gì? "

  " Chủ nhân, ta không có tên. "

Nó chớp mắt ra vẻ đáng thương nói. Cũng đúng, vừa thoát trứng ra đời thì làm khỉ gì mà có tên được?

  " Vậy ta gọi ngươi là.... Tiểu Phi đi, tên đầy đủ là Hàn Tịch Phi, được không? "

Nàng định gọi nó là Thăng, nghĩa là bay lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là Phi nghe hay hơn.

  " Được, tạ chủ nhân ban tên. "

Tiểu Phi cũng không quá để ý, dù gì cũng chỉ là một cái tên thôi, sao mà chả được.

Hàn Tịch Băng nhìn chăm chú vào Tiểu Phi, cảm thấy có gì đó rất lạ. Ủa, không phải nói thần thú gì đó rất cao ngạo sao? Bây giờ Thanh Long lại đi chủ động khế ước với nàng là thế nào? Không phải nàng chê, mừng còn không kịp đây, nhưng mà... chẳng phải rất đáng nghi ngờ? Thật sự nàng vui quá hóa ngu, tận bây giờ mới để ý đến việc này. Mà thôi, dù gì nó cũng là ma thú khế ước của nàng, làm hại đến nàng, nó sống cũng không nổi! Cực phẩm tự mình dâng đến, làm gì có lý đi đẩy ngược trở về?

  " Tiểu Phi, trở lại không gian ma thú đi, ta phải quay về nhà rồi. "


  " Được a. "

Tiểu Phi đánh một cái ngáp rồi biến mất ngay trên vai nàng. Hàn Tịch Băng cảm nhận được, tiểu ma thú này không có quá nhiều cảm tình với chủ nhân của nó là nàng như Tiểu Ly. Có lẽ vì là Thanh Long nên tính tình lạnh nhạt chăng?

Mang trong mình những suy nghĩ vẩn vơ, Hàn Tịch Băng quay về chỗ nàng cùng Huyết Mị và Tiểu Ly hẹn trước. Sau khi tới và nhìn thấy cái đống trước mặt, tâm tình buồn bực của nàng nãy giờ vì Thanh Long hoàn toàn văng ra khỏi đầu.

Dược liệu chất thành một núi này đây có thể cho nàng sử dụng được cả một năm cho dù có phung phí một chút cũng vẫn ổn. Mà cái mớ này phần lớn là dược liệu khá quý, chất lượng lại tốt nữa, vừa dùng vừa bán cũng được.... Tương lai trước mắt sao sáng lạn quá!.....

  " Huyết Mị, Tiểu Ly, làm tốt lắm! Giờ các ngươi gom mớ dược liệu này về đi, ta sẽ bắt đầu học luyện đan từ hôm nay. "

Hàn Tịch Băng hai tròng mắt sáng ngời ngời, vui vẻ khoái chí xung phong dẫn đầu chạy về nhà. Có lẽ vui quá nên nàng vô tình quên mất, nàng không có biết đường xuyên từ rừng về Hàn gia. Và với cái tật mù đường cả đời không thay đổi nổi, Hàn Tịch Băng phía trước lôi theo cả Huyết Mị và Tiểu Ly phía sau, cả ba đồng loạt " rơi mất lối về nhà ".
.
.
.

...... Đây là cái xứ nào vậy?......

Sau một hồi lang thang rong ruổi, Hàn Tịch Băng bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng khi nàng nhìn lại quãng đường mình đã qua, nàng mới muộn màng phát hiện một điều.... Thấy mẹ chưa, lạc đường rồiiiii!!

Hai cái một người một yêu đằng sau do chỉ lo ôm dược liệu, mắt chỉ có thể quan sát bước chân Hàn Tịch Băng mà theo thôi, nên hiện tại họ cũng " lạc mất lối về ".

  " Tiểu Băng Nhi, chúng ta hình như.... lạc đường rồi?.. "

Huyết Mị bỏ đống dược liệu xuống đất, quay xung quanh nhìn một hồi rồi mới e ngại hỏi nàng một câu. Khả năng dẫn đường của Tiểu Băng Nhi có hơi.... khủng khiếp rồi đó...

  " Hình như? Không, không phải hình như, mà chúng ta thật sự lạc mất đường đi rồi. "

Tiểu cô nương, khi nói ra câu đó, cô có cần tỉnh đến mức đấy không? Không biết đường đâu về nhà, cô còn ở đây đùa giỡn tỉnh bơ thế! - Huyết Mị said, và hắn thật sự cảm thấy bất lực.

Đang lúc họ không biết làm sao thì...

  " Mau chạy đi!! Đừng đến gần nơi này, nguy hiểm đấy! "

Một giọng nói vang lên từ phía Nam tính từ nơi họ đứng, sau khi giọng nói dứt thì thân ảnh một nam nhân cũng đúng lúc hiện ra. Tên này có vẻ rất gấp gáp vội vã, hắn bán sống bán chết chạy về phía nàng rồi lại lần nữa gào lên.

  " Còn không mau chạy đi?? Trong đó có huyễn thú không phân rõ cấp bậc, mau chạy khỏi đây đi! "

Huyễn thú?? Nhìn tướng hắn như vầy chắc là bị tấn công rồi. Mà làm người cũng tốt ghê, thân mình lo chưa xong còn chạy đi cảnh báo nữa. Tính ra người tốt như này hiếm ấy chứ!


  " Là huyễn thú gì vậy? "

Hàn Tịch Băng tò mò không nhịn được hỏi nam nhân kia một câu. Là con gì khiến họ căng thế nhỉ?

  " Là một Xà Yêu! Nó có khả năng biến người thành đá! Mau chạy thoát khỏi đây đi! "

Xà? Biến người thành đá? Sao nghe giống miêu tả Medusa vậy? Có vẻ vui đấy, phải đi xem thử!

  " Mị, đi cùng ta xem thử Xà Yêu là rốt cuộc ra làm sao. Cả Tiểu Ly nữa. "

Nàng hớn ha hớn hở nắm tay Huyết Mị kéo đi, ngay cả đống dược liệu cũng quăng đại ven đường. Biết sao được? Sự tò mò thường đánh bại mọi thứ kể cả lý trí và tình cảm của ta mà, đúng không?

.
.
.

  " Ngươi thật sự là... Xà Yêu?.. "

  " Chủ nhân, ta là Hấp Huyết Minh Xà Chi Vương, một con rắn tinh bình thường sao có khả năng so cùng ta chứ? "

Thật sự không biết nên nói vận khí nàng quá tốt hay do thiên gia đang muốn trêu ngươi đây! Hàn Tịch Băng đang hớn hở chạy đến xem Yêu Xà, cũng đã chuẩn bị đánh cùng nó một trận xem sao. Nhưng cuối cùng thì thế nào? Còn rắn đó chỉ vừa nhìn thấy nàng, nàng còn chưa kịp làm gì nó đã phóng tới, nàng tưởng nó muốn bạo kích, ai ngờ nó lại nhảy tới quấn vào hông nàng, cái đầu còn cọ vào bụng nàng nữa chứ! Thậm chí nó còn trực tiếp nhận nàng làm chủ nhân luôn! Tư duy ma thú dạo này cũng ngộ ghê nhỉ?

  " Ngươi thật sự muốn nhận ta làm chủ nhân? Chúng ta không đánh thử một trận sao? "

Xà Vương đột cọ ngon lành thì đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt của hắn thật sự giấu không nổi 2 từ ' ngạc nhiên '.


  " Chủ nhân, người muốn đấu một trận? "

Nhận được cái gật đầu của nàng càng khiến rắn nhỏ hoang mang tột độ. Triệu hồi sư không phải đều thích khế ước trúng một ma thú tốt mà không cần giao đấu sao? Chủ nhân nhà nó thật kì lạ nha..

  " Được, như người mong muốn, chủ nhân. "

_______ End... _______......
















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận