Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Ừm, chỉ cần chúng ta có thể thừa nhận đau đớn nghiệp hỏa thiêu thân luyện hồn... Nghiệp hỏa, lửa cường đại nhất trong trời đất, siêu thoát xiềng xích, cùng số mệnh vận mệnh, số mệnh luân hồi các thứ huyền ảo nhất cùng một nhịp thở, có thể chém trần duyên, có thể đoạn khí vận, có thể phá số mệnh... Là chí cao thần thông của tông môn cường đại nhất Phật môn trong không gian vũ trụ này.”
“Phật môn?”
“Phật cũng là một loại tu đạo, chẳng qua, lại là đường tắt lối khác, thu thập lực tín ngưỡng của thiên địa vạn vật làm căn bản. Lực tín ngưỡng ngưng tụ càng nhiều, tu vi họ sẽ càng mạnh. Cùng Hạo Vũ tinh hệ chúng ta ngưng tụ số mệnh có hiệu quả kì diệu như nhau, chẳng qua càng trực tiếp, rõ ràng hơn. Hạo Vũ tinh hệ là nổi tiếng thiên hạ về hội tụ số mệnh. Phật môn lại là độ hóa người đời, phát triển tín đồ, thông qua tín đồ tín ngưỡng đối với họ, ngưng tụ số mệnh, hơn nữa đem loại tín ngưỡng này trực tiếp chuyển đổi ra lực lượng, thần diệu vô cùng... Đây là chuyện cực kỳ nghịch thiên, cũng chính vì như thế, đệ tử cửa Phật đều sẽ thừa nhận đau đớn của nghiệp hỏa thiêu thân luyện hồn, thừa nhận được thì tiến thêm một bước, không chịu nổi thì thân tử đạo tiêu...”
Lúc này là thiên lôi cuồn cuộn, nghiệp hỏa ngập trời. Đặt mình trong đài sen chín lá, Đạm Đài Liên thừa nhận sấm sét đáng sợ, nhưng vẫn khoanh chân ngồi, tay kết Liên Hoa Ấn, thân thể hầu như sụp đổ, nhưng nàng khép hờ đôi mắt, không có bất cứ nét thống khổ nào, ngược lại là vẻ mặt càng lúc càng an tường, thoáng như siêu thoát đến thế giới cực lạc, đau không đến người, trong vắt không tỳ vết.
Ở thời điểm một đạo lôi phạt cuối cùng biến mất, lôi phạt năng lượng vô tận hóa thành ráng mờ rực rỡ bao phủ đến trên người Đạm Đài Liên, trong hư không càng là truyền đến thanh âm ngâm tụng hư vô mờ mịt cổ xưa, như đại đạo phạm âm.
“Thành công rồi...”
Xẹt! Xẹt!
Đạm Đài Liên mở hai mắt, tâm thần khẽ động, trong tay liền ngưng tụ thành hai ngọn lửa không màu, đánh vào mi tâm Phượng Hoàng sớm đã trốn xa.
Tê!
Oành...
Thấy Hạ U U cùng Đạm Đài Liên đều tấn thăng thành công, Hách Liên Vũ Tử sốt ruột không đợi được liền ra tay, tinh khí thần chợt nở rộ, giống như một vầng trăng tròn lành lạnh, hướng thẳng phía chân trời.
Luân hồi lực dâng trào ra, hỗn độn tiên quang nở rộ.
Thiên địa chấn động lấy tốc độ như lũ vỡ đê bất ngờ lan tràn mãnh liệt, thiên địa năng lượng gào thét bốc lên.
Ngàn dặm, vạn dặm, mười vạn dặm, trăm vạn dặm.
Lúc đạt tới trình độ của Đạm Đài Liên cùng Hạ U U, thiên địa rung chuyển vẫn còn lan tràn.
“Thật mạnh!” Ánh mắt Hạ U U kinh ngạc, nói. Chỉ bằng vào khí tức thiên địa rung chuyển, có thể phán đoán ra thiên phạt của Hách Liên Vũ Tử so với nàng và Đạm Đài Liên càng mạnh hơn.
“Truyền thừa Tiểu Vũ đạt được vốn đã là Hỗn Độn chí tôn truyền thừa mạnh nhất trong bí cảnh này, càng là đem Hỗn độn tiên quang hút vào thân mình. Nàng bước vào Thiên Tiên, khẳng định so với hai người chúng ta mạnh hơn một chút...”
“Ừm, nàng còn có năng lượng bất diệt luân hồi không hao hết. Thật không biết mạnh hơn tới trình độ nào! Lần này... Chúng ta chỉ sợ đều sẽ vượt qua Hạo Hạo, Tiểu Vũ thì càng mạnh nữa...” Trên khuôn mặt đẹp như vẽ của Hạ U U lộ ra một cái mỉm cười, nói.
“Hẳn là thế... Nhưng lại có thể vượt qua bao lâu? Chúng ta có thể đến loại cảnh giới này, cùng có được thực lực như vậy, hoàn toàn là vì Tiểu Vũ bất diệt luân hồi, dẫn đầu tiến vào nơi này. Mà nơi này, Tiểu Vũ cũng nói là ngàn đại năng của vũ trụ ban đầu ở trước khi vũ trụ sụp đổ lưu lại đạo thống... Chờ bọn họ tiến vào, có Tiểu Vũ cùng chúng ta chỉ dẫn, tất nhiên có thể cướp được truyền thừa mạnh nhất thích hợp bọn họ... Đến lúc đó, lại là thời điểm chúng ta tụt lại... Ta đã cảm giác được, Thiên Tiên cảnh chỉ sợ sắp đến cực hạn của ta... Tiềm năng hao hết...” Đạm Ðài Liên nói.
“Ừm, ta cũng cảm giác được rồi...” Hạ U U nói.
“Đây còn là chịu số mệnh của hắn ảnh hưởng... Nếu không có hắn, lúc trước chúng ta có thể bước ra khỏi Vô Cực tinh Đông đại lục hay không cũng là vấn đề. Mà hôm nay, ở Vô Cực tinh, chúng ta đã là hàng ngũ cao thủ đứng đầu...” Đạm Đài Liên từ từ nói. Đạt được Phật môn truyền thừa, nàng đối với số mệnh hư vô mờ mịt lý giải càng sâu, như Phật môn nhân quả, thiện ác chi báo.
Rắc...
Lôi phạt khủng bố cực điểm bắt đầu buông xuống.
Thương!
Tiếng kiếm ngân thanh thúy chợt truyền ra, Hách Liên Vũ Tử tay cầm Nguyệt Quang Kiếm, khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp nở rộ ra kiên định vô cùng. Nếu là người xa lạ nhìn thấy, sẽ cho rằng Hách Liên Vũ Tử là từ bỏ ngạnh kháng thiên phạt. Nhưng Đạm Đài Liên cùng Hạ U U quen thuộc Hách Liên Vũ Tử lại biết, Hách Liên Vũ Tử chẳng qua là muốn mượn thiên phạt chi uy, rèn luyện Nguyệt Quang Kiếm cấp thấp của nàng.
Các nàng rất rõ ràng Nguyệt Quang Kiếm ở trong cảm nhận của Hách Liên Vũ Tử là quan trọng cỡ nào.
Hách Liên Vũ Tử hoàn toàn có thể đổi một thanh bảo kiếm cường đại hơn làm bản mạng pháp bảo. Dù sao, bản mạng pháp bảo thật sự bình thường đều là từ thời điểm Thiên Tiên cảnh mới bắt đầu rèn luyện, nhưng Hách Liên Vũ Tử lại sớm lựa chọn Nguyệt Quang Kiếm, đó là khi Trần Hạo dẫn đầu rời khỏi thế tục giới, tặng nàng món quà, món quà này đã chứa đựng quá nhiều tình cảm của nàng trong đó.
Người tu luyện thì có sinh mệnh dài lâu, một lần ngồi xuống tu luyện có thể trôi qua trăm năm thậm chí ngàn năm, nhưng hình ảnh thật sự của người tu luyện chính là lúc trẻ tuổi.
Rắc... Oành...
Từng đạo thiên kiếp buông xuống, Hách Liên Vũ Tử vừa ngạnh kháng thiên phạt, vừa mượn dùng thiên phạt lấy tâm thần tinh huyết rèn luyện Nguyệt Quang Kiếm. Điều này làm nàng thừa nhận thống khổ lớn hơn, nhưng nàng không có chút tính toán từ bỏ, khuôn mặt nhỏ lành lạnh như trăng, tuyệt đẹp cực điểm, tràn ngập quật cường.
Thiên phạt mang đến đủ loại ảo cảnh linh hồn, ở trong đầu nàng tiêu tan huyễn sinh, kiếp trước kiếp này, bất diệt luân hồi, cô quạnh tối tăm, ánh sáng rực rỡ..v..v.. Trong chìm nổi, trừ kiếp này cùng một kiếp trong vũ trụ này là nàng cảm thấy, còn lại tất cả đều hư vô mờ mịt không rõ ràng, thoáng như đã thấy được, lại cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Chỉ có bóng dáng Trần Hạo trở thành chấp niệm của nàng. Nàng càng không chủ động đi truy tìm, thăm dò luân hồi hư vô mờ mịt kia. Bởi vì nàng sợ bị toàn bộ ký ức luân hồi bao phủ, sẽ biến thành một kẻ khác, không còn là nàng nữa.
Cho nên, điều mà nàng làm duy nhất, đó là đem Trần Hạo không ngừng khắc ở trong đầu, khắc rõ trong lòng, gieo vào linh hồn, nàng muốn là chính mình, là Hách Liên Vũ Tử của hiện tại.
Lôi phạt chấm dứt, thiên địa rung chuyển biến mất. Hách Liên Vũ Tử sau khi lôi phạt bù đắp trở lại, năng lượng quanh thân vẫn chưa thu liễm, ngược lại càng điên cuồng thúc giục hẳn lên, phun lên từng ngụm tinh huyết, lấy Vô thượng thần niệm cùng Hỗn độn tiên quang rèn luyện Nguyệt Quang Kiếm rạn nứt đến hầu như phá hủy.
Ước chừng dùng mấy canh giờ, Nguyệt Quang Kiếm lần nữa nở rộ ra hào quang càng thêm rực rỡ, biến thành cực phẩm linh bảo. Trong mơ hồ, Nguyệt Quang Kiếm đã có khí tức đột phá đến thánh khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...