Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Trần Hạo không nói gì, cũng rất hiểu tâm trạng kích động của hắn lúc này, tâm thần hắn thoáng động, linh hồn đầu trọc óng ánh như thực thể lớn bằng quả táo thoát ly khỏi nhục thân hắn, “Xuy” một tiếng chui vào mi tâm Quách Nộ.
Nếu lúc này Long Dực và Long Đình nhìn thấy linh hồn của Trần Hạo, khẳng định sẽ chấn động vô cùng. Kiểu chấn động này không phải là chấn động về việc cảnh giới Địa Tiên muốn đột phá Thiên Tiên của hắn, là kiểu chấn động dạng như sóng biển lúc lên lúc xuống, dao động ở biên độ nhỏ.
Linh hồn vốn dĩ càng lớn thì càng mạnh, nhưng Trần Hạo sau khi cùng Đông Phương Hàn đoạt xá đại chiến, linh hồn lại biến dị, trở nên nhỏ như hạt vừng nhưng mức độ ngưng luyện vượt quá tưởng tượng. Linh hồn lúc này đã tăng trưởng rất nhiều mới được như vậy, nếu không thì không biết sẽ nhỏ đến mức độ nào.
...
“Vù...”
Trần Hạo xuất hiện trong không gian não hải phảng phất mờ mịt của Quách Nộ.
“May mắn quá, hỗn loạn như vậy, nếu một quyền của mình mạnh hơn chút nữa, tên này e rằng sẽ hình thần câu diệt...” Linh hồn cảm tri cường hãn của Trần Hạo không cần thúc giục đã có thể dễ dàng bắt được khí tức hồn phủ đã gần đến giới hạn sụp đổ của Quách Nộ.
“Đây chính là truyền thừa cường đại của tên này?”
Sau khi bước vào hồn phủ Quách Nộ, Trần Hạo nhìn về phía không gian hạch tâm hồn phủ, giờ khắc này, chỉ có chỗ đó vẫn còn tản phát quang mang đen kịt giống như vẩy mực, màu sắc tuy bất động nhưng khí tức viễn cổ tản phát ra khiến Trần Hạo liền có thể phán đoán ra, đây chính là kim sắc phù văn mà Quách Nộ thúc động. Chỉ có điều kim sắc phù văn vốn dĩ phong ấn trên bề mặt giờ khắc này giống như hết sạch năng lượng, trở nên mơ hồ, khiến bản sắc bên trong lấp lánh.
Chỉ lớn bằng nắm tay nhưng lại giống như hắc sắc bên trong thái cực âm dương, chỉ nhìn hình dáng, Trần Hạo đã biết đây là pháp bảo tàn khuyết.
“Chỉ là một pháp bảo truyền thừa không hoàn chỉnh, mà đã có thể khiến hắn mạnh như vậy... Hơn nữa là hậu thiên có được... Ta cũng muốn xem xem rốt cục là cái gì mà có thể mạnh như vậy...”
Xuy!
Linh hồn cường hãn của Trần Hạo liền hóa thành một đường lưu quang bay qua đó.
Từ đoạn đối thoại giữa Long Ðình và Quách Nộ, hắn đã đại khái nắm được một số tin tức liên quan đến truyền thừa đại cơ duyên.
Long Đình ở chân tiên thiên, chính là trong bụng mẹ tiếp nhận truyền thừa pháp bảo này, còn tên này là hậu thiên tiếp nhận. Hơn nữa, dựa theo đối thoại giữa hai người, hậu thiên tiếp nhận là hành vi nghịch thiên, phản phệ là vô cùng đáng sợ, Quách Nộ sở dĩ có thể chịu đựng là vì sư phụ hắn lợi dụng Vô thượng thần thông cường hành đem một nửa pháp bảo tàn khuyết này cùng hình thức phù văn phong ấn một số sức mạnh phản phệ.
Dù vậy, Quách Nộ mỗi tháng đều phải chịu đựng dày vò mà người thường khó có thể chịu đựng nổi. Hơn nữa, theo tu vi của hắn tăng lên, sức mạnh phản phệ mà phù văn phong ấn sẽ càng lúc càng mạnh, cho đến khi phù văn không thể phong ấn, hắn cũng không thể chịu đựng, chính là thời điểm hắn tự mình sụp đổ.
Biện pháp giải quyết duy nhất là sở hữu một nửa truyền thừa pháp bảo của Long Đình, lợi dụng ưu thế chân tiên thiên có được của Long Đình, cùng truyền thừa pháp bảo kết hợp hoàn chỉnh lúc hai người song tu, mới có thể giải trừ khổ sở của hắn, nhưng đây cũng không phải biện pháp giải quyết căn bản, nhiều nhất giúp Quách Nộ đạt đến Đại La Kim Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nếu muốn đột phá đến Hồng Mông chí tôn cảnh, dù có Long Đình song tu cũng không thể chịu được cường độ của phản phệ.
Đây cũng là lý do tại sao Long Đình nói Quách Nộ sẽ không được chết yên lành, còn Quách Nộ lại tin rằng trước khi đạt đến Hồng Mông chí tôn cảnh sẽ gặp được cơ duyên lớn hơn, có thể giải quyết vấn đề này.
Khi khoảng cách giữa Trần Hạo và truyền thừa pháp bảo màu đen chỉ còn mười trượng, uy áp đáng sợ và quang mục màu đen khiến hắn không thể tiến thêm.
“Mở cho ta!”
Hí!
Trần Hạo phát ra một đường ý niệm tinh thuần, xông về phía truyền thừa pháp bảo màu đen.
Ầm ầm!
“Ồ? Phòng thủ đáng sợ quá...”
Trần Hạo kinh ngạc, vì ý niệm của hắn không những bị bắn ngược trở lại toàn bộ, mà còn có một luồng uy áp ẩn chứa khí tức viễn cổ vô tận, trực chỉ tâm linh, nếu không phải tâm cảnh, ý chí Trần Hạo ngưng luyện đến cảnh giới vững như bàn thạch, lại thu hồi nhanh chóng, e rằng tâm thần cũng bị trọng thương. Đây là điều Trần Hạo trước đây chưa từng liệu đến.
“Linh hồn của Quách Nộ đã rơi vào giới hạn sụp đổ, không thể có ý thức tồn tại, mình không thể chiếm hữu cũng là bình thường, tại sao còn chủ động công kích? Không lẽ... Đúng rồi, truyền thừa pháp bảo này nhất định có khí kinh cường hãn tồn tại! Hơn nữa... Rất có khả năng giống như lão Thần, là thượng cổ linh bảo khí linh! Phù... Xem ra muốn có được nó, vẫn phải hao phí một phen công phu... Bỏ đi, giải quyết Quách Nộ trước rồi nói!”
Nghĩ đến đây, Trần Hạo không do dự, sức mạnh linh hồn nhất thời nâng lên cực hạn.
“Nhiếp cho ta!”
Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy...
Tam hồn thất phách gần như sụp đổ hơn nữa hoàn toàn phát tán du ly trong hồn phủ Quách Nộ, dưới linh hồn lực cường hãn của Trần Hạo liền bị chấn nhiếp, đồng thời từng đường ý niệm huyền ảo ngưng thành linh hồn phong ấn chi quang, lóng lánh mà ra.
“A...”
Giờ khắc này, Trần Hạo đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của Quách Nộ, nhưng không phải tiếng kêu thảm của linh hồn, mà là chấp niệm còn sót lại, chấp niệm đã hoàn toàn mất đi ý thức.
“Phù... Linh hồn đã đến giới hạn sụp đổ mà linh hồn chi lực còn cường hãn như vậy, dù so với trạng thái đỉnh phong của mình cũng không thua kém... Xem ra có liên quan đến đau đớn mỗi tháng hắn phải chịu đựng... Cũng may mình vô tình bạo phát ra một quyền khế hợp thiên địa đại đạo, khiến hắn ý thức tiêu tán, linh hồn sụp đổ, nếu không, muốn luyện hóa đoạt xá hắn thì không có khả năng...”
Trần Hạo rõ ràng cảm nhận được linh hồn cảnh giới, sức mạnh, ý chí của Quách Nộ mạnh hơn Đông Phương Hàn rất nhiều.
“Xem ra cần một khoảng thời gian nữa...”
Bây giờ, Trần Hạo phải làm là đem linh hồn chi lực của Quách Nộ luyện hóa hoàn toàn, hơn nữa, sau khi thu được toàn bộ kí ức, sẽ đem tam hồn thất phách bị đánh tan hoàn toàn đem đi phong ấn. Tóm lại là không thể hủy diệt, nhưng vẫn phải luyện hóa đến trạng thái yếu nhất. Chỉ có như vậy thì Quách Nộ mới không thần hồn câu diệt, Y Đằng Thái cũng dễ dàng trấn áp.
Đây chắc chắn khó khăn hơn việc hủy diệt linh hồn Quách Nộ nhiều.
Xuy!
Khi Trần Hạo bắt đầu tôi luyện đoạt xá Quách Nộ, phi hành khí đang nhanh chóng xuyên qua hư không, hệ thống thăm dò cường hãn thúc động đến cực hạn, tìm kiếm nguyên thần bỏ trốn.
“Cái này khác gì mò kim dưới đáy bể... Một canh giờ rồi, tu luyện giả thì đã phát hiện mấy người, nhưng nguyên thần một tên cũng không phát hiện...” Long Ðình khoanh chân ngồi trong phi hành khí, nhìn tràng cảnh không ngừng biến đổi trước mắt, nói. Mỗi lần thăm dò được tu luyện giả, phi hành khí sẽ ở trong phạm vi nhất định, che giấu khí tức để tránh kinh thế hãi tục. Nhưng một canh giờ thời gian vẫn không tìm thấy bất cứ một nguyên thần bỏ trốn nào, phải biết rằng tốc độ của phi hành khí là nhanh hơn nguyên thần rất nhiều.
“Đừng vội, dù sao Trần huynh đệ cũng muốn tìm kiếm đạo lữ của hắn, coi như thuận tiện... Mấy nguyên thần đó tìm thấy hay không cũng không quan trọng. Chúng đều là tử sĩ của Quách gia, sinh tử đều nằm trong tầm khống chế của Quách gia, chúng đã mất đi nhục thân, đối với Quách gia đã không còn giá trị lợi dụng. Dù sao, chẳng ai muốn bỏ ra một món tiền lớn cải tạo nhục thân cho một Địa Tiên cảnh tử sĩ. Cho nên chúng sẽ không dám quay lại tìm Quách Nộ, làm như vậy, chúng mới còn một chút cơ hội sinh tồn... Nhưng cũng không quá lớn. Khí tức trên bề mặt Sí Diễm Tinh đã đạt đến cảnh giới huyền hỏa, là khắc tinh của nguyên thần, cơ hội duy nhất là đoạt xá tu luyện giả khác, nhưng cái này cũng rất khó... Chúng dù là Địa Tiên cảnh linh hồn, nhưng đoạt xá không hoàn toàn dựa vào cảnh giới linh hồn, quan trọng nhất vẫn là tâm cảnh, ý chí, Nhân Tiên cảnh dám đến đây, ai cũng là nhân vật thiên tài của Á Dĩnh Tinh, tâm cảnh và ý chí sao có thể kém được? Còn chúng chỉ là tử sĩ cảnh giới cao một chút mà thôi... Huống hồ chúng chỉ là nguyên thần, muốn tiến vào não hải đối phương thì phải đợi đối phương rơi vào nguy cảnh hoặc thời khắc trọng thương, tấn công bất ngờ mới được.... Nếu không, một khi bị phát hiện, với sức mạnh nguyên thần của chúng, không bị hủy diệt mới lạ...” Long Dực nói.
“Ồ... Vậy ngộ nhỡ một trong số chúng đoạt xá thành công thì sao? Tiểu Trí số l, ngươi vẫn có thể thăm dò được chứ?”
“Đương nhiên được, ta đã khóa định dao động khí tức linh hồn của chúng. Hơn nữa, lo lắng của các ngươi là thừa. Dự tính tám phút nữa sẽ gặp nguyên thần bỏ trốn thứ nhất”
“Hả? Ngươi xác định?”
“Đây là ta căn cứ tốc độ nguyên thần đối phương có thể xuất hiện ở lộ tuyến bỏ trốn, cùng tốc độ của chúng ta, tổng hợp phân tích ra lộ tuyến truy kích tốt nhất, tỷ lệ chính xác là 80.34%” Máy tính thông minh nói.
“Mấy điểm này mà cũng có thể phân tích ra sao? Giá như ta chính là người bỏ trốn, thường xuyên thay đổi phương hướng, thay đổi lộ tuyến thì sao?”
“Phạm vi thăm dò lớn nhất của hệ thống thăm dò là năm trăm vạn dặm, lúc chúng bắt đầu bỏ trốn, ta đã ghi chép lại lộ tuyến bỏ trốn lúc hệ thống thăm dò phát hiện được khí tức của chúng. Một canh giờ vừa rồi, ta đã nhập lộ tuyến bỏ trốn và mô hình thực địa tiến hành phân tích để có được thói quen lựa chọn lộ tuyến căn cứ địa hình trong tiềm thức chúng.”
“Ách...”
Long Ðình và Long Dực nghe Tiểu Trí số 1 giải thích, đều có chút há hốc miệng. Thứ này còn thông minh hơn cả con người nhưng không thể giải thích tại sao. Vậy chẳng phải nói người chế tạo ra nó còn thông minh hơn.
...
Tít tít tít!
“Khóa định nguyên thần bỏ trốn! Ba phút nữa đuổi kịp. Long Đình hoặc Long Dực, mời chuẩn bị!”
Khoảng năm phút sau, thanh âm của Tiểu Trí truyền ra. Hoàn toàn phù hợp với tám phút mà nó nói.
“Để ta!” Long Dực có chút kinh ngạc và hưng phấn nói.
Phi hành khí cường hãn như vậy, dù không thể đối phó cao thủ chân chính, nhưng đối phó người thường thực là quá biến thái.
...
Hí hí hí!
Trong không gian độc lập, theo tôi luyện của Trần Hạo, vô số mảnh vụn kí ức như hình ảnh trên phim nhanh chóng lóe qua trong linh hồn Trần Hạo. Trần Hạo kinh ngạc, vì chỉ mới tiếp nhận kí ức của Quách Nộ mà đã khiến tâm cảnh của hắn xuất hiện vô số lần dao động, không thể không nói quá khứ của tên này quá đáng sợ, quá phức tạp, quá biến thái cũng quá lợi hại, rất nhiều chuyện Trần Hạo chưa từng nghĩ qua, rất nhiều tầng bí mật không có tư cách tiếp xúc, rõ ràng hiện lên trong đầu hắn.
Ðây tuyệt đối là một kho tài phú quý giá.
“Ha ha ha... Chẳng trách oán niệm của tên này đối với Long Đình lại sâu như vậy...”
Những mảng kí ức có liên quan đến Long Đình không ngừng xuất hiện. Trần Hạo mới luyện hóa tiếp nhận chưa đến một phần ba kí ức của Quách Nộ, nhưng trong những mảng kí ức xuất hiện không chút quy luật lại có vô số tin tức hình ảnh liên quan đến Long Đình, mà nội dung của những kí ức này khiến Trần Hạo không khỏi bật cười, dù hắn đang trong tôi luyện.
Đây tuyệt đối là nhân tài.
Một tên tự cho rằng không có bất cứ sơ hở gì, ba mươi năm bằng một ngày hôm nay, gần ba mươi phần trăm tinh lực đều dùng trên người Long Ðình, đổi lại là những trận đánh lần sau ác hơn lần trước.
Tinh thần kiên nhẫn của Quách Nộ quả thật cường đại, khiến người ta bội phục. Bội phục đến đầu rạp xuống đất, tâm phục khẩu phục. Trần Hạo cũng phải cam bái hạ phong, người khác được hay không Trần Hạo không biết, nhưng nếu hắn đặt mình vào hoàn cảnh Quách Nộ, hắn tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Bởi vì Long Đình thực sự quá trâu bò, công phu đánh mặt tràn ngập kì tư diệu tưởng, thiên kì bách quái, càng khiến Trần Hạo lần đầu tiên cảm thấy con người đúng là thuật nghiệp có chuyên tinh, hai chữ bội phuc cũng không đủ hình dung sùng bái của Trần Hạo đối với Long Ðình. Ðồng dạng, người khác có thể xuất sắc hơn Long Đình hay không, Trần Hạo không biết, nhưng hắn biết mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, dù ngựa là hãn huyết bảo mã.
“Cái đệch! Con mẹ ngươi ý dâm bao nhiêu lần vậy? Đúng là cầm thú...”
Theo lượng tin tức tăng lên, Trần Hạo không kìm được lại lên tiếng chửi bậy bên trong linh hồn, hắn nhìn thấy những lần Quách Nộ bị Long Đình đánh mặt, Quách Nộ càng tức, càng có ý nghĩ báo thù dạng dâm tặc với Long Đình nhiều hơn.
Trần Hạo cũng không biết nói gì, dù Quách Nộ cực kì thảm nhưng người ta tình nguyện để có ngày báo thù.
“Lượng thông tin thật lớn, quý khuyên trong truyền thuyết... Đúng là loạn!”
Đây là kết luận duy nhất Trần Hạo rút ra.
Những mảng kí ức không có một chút quy luật nào không ngừng bị Trần Hạo tôi luyện tiếp thu, tin tức nhận được càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp. Trần Hạo càng cảm thấy mình trước đây thuần khiết cỡ nào, so với loại công tử ca có thể tung hoành Á Dĩnh Tinh này, hắn đúng là thánh khiết như một đóa hoa trắng, thuần khiết không tỳ vết, băng thanh ngọc khiết cũng không đủ để hình dung chính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...