Ngạo Thiên Khuynh Thành

Hàn Tịch Băng nhìn những biểu hiện kì lạ của Huyết Mị, cảm thấy thật kì cục.

Hắn như vậy là sao đây? Chỉ mới vài câu thôi đã khiến hắn đơ vậy rồi.

Mình không tin tưởng hắn đó là chuyện hết sức bình thường, có gì lạ đâu?

Thử hỏi ngươi, một kẻ quen biết với ngươi chỉ với vài ngày, ngươi sẽ nguyện đem mạng của mình giao cho hắn? Tất nhiên là không! Ta cũng vậy thôi. Hơn nữa, mọi việc về ta hắn đều rõ ràng nhưng còn về hắn, ta lại hoàn toàn mù tịt. Hỏi hắn lại nhất quyết không nói.

Trong tình huống như vậy, bảo sao ngươi tin hắn được?

Ngay cả người thân, bạn bè, người yêu đều có thể tùy thời phản bội nhau như thường. Vậy cái mối quan hệ mỏng manh này làm sao bảo đảm được? Mà thôi, không nghĩ nhiều nữa. Có nghĩ cũng chẳng được gì. Thôi thì bây giờ thả lỏng tâm tình một chút, tận hưởng khoảng thời gian bình yên này trước a.

Và thế là, nữ chính của chúng ta đã chính thức quăng cái vấn đề đó ra sau đầu, quyết định không để tâm đến nó nữa.

  " Ngươi bày vẻ mặt đó ra cho ai xem? Bây giờ ta không tin tưởng ngươi, chẳng lẽ ngươi không có cách nào thuyết phục ta sao? Muốn ta đặt niềm tin ở ngươi? Cũng được thôi. Thể hiện cho ta thấy tấm lòng của ngươi đi. Cho ta thấy, ta không nhìn lầm người bằng hữu là ngươi đi. " - Nàng như có như không nhìn về một hướng khác, vẻ như tránh né nhưng ánh mắt chung quy vẫn đặt nơi Huyết Mị.

  " Ta sẽ làm được. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến nàng nguyện giao tính mạng của mình cho ta. " - Huyết Mị nghe xong lời nàng nói, nhìn như rất cao hứng thốt ra vài lời rất có tính khiêu khích với nàng.

  " Ngươi tự tin quá rồi. Àiii. Cũng được thôi. Ta chờ xem ngày đó bao giờ sẽ tới.
Được rồi. Trước hết giúp ta giúp ta xử lý tiểu hồ ly này đã. " - Hàn Tịch Băng bất đắc dĩ cười một cái.

  " Ừ. Ta biết rồi. Nàng muốn ăn hồ ly nướng không? Ta thấy bộ lông của nó rất đẹp, hay ta lột ra làm áo khoác cho nàng nha!? Đúng rồi, ma hạch của Thần Thú này sẽ rất có lợi cho tu luyện của nàng. " - Huyết Mị nghe nàng nói xong thì vui vẻ cười.


Hắn rất hăng say liệt kê ra những tác dụng của tiểu hồ ly. Dường như càng nói càng thích thú, nụ cười trên môi hắn càng tươi.

Tiểu hồ ly nằm bất động dưới đất nãy giờ cũng đã tỉnh. Trùng hợp nghe được những biện pháp triệt để lợi dụng chính mình thốt ra từ miệng Huyết Mị. Nó hoảng sợ không biết phải làm gì. Đang lúc còn hoang mang thì nó nhìn sang Hàn Tịch Băng.

Nhân loại này thực lực không cao, gương mặt không biết vì sao lại che kín như thế. Nhìn qua có vẻ rất thân thiết với tên đòi làm thịt mình.

Ừm.... không chừng có thể nhờ nhân loại này mà thoát một kiếp bị nướng thịt. Nghĩ là làm, nó một phát nhảy thẳng về hướng Hàn Tịch Băng.

Về phía Hàn Tịch Băng, nàng còn đang đơ mặt ra mà nhìn Huyết Mị, đang định nói gì đó thì một vật thể lạ không xác định bay vô lòng nàng. Nàng theo bản năng vươn tay ra chụp lấy nó, vật thể lạ không xác định đó giống như được nước lấn tới, đầu nó dụi nhẹ vào ngực Hàn Tịch Băng.

Nàng giật mình nhìn lại nó, mới phát hiện thì ra là tiểu hồ ly mới tấn cấp Thần Thú lúc nãy.

  " Được rồi. Huyết Mị, ta không bảo ngươi làm thịt nó. Ý ta là, bây giờ mình làm gì với nó đây? " - Hàn Tịch Băng hơi suy tư nhìn chăm chăm tiểu hồ ly, nói.

  " Ý nàng là nàng muốn kết khế ước với nó sao? " - Huyết Mị nghe nàng nói thì hơi thắc mắc quay lại nhìn nàng.

Không quay lại thì thôi, nhưng đã quay lại rồi thì máu trong người hắn đồng thời sôi trào.

Giỏi cho tiểu hồ ly đó! Dám thừa lúc hắn không để ý mà ăn đậu hũ của nàng. Gan đủ to đi! Biết thế lúc đó hắn không ra tay, để đám Phong Lang nuốt con hồ ly này rồi.

Bây giờ Huyết Mị rất có xúc cảm muốn xông vô nắm đầu con hồ ly đó quăng ra ngoài mà. Nếu hắn được thế chỗ nó thì càng tốt. ( T/g : Ngươi to đùng như vậy làm sao thế chỗ nó được?. Chuyện như vậy cũng nhọc ngươi nghĩ ra. ).

  " Cũng không hẳn. Nó là Thần Thú, sự cao ngạo là tất phải có. Làm sao chịu khế ước với ta? " - Hàn Tịnh Băng hơi rũ mi xuống, giọng có chút buồn nói.


Nhìn bề ngoài vậy thôi chứ thực ra trong lòng nàng đang cười như điên đây. Thật thán phục tài diễn xuất của mình a. Sao tự nhiên thấy khâm phục mình ghê a. Tâm tư của tiểu hồ ly đó.... nàng thấu suốt. Nó chính là đang muốn lợi dụng nàng để nó không phải xử lý bởi Huyết Mị. Xong việc rồi nó sẽ lén lén lút lút trốn thoát.

Thực sự phải nói.... kế hoạch của tiểu hồ ly này vô cùng đơn giản. Suy nghĩ của nó thật rất ngây thơ. Nó cũng không biết che giấu nữa. Nhìn cái vẻ tính kế trong mắt nó đi.

Nhưng nàng không định sẽ vạch trần nó. Nếu nó đã có ý định như vậy, nàng sẽ bồi. Đã bị ta nhắm trúng, muốn trốn? Xem ngươi có bản lĩnh đó không! Muốn đấu trí với nàng? Tu thêm 10 kiếp đi. Đại hồ ly chưa chắc thắng được nàng thì nói gì tới tiểu hồ ly đây.

  " Cũng đúng. Thôi nếu nó không chịu khế ước với nàng thì để ta làm thịt nó luôn. Nàng chưa bao giờ ăn thịt hồ ly đúng không? Hôm nay ta làm cho nàng ăn. " - Huyết Mị như hiểu được suy nghĩ của nàng mà phối hợp nói.

  " Này khoan, đừng manh động. Nhân loại, ngươi muốn khế ước với ta? " - Tiểu hồ ly trong lòng nàng đang rất hưởng thụ, nghe Huyết Mị nói xong thì nhảy dựng lên vội nói.

  " Đúng. Ta muốn khế ước với ngươi. Đồng ý không? " - Uy hiếp nó vậy thôi chứ nếu nó không đồng ý thì nàng cũng sẽ thả nó đi thôi.

  " Ta là muốn tìm một đồng bọn để cùng ta biến cường, cùng đi du ngoạn. Ta cần chính là sự tin tưởng và không hối hận. Nếu ngươi không muốn, ngươi có thể đi, hắn sẽ không làm gì ngươi đâu. Ta cũng không muốn ép buộc hay làm khó ngươi, nên là việc này ngươi tự quyết định đi. "

Hàn Tịch Băng là muốn tìm Ma thú hợp duyên hợp mệnh tuyệt đối trung thành chứ không phải loại cưỡng ép giả dối. Nàng không phải như mấy nữ chính bày đặt lạnh lạnh lùng lùng trong truyện xuyên không! Khoái bỏ mẹ ra còn làm bộ làm tịch! Nàng ghét cay ghét đắng cái thứ hạng ép buộc ma thú khế ước! Chỉ vừa thấy được lập tức đánh đánh giết giết đòi khế ước cho bằng được mà không hề nghĩ đến ma thú có thực sự chịu không! Mà thật lòng nàng rất thích tiểu hồ ly này.

  " Cũng được thôi. Nhưng phải là khế ước song mệnh. " - Ma thú vốn rất cao ngạo, không muốn bị con người bắt buộc khế ước. Huống chi là một Ma thú cấp Thần như tiểu hồ ly đây.

Nó đồng ý là vì nó cảm nhận được trên người nàng có một luồng sức mạnh kì lạ. Hơn nữa, ở gần nàng khiến nó rất thoải mái. Tiểu hồ ly này vốn rất tùy tính nhưng cũng khá sâu sắc trong tình cảm.
Nó chọn chủ nhân hoàn toàn là theo ý thích. Hàn Tịch Băng mang lại cho nó cảm giác an nhiên và vui vẻ. Nói chung là rất được. Vì vậy nó chấp nhận khế ước.


Nhưng tôn nghiêm của Ma thú không cho phép nó kí loại khế ước chủ tớ hay khế ước ngang hàng. Ít ra cũng phải là khế ước song mệnh hoặc khế ước linh hồn.

  " Được. Ta cũng định kí khế ước song mệnh với ngươi. " - Nàng gật đầu nói.

Hàn Tịch Băng nói xong thì thả tiểu hồ ly xuống đất, tay bắt một cái ấn khá kì lạ, nàng nhắm mắt truyền huyễn lực vào. Sau đó, dưới chân nàng xuất hiện một vòng tròn ma thuật, lấy nàng làm trung tâm và lan rộng ra, bao lấy tiểu hồ ly.

Đó là Khế Ước Chi Trận mà nàng đã tự lĩnh ngộ lúc nãy. Từ các góc của pháp trận, mười luồng ánh sáng mang các loại màu sắc khác nhau đại diện cho những nguyên tố chiếu sáng một vùng trời.

Tiểu Hồ Ly giờ phút này đã hoàn toàn chìm vào trạng thái bất ngờ.

Toàn hệ nguyên tố đây sao? Truyền thuyết là có thật sao? Sẽ có một nhân loại mang trong mình thứ sức mạnh nghịch thiên lý nhấc lên một hồi sóng thay đổi đại lục này. Đó là lời tiên tri từ ngàn năm trước, vốn đã bị lãng quên.

Đã 1000 năm rồi, ở đại lục phía trên cũng không có một ai toàn hệ cả. Dần dần, chẳng người nào còn niềm tin với lời sấm truyền đó nữa. Mọi người đã đưa nó vào lãng quên.

Nếu không phải hôm nay chính mắt nhìn thấy sự kiện này, tiểu hồ ly cũng không nghĩ tới lời tiên tri 1000 năm trước.

Ứng nghiệm rồi sao? Lời tiên tri đó... chẳng lẽ là thật? Chính là nhân loại trước mắt mình đây... là người sắp trở thành chủ nhân của mình?

Một hồi sóng làm thay đổi đại lục này? Chuyện đó quả thật không thể tin. Nhưng không hiểu sao nó lại có một chút gì đó tin rằng Hàn Tịch Băng có thể làm được.

Đây là may mắn của nó chăng?....

  " Tiểu hồ ly, ngươi có nguyện ý kiếp này bên cạnh với ta, vĩnh viễn không phản bội? Ta và ngươi, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Sinh mệnh mãi mãi gắn liền với nhau. "

Giọng nói trầm nhẹ mà sâu lắng như nước hồ thu của nàng vọng tới khiến tiểu hồ ly giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân.

  " Ta nguyện ý. "


Sau khi tiểu hồ ly vừa dứt lời, một góc của Khế Ước Chi Trận lóe sáng. Đó là thứ ánh sáng đen, không phải màu đen sẫm hay đen thui thường thấy, đó là một màu đen trong suốt tựa như nền trời đêm vậy. Ánh sáng đen bùng nổ thịnh nhất trong các loại nguyên tố rồi từ từ đọng lại thành một ám cầu nhỏ, một phát vọt thẳng vào lồng ngực Tiểu Ly. Cùng lúc đó, sợi dây liên kết vô hình dần hình thành trong linh hồn của Hàn Tịch Băng và cả tiểu hồ ly. Sợi dây mỏng manh nhỏ nhắn nhưng không bao giờ đứt được, nó mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì.

Khế ước vừa kết thành, ánh sáng của Khế Ước Chi Trận vừa biến mất thì một luồng sáng khác đã bao bọc nàng cùng tiểu hồ ly lần nữa.

Năng lượng dao động trong cơ thể nàng vô cùng mạnh mẽ. Huyễn lực cứ liên tục đánh vào bình chướng của các cấp bậc. Nàng cứ như vậy mà thăng đến Đại Huyễn Sư cấp 1. 

Không thể trách a. Nàng đây là khế ước với Thần thú đấy. Tuy nàng rất yếu ớt nhưng sức mạnh của một Thần thú không thể đùa được đâu.

Không chỉ Hàn Tịch Băng, tiểu hồ ly cũng được hưởng chút lợi. Tiểu hồ ly từ Thần Thú cấp 1 đã tấn thăng lên Thần Thú cấp 2, một chút xíu nữa là chạm mốc cấp 3.

Quang mang tấn cấp vừa tan, tiểu hồ ly ngay lập tức nhào vào lòng Hàn Tịch Băng mà điên cuồng ôm, điên cuồng cọ.

Bây giờ nó đang rất vui sướng. Có trời mới biết nó đã dùng bao nhiêu thời gian để tấn lên Thần Thú cấp. Chính nó còn không nhớ nổi, chỉ biết là đã rất lâu rồi.

Lên Thần Thú cấp đã khó, muốn vượt qua Thần Thú cấp lại càng khó hơn. Muốn thăng một cấp là cả một quá trình dài đằng đẵng với biết bao cố gắng nỗ lực. Cứ tưởng sẽ rất lâu sau nó mới tấn thăng Thần Thú cấp 2. Thật không ngờ tới, chỉ vừa khế ước với nhân loại trước mặt xong thì nó cũng vượt lên Thần Thú cấp 2 luôn.

Bây giờ không gì có thể khiến nó vui bằng việc tấn cấp này đâu a. Có một chủ nhân như vầy, nó chính là đã lời to rồi.

  " Chủ nhân a!! Ta yêu người quá!!! Ta thăng cấp rồi!! Thăng cấp rồi!! " - Tiểu hồ ly mừng như điên nói liên tục.

  " Ừ. Ngươi thăng cấp rồi. Đi theo ta ngươi sẽ còn thăng cấp nhanh hơn nữa. Sao? Ngươi cảm thấy mình rất may mắn đúng không? " - Hàn Tịch Băng cười trêu chọc tiểu hồ ly. Tay nàng chọc chọc vào đầu nó, nhéo nhéo cái tai mềm của tiểu ly.

Bây giờ nàng đang rất vui, rất thỏa mãn a~~.

_______ End.... _______.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận