Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Không có khả năng, không có khả năng... Ta liều mạng với ngươi!”

Người tu luyện kia của Thiên Kiếm tông sau khi dùng chân nguyên phong bế ngực ứa máu tươi, khiếp sợ nhìn Trần Hạo cứng rắn thừa nhận một kích của mình, quanh thân chân nguyên tăng vọt, muốn lần nữa lao về phía Trần Hạo.

“Kế tiếp!”

Căn bản không cần Trần Hạo nói, thanh âm uy nghiêm của trọng tài vang lên, trong cái phất tay liền đem tên đệ tử kia đưa ra khỏi lôi đài. Công kích quỷ dị đó của Trần Hạo không hề nghi ngờ, nếu là không có quy tắc thi đấu hạn chế, giờ phút này gia hỏa kia đã sớm chết, không còn có thể nhảy nhót.

Chẳng qua, cũng chính bởi vì cái công kích này của Trần Hạo là không ẩn chứa năng lượng, chỉ xuyên thủng phụ cận tim hắn mới sẽ xuất hiện loại tình huống này. Nhưng mắt trọng tài sáng như tuyết.

Lúc mọi người vẫn đắm chìm ở một kích quỷ dị khủng bố hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào của Trần Hạo, cùng với năng lực chịu đòn thân thể cường hãn đến biến thái, chiến đấu lần nữa bắt đầu.

Trần Hạo vẫn hóa thành một cơn gió.

Oành Oành Oành!

Gã đệ tử Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong thứ hai sau khi đi lên liền tế ra chân nguyên mênh mông khủng bố, ở quanh thân ngưng tụ thành tầng tầng hộ thể cương khí. Biết rõ như vậy rất hao phí năng lượng, nhưng lại là chuyện không có cách nào, Lãnh Diệc Hàn vừa rồi chiến đấu sớm làm mọi người rõ ràng, đối phó loại năng lực ẩn nấp khủng bố chỉ có làm như vậy mới là biện pháp tốt nhất. Lại nói, đệ tử này cũng rõ ràng, hắn căn bản không phải đối thủ của Trần Hạo, chỉ xem vấn đề có thể kiên trì mấy chiêu, tiêu hao Trần Hạo bao nhiêu.

Ước chừng nửa phút đồng hồ thời gian, Trần Hạo chưa ra tay, cũng chưa có bất cứ khí tức nào phát ra, mà tinh thần tên đệ tử kia lại khẩn trương cao độ. Cả khuôn mặt mồ hôi lạnh cũng đã chảy xuống. Tuy hắn biết không có nguy hiểm sinh mệnh, nhưng cảm giác bị một kiếm đâm xuyên thân thể lại là không muốn, hơn nữa, nhỡ đâu Trần Hạo hơi không cẩn thận tay sai lệch một chút, hắn sẽ xong đời.

Ðương nhiên loại tình huống này là tuyệt đối không có khả năng xuất hiện. Trần Hạo không dám, cũng sẽ không. Chỉ sợ cũng chỉ có gia hỏa này thân lạc vào cảnh giới lạ, dọa vỡ mật mới nghĩ như thế...

Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút, chợt lại ba phút đồng hồ...

Nhưng Trần Hạo vẫn chưa ra tay.

Cái này không chỉ làm đối thủ trở nên càng lúc càng khẩn trương, cũng làm cho toàn bộ người chú ý trận đấu này sinh ra một loại cảm giác sắp hít thở không thông.

“Gia hỏa này chẳng lẽ muốn cứ như vậy mài chết đối phương?”

Trong lòng mỗi người đều dâng lên cái ý nghĩ này, nhưng lại rất khó hiểu. Có lẽ loại công phu ẩn nấp của Trần Hạo không tiêu hao năng lượng. Mặc dù là không tiêu hao năng lượng, như vậy cọ xát tiếp dường như không có ý nghĩa. Ðơn giản là tiết kiệm một chút năng lượng.


Trừ đệ tử Trích Tinh môn cùng với Lãnh Diệc Hàn, Hạ U U, không ai biết Trần Hạo đến tột cùng đang làm cái quỷ gì, bằng lực lượng của hắn tuyệt đối có thể dễ dàng một kiếm đem đối phương đánh bại. Nhưng Trần Hạo lại không làm như vậy.

...

“Lãnh Diệc Hàn. Hạo Hạo dung nhập thiên địa vạn vật, với ngươi là tuyệt học ẩn nấp giống nhau, chẳng lẽ... Không cần tiêu hao năng lượng sao?”

Ước chừng trôi qua năm phút đồng hồ, trên mặt tên đệ tử kia mồ hôi lạnh tủa ra, nhưng Trần Hạo vẫn không hiện ra, Hạ U U rốt cuộc nhịn không được, lần nữa truyền âm hướng Lãnh Diệc Hàn bên cạnh hỏi. Nàng nói thẳng ra dung nhập thiên địa vạn vật, tự nhiên là nói cho Lãnh Diệc Hàn nàng đã từ Trần Hạo biết loại công phu ẩn nấp này.

“Không cần.” Lãnh Diệc Hàn sau khi khẽ nhíu mày, nói. Hiển nhiên là lời của Hạ U U làm cho hắn nhận thức được quan hệ của Trần Hạo cùng Hạ U U có vẻ đã tốt đến trình độ nào đó. Nếu không tuyệt đối sẽ không nói ra dung nhập thiên địa vạn vật mấy chữ này

“Thật là người điên, hắn thật muốn tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến lúc đệ tử nửa bước Hóa Thân ra tay, cũng sẽ không có bất cứ tiêu hao gì...”

...

Phốc!

Ngay tại phút thứ sáu, thời điểm mọi người đều cảm giác chịu không nổi loại cảm giác áp lực hít thở không thông này, kiếm quang lặng lẽ như rắn độc phun nọc của Trần Hạo chợt xuất hiện.

Không có gì hồi hộp, một kiếm xuyên người!

Mà đệ tử này lại càng không chịu nổi, ngay cả công kích cũng chưa kịp phát ra, thân hình Trần Hạo đã biến mất ở phía sau hắn. Rất rõ ràng Trần Hạo bắt được nháy mắt đối phương ở dưới sự khẩn trương cao độ xuất hiện một tia đình trệ.

...

“Không được! Không thể còn tiếp tục như vậy, nếu không đến lúc đó ta mặc dù không có bất cứ chân nguyên gì tiêu hao, tinh khí thần cũng tiêu hao thật lớn. Ngược lại mất nhiều hơn được...”

Sau khi đánh bại hai người, Trần Hạo thầm nghĩ. Dung nhập thiên địa vạn vật cộng thêm thân thể cường hãn thực sự có thể làm cho hắn thoải mái đem cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong đánh bại. Nhưng tinh thần của hắn cũng cần liên tục vận chuyển. Một người cho dù là vài phút đồng hồ cũng cần mấy canh giờ mới có thể hoàn thành chiến đấu. Hiển nhiên, tiếp tục như vậy là không được.

“Chỉ cần có thể duy trì tốc độ chân nguyên tiêu hao cùng khôi phục là được, ta chỉ cần xen kẽ làm như thế là được rồi...”


Trong chốc lát Trần Hạo liền làm ra quyết định.

...

Người thứ ba, thứ tư...

Vốn tuởng rằng Trần Hạo vẫn dùng loại phương thức quỷ dị, hơn nữa tiêu hao năng lượng cực ít, làm mọi người cảm giác tương đối nhàm chán, nhưng thời điểm người thứ ba, Trần Hạo tuy dung nhập thiên địa vạn vật, lại bằng vào kiếm quang sắc bén vô cùng trực tiếp phá vỡ tầng tầng hộ thể cương khí của đối phương, một chiêu đánh bại địch.

Sau liên tục năm người, Trần Hạo lần nữa xuất hiện hiện tượng giết thời gian.

Hơn nữa, theo thi đấu tiến hành, mọi người phát hiện phương thức chiến đấu của Trần Hạo như tiến vào hai loại phương thức tuần hoàn, một cái cuồng bạo sắc bén, một cái quỷ dị đến cực điểm.

Theo nhân số giảm bớt từng người, sắc mặt các đệ tử Thiên Kiếm tông đều trở nên cực kỳ khó coi, hoặc nói là kinh khủng.

Trên đài chủ tịch, khuôn mặt tông chủ Thiên Kiếm tông càng tràn ngập khôn cùng xấu hổ cùng phẫn nộ, nhất là nhìn thấy ánh mắt mọi người thường thường nhìn về phía hắn, làm cho hắn có loại cảm giác hận không thể tìm cái kẽ đất chui vào, quá mất mặt...

Đường đường cửu phẩm tông môn, gần hai trăm đệ tử, bây giờ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, từng người còn chưa đánh đã một cái bộ dáng kinh hồn táng đảm như bị dọa vỡ mật, làm cho thân là tông chủ Thiên Kiếm tông hắn không chịu đựng được.

Mà khuôn mặt già nua của Vũ Văn Thái Nhiên lại là thần thái bay lên, như gà chọi, hồng quang nở rộ.

Trên chỗ ngồi của tuyển thủ, trên mặt Ngô Nhược Trần gân xanh lồi ra, gương mặt coi như anh tuấn lúc này đã gần như vặn vẹo, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo càng tràn ngập căm giận ngút trời cùng khinh thường.

Là khinh thường. Loại công phu ẩn nấp này tuy cường hãn, cũng làm hắn kinh ngạc, nhưng không dẫn dậy nổi hắn coi trọng. Hắn tin ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất cứ ẩn nấp gì cũng là phí công, nhất là ở trên lôi đài phạm vi hạn chế, hắn có tự tin tuyệt đối, ở trong khoảnh khắc làm cho Trần Hạo không chỗ nào che giấu.

Giờ khắc này, hắn thật ra hy vọng Trần Hạo có thể đem mọi người của Thiên Kiếm tông đánh bại, cùng hắn gặp nhau!

Chiến hỏa hừng hực ở trong lòng hắn bắt đầu bốc lên làm cho người ngồi ở bên cạnh hắn đều liếc nhìn.

...


Bốn mươi hai Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa là càng lúc càng mạnh, đại đa số đều có được lực công kích vượt cấp Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, rốt cuộc toàn bộ bị Trần Hạo khủng bô đánh ngã.

“Ðến nửa bước Hóa Thân cảnh rồi!”

Trần Hạo vẻ mặt lạnh lùng thầm nghĩ. Trần Hạo rất rõ ràng, cao thủ nửa bước Hóa Thân cảnh, hơn nữa là những siêu cấp thiên tài của Thiên Kiếm tông, có được lực công kích tuyệt đối đều vượt qua cảnh giới của bản thân. Trần Hạo muốn bằng vào thân thể ngạnh kháng tiếp, quả quyết không thể làm được hoàn hảo không tổn hao gì. Đây mới là chiến đấu thật sự bắt đầu!

Phải bằng vào lực lượng thật sự của mình chấm dứt đối thủ!

“Hô...”

Thở phào nhẹ nhõm, lúc cao thủ nửa bước Hóa Thân cảnh thứ nhất của đối phương ra sân, Trần Hạo không ẩn nấp bộ dạng. Chân nguyên hùng hồn mênh mông ở một khắc này không kiêng nể gì thúc giục ra, trường bào phần phật, tóc dài bay múa, khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt tối đen, thâm thúy, thoáng như ngôi sao rực rỡ nhất trong trời đêm hoặc như hai thành bảo kiếm sắc bén vô cùng, tự nhiên tản ra một cỗ cuồng ngạo lạnh lùng cùng bễ nghễ thiên hạ.

Cái này tuyệt không phải loại cuồng ngạo làm cho người ta liếc một cái liền cảm thấy muốn đánh kia, mà là một loại ngạo thật sự!

Ngạo ở xương hắn, máu hắn, tim hắn!

Giờ khắc này, toàn bộ diễn võ trường, vô số nữ đệ tử, người xem nữ, đều ngơ ngác chăm chú nhìn Trần Hạo, muốn tâm hồn thiếu nữ không run loạn cũng khó...

Cái gọi là phong thần tuấn lãng... Cái gọi là ngạo khí lăng vân... Cái gọi là bá tuyệt thiên hạ...

Là cái này!

Đây là một loại cảm giác làm cho từ sâu trong lòng tự nhiên bốc lên cảm giác từ trong ra ngoài, tuyệt không phải loại cảm giác dựa vào khí tức, uy áp làm cho người ta từ ngoài vào trong mà sinh ra của Sở Khuynh Thiên.

...

Hách Liên Vũ Tử và Đạm Đài Liên trên khuôn mặt nhỏ đều lóng lánh ra một luồng hào quang cùng kiêu ngạo, bởi Trần Hạo mà dâng lên kiêu ngạo!

Hạ U U mắt trừng thật lớn nhìn Trần Hạo trên lôi đài ngạo nghễ đứng, một trái tim thiếu nữ càng xuất hiện vui sướng xa so với Hách Liên Vũ Tử và Đạm Ðài Liên càng kích động hơn, càng mãnh liệt hơn. Không thể không nói, Hạ U U tuy cùng Trần Hạo chung một chỗ một năm rưỡi thời gian, hơn nữa bởi vì Cửu Chuyển Thiên Dương Địa Âm Quyết làm cho hai người đạt tới lòng có linh tê, nhưng nàng tiếp xúc đến đều là Trần Hạo chân thật nhất, đơn giản nhất. Nàng có thể cảm giác được ngạo khí trong lòng Trần Hạo, có thể hiểu biết tính cách Trần Hạo, nhưng đối với chưa từng thấy loại ngạo khí tiềm tàng ở sâu trong cốt tủy này của Trần Hạo là nở rộ như thế nào. Nói trắng ra cũng chính là nàng và Trần Hạo cùng nhau trải qua quá ít...

“Hạo Hạo thật đep trai, thực đẹp trai...”

Kìm lòng không được, cô gái xinh đẹp đệ nhất thiên tài Đông đại lục được vô số đệ tử trẻ tuổi ở sâu trong lòng coi là nữ thần, Hạ U U thế mà như một tiểu hoa si thì thào ra tiếng. Là thì thào ra tiếng, tuy thanh âm rất nhỏ, tuy mọi người đều đang chú ý lôi đài, nhưng vẫn là bị rất nhiều “Người hữu tâm” nghe được.


Cách đó không xa, Sở Khuynh Thiên gắt gao nắm tay, ánh mắt khủng bố lóng lánh ra một sự lạnh lẽo cùng âm hiểm.

Mà Lãnh Diệc Hàn ở gần Hạ U U lại bĩu môi, nhưng ánh mắt lại chưa từ trên người Trần Hạo dời ra, khẽ cắn môi mỏng, không biết nghĩ những gì, cũng không có chút ý thức được, giờ phút này vẻ mặt hắn là dạng nữ nhân cỡ nào.

...

“Tiểu tử, đến đi, ta trái lại muốn xem ngươi ẩn nấp như thế nào, mặc dù là thua, ta cũng phải cho ngươi biết, Thiên Kiếm tông chúng ta tuyệt không phải ngươi loại thằng hề nhảy nhót này có thể chống lại!”

“Ai là thằng hề nhảy nhót, ngươi rất nhanh sẽ biết!” Trần Hạo chậm rãi nâng kiếm, thanh âm thản nhiên nói. Khí tức cả người trong nháy mắt liền biến thành hồ nhỏ yên tĩnh, gió mát khẽ thổi, dâng lên từng gợn sóng dập dờn hướng chung quanh lan tràn ra.

Ở thời điểm đối phương trực tiếp phát ra tuyệt chiêu, đem từng đạo kiếm quang ẩn chứa lực lượng khủng bố đánh về phía Trần Hạo, Trần Hạo bỗng nhiên như hóa thân con cá bơi trong hồ nhỏ, thân hình nhẹ nhàng biến ảo, mờ mịt không dấu vết, thành thạo xen kẽ ở giữa từng đạo kiếm quang khủng bố, hướng về đối thủ uốn lượn nhưng tốc độ cao thẳng tiến.

Tiêu Dao Lăng Ba Bộ!

Chỉ cần là bộ pháp huyền ảo thần kỳ này đã làm cho mọi người kinh ngạc, càng kinh ngạc là quanh thân Trần Hạo trừ khí tức “Thượng thiện nhược thủy”, lại không có chút chân nguyên tiết ra, như đem toàn bộ chân nguyên vận chuyển đều khống chế ở bản thân, tự thành thiên địa, tuần hoàn không ngớt, chỉ có tinh khí thần càng lúc càng no đủ tròn trĩnh, làm cho mọi người rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.

Tên đệ tử kia đứng mũi chịu sào, nhìn thấy loại áp sát quỷ dị khủng bố này của Trần Hạo, trong lòng ở cùng lúc khiếp sợ, cũng rõ ràng ý đồ của Trần Hạo, cận chiến bên người!

Sớm kiến thức được một kiếm khủng bố của Trần Hạo, hắn không dám cùng Trần Hạo dây dưa.

Không có bất cứ do dự gì liền đem chân nguyên quanh thân điên cuồng ngưng tụ, hắn không hy vọng xa vời chiến thắng Trần Hạo, chỉ hy vọng có thể tổn thương đến Trần Hạo một chút là đủ.

Mắt thấy Trần Hạo tiếp cận đến khoảng cách hắn công kích tốt nhất, gầm lên giận dữ phát ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình!

Xẹt Xẹt Xẹt!

Ước chừng trên trăm đạo kiếm quang ngưng tụ toàn bộ công lực của hắn chợt như nạn châu chấu buông xuống, dày đặc nghênh đón về phía Trần Hạo.

Thời gian, khoảng cách, góc độ, nắm chắc vừa chuẩn, hay đến đỉnh điểm, mặc dù mọi người biết không thể thật sự làm gì được Trần Hạo, nhưng vẫn nhịn không được trong lòng thầm khen.

“Cửu phẩm tông môn nửa bước Hóa Thân quả thật không phải tông môn bình thường có thể so sánh! Một chiêu này sợ là Trần Hạo cũng phải bị thương!” Mắt thấy Trần Hạo tránh cũng không thể tránh, không ít người thầm nghĩ.

Ngay tại lúc này Ngũ Hành Kiếm trong tay Trần Hạo bỗng nhiên tản mát ra bạch quang chói mắt liền bao phủ toàn bộ lôi đài, chợt tiếng kiếm quang “Ðinh đinh đinh" dày đặc khủng bố vang thấu trong lòng mọi người.

Trước mặt, lúc mọi người khôi phục tầm mắt, tên đệ tử của Thiên Kiếm tông ngực đã phun ra một vòi mau tươi, bay ngược ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui