Sắc mặt Ngô Nhược Trần âm trầm ngồi xuống, không còn có lời nào để nói.
Hắn không còn nói cái gì được nữa. Nếu là Trần Hạo đối chọi gay gắt với hắn, hắn tự nhiên có một trăm loại phương thức làm nhục Trần Hạo, hơn nữa không chút sợ hãi. Huống chi, vốn hắn còn có ý nguyện chém giết Trần Hạo. Tuy không mãnh liệt như Sở Khuynh Thiên, nhưng ý nguyện này là tuyệt đối có. Nhưng bây giờ, cái thái độ không đến nơi đến chốn này của Hạ U U lại tương đương với trước mặt vô số người, hung hăng tát hắn vài cái tát...
Loại nghẹn khuất đó căn bản không cách nào hình dung, loại đau lòng đó càng làm cho hắn không thể thừa nhận.
Hắn sở dĩ đến sớm như vậy, vì có thể cùng Hạ U U ngồi cùng nhau. Hắn từ sau lần đầu tiên theo tông chủ ở Lăng Thiên tông nhìn thấy Hạ U U, Hạ U U liền là nữ thần trong mộng của hắn, cho tới nay tuy không có bất cứ tiến triển gì, càng chưa có bao nhiêu cơ hội gặp mặt, nhưng hắn tin tưởng cuối cùng có thể có được Hạ U U chỉ có hắn. Mặc dù là Sở Khuynh Thiên cũng không phải đối thủ của hắn...
Bởi vì hắn giữ mình trong sạch, tuyệt không phải Sở Khuynh Thiên có được mấy nữ nhân có thể so sánh.
Nhưng bây giờ ban đầu bởi vì chuyện lần trước ở thành Hắc Thiết chính mắt nhìn thấy Hạ U U quan tâm Trần Hạo, về sau nhìn thấy Trần Hạo thiên phú tiềm lực kinh người, làm hắn cảm thấy Trần Hạo có một chút uy hiếp, bây giờ lại trực tiếp bay lên đến một loại hoàn cảnh làm cho hắn vô lực.
Thắc mắc hai người khi nào phát triển đến trình độ vô cùng thân thiết như thế.
Hận ý khôn cùng bắt đầu ở trong lòng Ngô Nhược Trần lan tràn.
...
Trần Hạo, Hạ U Ự cùng Ngô Nhược Trần xung đột vừa mới cáo một đoạn lạc, mười mấy tên đệ tử liền nhanh chóng đến, trong đó một người đi trước làm gương, sau khi nhìn thấy Trần Hạo cùng Hạ U U cùng một chỗ, khóe miệng hơi cong lên, trong ánh mắt lạnh lùng như kiếm không thể phát hiện lóng lánh ra một chút kinh ngạc. Chợt thân hình nhoáng lên một cái liền ào ào đi qua.
“Trần Hạo, tới thật sớm...” Lãnh Diệc Hàn tủm tỉm cười, liền ngồi bên cạnh Trần Hạo, nháy mắt ngồi xuống, ánh mắt lại đánh giá Hạ U U mang theo khăn che mặt, khẽ gật đầu. Mặc dù là hắn cũng không thể không than thở Hạ U U dung mạo thanh nhã.
“Ngươi cũng không phải thật sớm? Vài ngày không gặp, ngươi đã tấn thăng đến Hóa Thân cảnh, hẳn sẽ không vì ép ta một đầu chứ?” Trần Hạo tuy khinh bỉ Lãnh Diệc Hàn “Nương hóa”, nhưng dù nói như thế nào hai người vẫn có giao tình. Trước khi Lãnh Diệc Hàn biểu hiện ra “ước muốn quá phận”, chung quy vẫn là bằng hữu. Cho nên cũng không thể vắng vẻ.
“Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi. Nếu không phải nhìn thấy ngươi bày ra lực lưong, ta còn không muốn mạo hiểm... Lần này, ta tất nhiên thắng ngươi!”
“Cái đó cũng không nhất định... Đúng rồi. Gần đấy có gặp sư tỷ ngươi hay không?” Trần Hạo hỏi.
Lãnh Diệc Hàn hơi sửng sốt, chợt vội vàng nói: “Sư tỷ? Ngươi nói người nào?”
“Trần Tuyết.”
“Ồ? Ngươi đã từng gặp nàng?” Lãnh Diệc Hàn biết rõ còn cố hỏi. Cái này cũng là chuyện không có cách nào, không làm như vậy thì có chút kỳ quái: “Ta luôn ở Vạn Ðan các, sư tỷ nếu không đang lịch luyện thì cùng một chỗ với sư phụ, cơ hội chúng ta gặp mặt rất ít. Sao ngươi quen với sư tỷ ta? Ồ, đúng rồi, nàng hẳn coi như là tỷ tỷ ngươi... Nhớ tỷ tỷ ngươi rồi?”
Lãnh Diệc Hàn trừng mắt nhìn Trần Hạo, khóe miệng mang theo một cái mỉm cười.
“Hỏi một chút mà thôi.” Trần Hạo nói.
“Sao ngươi ngồi ở chỗ này? Rất quen thuộc với cô ta?” Lãnh Diệc Hàn bỗng nhiên truyền âm nói.
“Quản nhiều như vậy làm chi?” Trần Hạo liếc Lãnh Diệc Hàn một cái, hiển nhiên không tính giải thích, trong lòng đối với vấn đề khuynh hướng của Lãnh Diệc Hàn càng thêm hoài nghi. Vừa rồi ánh mắt Lãnh Diệc Hàn nhìn về phía Hạ U U, thân là nam nhân Trần Hạo có thể rõ ràng cảm giác được, gia hỏa này căn bản sẽ không dùng ánh mắt nam nhân nhìn, bởi vì trong mắt hắn không có bất cứ phản ứng nào nam nhân nên có, chỉ có chút biểu hiện kinh ngạc. Cái này rất không bình thường. Nhất là đối mặt Hạ U U thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành như vậy.
“Hắn rất kỳ quái...”
Đúng lúc này, Hạ U U cũng bỗng nhiên truyền âm cho Trần Hạo nói.
“Ừm? Kỳ quái như thế nào?”
“Trực giác. Cụ thể kỳ quái như thế nào ta không biết, nhưng chính là kỳ quái...”
“Ặc... U U, ngươi thật lợi hại, cái này cũng có thể cảm giác ra. Yên tâm, ta biết...” Trần Hạo có chút kinh ngạc nói.
...
Theo cách thi đấu chính thức bắt đầu, càng ngày càng nhiều đệ tử tông môn chạy tới. Thành tích vượt qua chín mươi cũng chỉ là hơn hai mươi người. Hàng thứ nhất tất nhiên là ngồi thưa thớt.
Tuy chưa ai lớn tiếng nói ra, nhưng người truyền âm trao đổi càng ngày càng nhiều. Dù sao, ở đây những đệ tử này, ai cũng cùng đệ tử tông môn khác hoặc nhiều hoặc ít có chút bạn bè quen thuộc. Loại tình huống này liền làm ánh mắt vô số người thường thường nhìn về phía Ngô Nhược Trần và Hạ U U, Trần Hạo. Trần Hạo thì không sao, nhưng Ngô Nhược Trần lại cảm giác khó chịu như mũi nhọn ở lưng.
Giờ khắc này xưa nay chán ghét Sở Khuynh Thiên, hắn bây giờ lại hy vọng Sở Khuynh Thiên nhanh đến, hắn tin, lấy tính cách Sở Khuynh Thiên, tất nhiên sẽ tới gần Hạ U U, khi đó sẽ phát sinh...
Cùng nhau mất mặt.
Nhưng... Lúc toàn bộ tông môn đều đến đông đủ, ngay cả tông chủ các đại tông môn trên đài chủ tịch đều đến đông đủ, đội ngũ khổng lồ của Nguyên môn mới long trọng ra màn. Ngô Nhược Trần biết, lúc này sợ là Sở Khuynh Thiên cũng không dám đi xằng bậy.
Sự thật xác thực như thế, Sở Khuynh Thiên sau khi nhìn thấy Hạ U U cùng với Trần Hạo, quanh thân tản ra khí tức cuồng ngạo bá đạo, nháy mắt hắn liền khẽ nhíu mày, đơn thuần là ánh mắt đã rõ ràng hiện ra nói cho mọi người, Trần Hạo làm hắn nổi giận. Hậu quả rất nghiêm trong...
Sau một lát, được người khác đưa tin, sắc mặt Sở Khuynh Thiên càng tản mát ra sát khí nồng đậm. Hơn nữa không theo chút che giấu.
...
Chẳng qua lúc này, ánh mắt mọi người lại sớm không chú ý đám người Trần Hạo, mà mang theo một tia kinh ngạc nhìn về phía đài chủ tịch.
Đài chủ tịch khổng lồ, mấy trăm tông chủ tông môn, mặc dù là mười tông chủ của cửu phẩm tông môn đều vẻ mặt cung kính nhìn một cái phương hướng. Ngay cả môn chủ Nguyên môn cũng không ngoại lệ.
Trừ đệ tử cửu phẩm tông môn cực cá biệt, vô luận là ai cũng đang tò mò nhân vật nào có thể làm cho những môn chủ này đều rất cung kính như thế. Bóng người cũng chưa nhìn thấy liền đã như thế, nếu người đến sẽ còn....
“Bắt đầu thi đấu đi, bản tiên tạm thời sẽ không ra mặt...”
Thẳng đến thời điểm giờ Thìn đã đến, một thanh âm nhàn nhạt chợt cắt qua hư không phiêu đãng ở toàn bộ diễn võ trường. Thanh âm là thanh âm nữ nhân, tràn ngập vô tận uy nghiêm, tuy rất nhẹ nhưng diễn võ trường to lớn phạm vi trăm dặm, mọi người đều nghe được chân thật. Giống như ở bên tai mình nói chuyện. Cái này cũng không phải bằng vào công lực có thể làm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...