Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Trong nháy mắt đã là nửa canh giờ.
Nửa canh giờ điên cuồng, sinh long hoạt hổ, Trần Lâm biến thành hổ mất răng nanh, tuy vẫn có uy vũ, nhưng đã nhảy nhót không nổi.
Giờ khắc này, Trần Lâm thà để Trần Hạo khiến hắn bị thương nặng chứ không muốn chiến đấu nữa. Nhưng đến bây giờ, vô luận hắn làm như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi Trần Hạo. Càng hộc máu là, mỗi khi hắn muốn lấy tình thế tự mình hại mình bị thương nặng rời khỏi chiến đấu, thì Trần Hạo là một chiêu sát chiêu liều mạng, làm hắn không thể không toàn lực nghênh chiến. Đến bây giờ, hắn cũng chưa bị thương, dù là kẻ ngốc cũng biết Trần Hạo đang chơi đùa với hắn.
Nhưng hắn chẳng thể như thế nào. Muốn lười biếng, muốn nhận thua thì người ta không cho. Nếu chưa chết thì hắn phải tiếp tục chiến đấu theo đối phương.
Một lúc lâu sau, Trần Lâm biến thành hổ già kéo dài hơi tàn. Vô luận là tốc độ hay lực lượng công kích đều suy yếu đến trình độ thật đáng buồn.
Nhưng Trần Hạo vẫn là bộ dáng ban đầu.
Rốt cuộc, thời điểm một canh giờ rưỡi, khi Trần Lâm không còn khí lực công kích, mắt thấy Trần Hạo lại một kích liều mạng công kích buộc hắn không thể không phản kháng. Tuy nghẹn khuất hận không thể chết đi, nhưng hắn thực không cam lòng chết đi như vậy, lại thực không còn bất cứ lực lượng nào phản kích. Vì thế, hắn tuyệt vọng trước mắt tối sầm, liền từ hư không rơi xuống thẳng tắp.
Oành!
Trần Lâm ngã thất điên bát đảo, nhưng tỉnh táo lại, như chó chết thoát lực, kinh ngạc mở to mắt nhìn, tựa như không tin Trần Hạo chưa giết hắn, dù sao hắn là từ chối điểm đến là dừng.
Càng làm hắn khó hiểu, há hốc miệng, vì Trần Hạo lại chưa hạ xuống cùng hắn, vẫn ở giữa không trung, thản nhiên múa múa kiếm.
“Chẳng lẽ hắn là lần đầu tiên loại trạng thái này? Tất nhiên như thế!”
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, sắc mặt Trần Lâm trở nên cực kỳ khó coi, nhưng giờ phút này không phải để hắn do dự, thừa dịp Trần Hạo không muốn rời khỏi loại trạng thái này, hắn liền rời khỏi là lựa chọn tốt nhất. Dù sao, tuy hắn là đệ tử thánh điện, hơn nữa là người nổi bật trong đó, nhưng trước đây, hắn từ chối điểm đến là dừng, lúc này Trần Hạo dù đem hắn chém giết thì cũng không sao, vì hắn chủ động khiêu chiến trước nên không trái pháp tắc Hạo Vũ tinh hệ. Quan trọng nhất là hắn không có mặt mũi tiếp tục ở lại.
Xẹt!
Trần Lâm cố lấy một hơi, nhất thời hóa thành một tia sáng, rắm cũng không đánh một cái, càng không nhìn người tu luyện ở đây, liền xám xịt rời đi.
Trần Hạo đã thấy hắn rời đi, nhưng không chặn lại, cứu Phiếm Đông Lưu cùng Phiếm Ðông Thăng một phen cũng là đủ, Trần Hạo không có lý do gì để giúp họ làm sạch sẽ, cũng không muốn gặp phải vô tận phiền toái.
Về phần những người khác, dù Trần Lâm giờ phút này chỉ khôi phục một hơi, tốc độ của hắn cũng không phải Phiếm Ðông Lưu cùng Phiếm Ðông Thăng có thể đuổi kịp. Huống hồ, dù có thể đuổi kịp, ít nhiều đuối lý trước, Phiếm Đông Lưu cũng không dám chém giết Trần Lâm. Huống chi, giờ phút này Phiếm Ðông Lưu và Phiếm Đông Thăng nếu chém giết Trần Lâm, Trần Hạo hẳn sẽ là đầu sỏ gây nên, người ta cứu bọn họ một mạng, đã là đủ, lại bị gia tộc Trần Lâm trả thù, như vậy không thể được.
Trần Tuyết và Long Ðình thì càng không đuổi theo. Bảo Trần Hạo ra mặt, cuối cùng biến thành loại sinh tử quyết đấu, hai người đã cảm giác được không ổn, lại nhìn đến Trần Hạo ngay cả gây thương tổn cũng chưa thương tổn tới Trần Lâm, các nàng liền hiểu ý nghĩ của Trần Hạo. Người tốt thì không phải làm tốt đơn giản như vậy, nhất là ở tu luyện giới tàn khốc.
Giờ phút này chiến đấu tuy chấm dứt, nhưng mọi người chưa có một ai rời đi, vẫn nhìn chằm chằm Trần Hạo ở trên hư không múa kiếm, bọn họ muốn từ trong đó lĩnh ngộ ra chút gì đó.
Phiếm Đông Lưu và Phiếm Ðông Thăng nắm chặt tay, lúc nhìn thấy Trần Lâm rời khỏi thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó tràn ngập cảm kích nhìn chằm chằm Trần Hạo, dù là bản thân Phiếm Đông Lưu cũng không biết, ánh mắt nàng nhìn Trần Hạo là ánh mắt si ngốc.
Mọi người đang chú ý Trần Hạo, cũng đều chưa phát hiện ra ánh mắt si ngốc của nàng.
Ước chừng qua nửa canh giờ, tốc độ múa kiếm của Trần Hạo càng lúc càng nhanh. Mọi người liền kinh hãi, hắn mỗi chiêu vẽ vòng tròn, thoạt nhìn kiếm quang nhẹ nhàng uyển chuyển, tiêu sái tự nhiên, đột nhiên nhanh hẳn lên, dẫn tới thiên địa năng lượng chung quanh hắn điên cuồng xoay tròn, một lát sau liền ở quanh thân ngưng tụ thành từng đạo kiếm quang xoay tròn, cả người đều biến mất, biến thành một quả cầu thật lớn do kiếm quang tạo thành.
Oành!
Xẹt!
Xẹt Xẹt!
Xẹt Xẹt Xẹt...
Thời điểm khí tức của quả cầu càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khủng bố, bỗng nhiên một thanh âm vang thấu thiên địa nổ tung ra, chợt ngàn vạn đạo kiếm quang thoáng như châu chấu bắn về phía hư không vô tận.
Oành đùng đùng... Oành đùng đùng...
Tiếng nổ liên miên không dứt vang lên, vắt ngang mấy ngàn dặm, duy trì nửa phút đồng hồ.
Giờ khắc này, Long Đình và Trần Tuyết đều kinh ngạc há to miệng, mọi người càng là hít ngược một ngụm khí lạnh. Công kích như vậy nếu đến trên người bọn họ, vậy tuyệt đối là miểu sát.
“Hô... Không tồi, thật không tồi, người tốt quả nhiên là có hồi báo tốt... Lần chuyện rảnh rỗi này quản đáng giá!”
Vù!
Trần Hạo nhìn công kích mạnh nhất mình phát ra, trong lòng hơi hưng phấn cảm thán nói. Chợt thân hình lóe lên, liền đến bên người Trần Tuyết và Long Ðình, nói: “Lợi hại chứ?”
“Lợi hại....”
“Rất lợi hại....”
Hai nàng như trước trừng mắt nhìn năng lượng dao động khủng bố xa xa, như là chưa phục hồi lại tinh thần, thì thào trả lời.
“Đại ca!”
“Trần Hạo đại ca!”
Ngay tại lúc này, Phiếm Ðông Thăng và Phiếm Ðông Lưu dắt tay đến, hướng Trần Hạo làm cúi mình một cái thật sâu, Phiếm Đông Lưu nói: “... Lãnh Huyết đại ca, đa tạ ân cứu mạng! Ta...”
Phiếm Đông Lưu vốn đã gọi “Trần Hạo đại ca” trước, chỉ là thời điểm muốn cảm tạ, lại đổi giọng gọi “Lãnh Huyết”. Cũng không phải nàng nghĩ như thế nào, mà là bởi vì nàng cho rằng Trần Hạo giúp bọn họ là vì lúc trước giao tình của nàng cùng Lãnh Huyết. Cho nên nói như thế, mới càng tỏ ra thân cận một chút.
Trần Hạo khẽ nhíu mày, chợt lạnh nhạt, nói: “Muốn cảm tạ, các ngươi liền cảm tạ hai lão bà của ta đi, ta cũng không có tâm tình quản chuyện rảnh rỗi....”
“Không cần cảm tạ. Các ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, Trần Lâm kia sẽ không bỏ qua ở đây....” Long Đình nhìn hai người một cái, nói.
“Đi thôi, chúng ta vào đi...” Trần Tuyết ánh mắt quái dị nhìn thoáng qua Phiếm Đông Lưu, liền kéo Trần Hạo, nói với Long Đình.
“Ừm”
Xẹt Xẹt Xẹt!
Ba người đồng thời ra quyền, quang mang bảy màu rực rỡ, ẩn chứa huyền ảo vách ngăn thứ nhất, chợt đem vách ngăn phá vỡ. Chợt ba người biến mất ở trước mặt Phiếm Đông Lưu cùng Phiếm Đông Thăng.
Phiếm Đông Lưu có chút ngây người, Phiếm Ðông Thăng tràn ngập cảm kích nhìn nơi ba người biến mất.
“Trêu ong ghẹo bướm....”
Vừa mới tiến vào trong vách ngăn, Trần Tuyết liền nói ra bốn chữ như vậy.
“Gì?” Trần Hạo bất mãn hỏi.
“Chẳng qua là nàng lả lơi ong bướm...”
“Cái này còn không sai lắm!” Nghe được Trần Tuyết nói như vậy, Trần Hạo mới đắc ý cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...