“A...”
Toàn bộ diễn võ trường bộc phát ra vô số tiếng kêu sợ hãi. Nhất là thiếu nữ váy lam ở một khắc này góc váy bay lên, quần áo phần phật, dung nhan tuyệt đẹp giấu dưới vải đen càng là tràn ngập khôn cùng rét lạnh cùng một cỗ khí tức hủy diệt vạn vật.
Chẳng qua...
Phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt Trần Hạo vẫn rực rỡ như sao, kiếm quang như băng lạnh, thân hình không nhúc nhích.
Chợt từng vết rạn tinh mịn ở trong vô số ánh mắt kinh hãi, chậm rãi từ trên nắm tay Phạm Phóng lan tràn ra!
“Chết đi!”
Răng rắc...
Miệng đầy máu tươi, Trần Hạo trầm thấp phun ra hai chữ, làm mọi người hoảng sợ là thân thể Phạm Phóng phát ra tiếng vỡ vụn răng rắc răng rắc, từng vòi máu tươi từ trên người Phạm Phóng phun trào ra.
“A...”
“Không có khả năng, không có khả năng!”
Phạm Phóng hoảng sợ thét chói tai, xé rách bầu trời, nhưng không có ai có thể ngăn cản thân thể hắn sụp đổ, bảy đạo kiếm chỉ huyền ảo ở trong cơ thể hắn nhấc lên cơn sóng gió động trời, tàn sát bừa bãi.
Ầm!
Trong đầy trời máu thịt bay tứ tung, thân hình Trần Hạo lăng không mà đứng, vẫn thẳng tắp như kiếm, tóm hư không nhẫn trữ vật của Phạm Phóng liền bay tới trong tay Trần Hạo, cùng lúc đó quanh thân Trần Hạo ầm một tiếng bốc lên lửa nóng hừng hực.
“Hút cho ta!”
“A...”
Thân thể hủy diệt, Phạm Phóng lần nữa phát ra một tiếng thét chói tai tràn ngập hoảng sợ, không cam lòng khuất nhục. Nửa bước Nguyên Anh, linh hồn lực của hắn đã dị thường cường hãn, tuy vẫn là âm thể, lại có thể hiện ra hình thái. Mọi người ngơ ngác nhìn ảo ảnh Phạm Phóng cũng chính là linh hồn bị Chu Tước thiên hỏa của Trần Hạo ngưng tụ thành ngọn lửa bao vây, chợt phát ra tiếng bốc cháy đôm đốp.
Ảo ảnh biến mất, thần hồn đều diệt!
...
“Sao có thể?”
“Phạm Phóng rõ ràng còn chưa thi triển ra đòn sát thủ...”
Từng tiếng kinh hô bùng nổ ở toàn bộ diễn võ trường, dù là Ðoàn Dự Phi cũng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng. Không ai nghĩ đến lúc này mới chỉ chiêu thứ ba, Phạm Phóng đã hoàn toàn ngã xuống dưới tuyệt học khủng bố của Trần Hạo. Bởi vì ai cũng cảm thấy Phạm Phóng vừa rồi một chiêu đó tuy cường hãn khủng bố, nhưng chưa phải con bài chưa lật cuối cùng của Phạm Phóng, không thể đơn giản như thế bị Trần Hạo hủy diệt.
Là Trần Hạo công kích quá huyền ảo hay là Phạm Phóng thực chỉ chút lực lượng thì...
Tê!
Ở trong sự kinh ngạc của mọi người, Trần Hạo liền hóa thành một dải ánh sáng, nhanh chóng bay về phía một tòa cung điện thật lớn, chỉ là thận hình hơi lắc lư, rõ ràng đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, giờ phút này hiển nhiên là muốn tiến vào trong cung điện chữa thương.
...
“Ði, chúng ta đi mau!
Vài tên đệ tử Ngự Kiếm tông trên mặt tràn ngập hoảng sợ, tuy nhìn ra Trần Hạo giờ phút này dường như không có bất cứ chiến lực gì, nhưng cũng không dám tiến lên báo thù, đó là lão hổ bị thương nặng, tùy tiện vung móng vuốt liền có thể đem bọn họ xé nát, huống chi Đoàn Dự Phi, thiếu nữ váy lam bọn cao thủ còn đó, lúc này cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám xằng bậy, từng người thu liễm khí tức nhanh chóng lui về, từ trong đám người còn đang kinh hãi, lao về phía cung điện nhỏ một chút. Chỉ cần trốn vào trong đó, đợi tới buổi trưa ngày mai, bọn họ liền có thế chạy trốn.
...
Vù!
Thiếu nữ váy lam hóa thành một dải ánh sáng đuổi về phía Trần Hạo.
Đoàn Dự Phi sau khi hơi do dự, kéo Hạ Lan Lan còn ở trong kinh hãi, thân hình nhoáng lên một cái cũng đuổi theo qua.
“Bị thương rất nặng, ta giúp ngươi chữa thương!”
Thiếu nữ váy lam sau khi xuất hiện ở bên người Trần Hạo, nói thẳng, càng làm Trần Hạo kinh ngạc là đối phương liền chộp tới cổ tay hắn.
Tê!
Trong nháy mắt này, dưới sự hoảng sợ, Trần Hạo nhất thời thi triển ra điêu kĩ tâm pháp dung nhập thiên địa vạn vật, tuy thiếu nữ váy lam này từng giúp mình, nhưng dù sao không biết, chẳng may có ý đồ xấu gì, Trần Hạo chỉ sợ căn bản không thể phản kháng. Nhưng...
Làm Trần Hạo khiếp sợ là đối phương cũng nháy mắt dung nhập đến thiên địa vạn vật, chẳng qua cũng không mạnh mẽ đi bắt cổ tay Trần Hạo nữa, truyền âm nói ra một câu làm Trần Hạo kinh hãi: “Ta là tỷ tỷ ngươi!”
“Ta... Tỷ tỷ của ta?” Tâm niệm Trần Hạo thay đổi thật nhanh, đối phương có thể thi triển ra dung nhập thiên địa vạn vật đã làm Trần Hạo ý thức được hẳn không phải kẻ địch, rất có thể cùng Lãnh Diệc Hàn giống nhau, là đệ tử của Vô danh lão nhân. Nhưng không nghĩ tới thiếu nữ váy lam sẽ nói như thế.
“Tỷ tỷ ta tên là Trần Tuyết!” Thiếu nữ váy lam nói lần nữa, cùng lúc nói, bắt lấy cổ tay Trần Hạo, nhất thời chân nguyên hùng hồn tinh thuần, không cho phép Trần Hạo từ chối, liền cuồn cuộn trào về phía đan điền Trần Hạo.
“Ngươi... Là Vô danh lão nhân cùng phụ thân ta... Con gái?”
...
“Ồ?”
Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan cùng lúc cả kinh, nhất là Đoàn Dự Phi, lấy tu vi của hắn ở một khắc này, thế mà nháy mắt mất đi khí tức của Trần Hạo cùng thiếu nữ váy lam, chỉ mơ hồ bắt được không gian dao động khe khẽ, liền không cảm ứng được chút nào nữa. Hai người như bỗng dưng từ trước mặt hắn biến mất, tuy chỉ trong nháy mắt, hai người liền xuất hiện lần nữa, nhưng loại cảm giác đó lại là chân thật.
“Hừ! Sư huynh, chúng ta đi! Ta không muốn nhìn thấy hắn nữa...” Hạ Lan Lan nhìn thấy thiếu nữ váy lam nắm cổ tay Trần Hạo, vừa mới bởi vì thực lực Trần Hạo, sinh ra một tia mong chờ, sắc mặt nàng nhất thời thay đổi. Không cho Đoàn Dự Phi từ chối, liền kéo Đoàn Dự Phi, lăng không đi, ngay lập tức liền lao ra khỏi khu an toàn, biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Thiếu nữ váy lam tất nhiên nghe được Hạ Lan Lan nói, khẽ nhíu mày, có chút không hiểu. Nghe như thế nào, lời của Hạ Lan Lan đều như là bực bội với Trần Hạo, nhưng nàng và Ðoàn Dự Phi vô cùng thân thiết, nghiễm nhiên đã xác định quan hệ đạo lữ. Trong lòng tuy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi. Chỉ là kéo Trần Hạo nhanh chóng hạ xuống trước một tòa cung điện.
“Trần Tuyết, ngươi tiện nhân này, muốn tránh sao? Cút trở về cho ta, đến Niếp Vạn Sơn ta tính sổ với ngươi rồi!”
Oành!
Ban đầu Niếp Vạn Sơn còn không dám nổi bão, thấy Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan rời khỏi, nào không còn sợ hãi. Mặc dù Trần Tuyết và Trần Hạo cũng không có gì. Trần Hạo là dầu hết đèn tắt, căn bản không có chiến lực gì, hổ không răng không vuốt, gặp phải hắn sài lang thật sự này, hắn không có gì e ngại. Đối thủ của hắn chỉ có một Trần Tuyết. Thừa dịp Lãnh Diệc Hàn không có mặt, đem Trần Hạo cùng chém giết, lại đem Trần Tuyết trấn áp chà đạp, không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất, mặc dù không thể trấn áp, vậy chém giết là được...
“Cút! Lúc khác thu thập ngươi sau!”
Trần Tuyết trong cái phất tay phát ra một đạo kiếm quang sắc bén vô cùng, phát sau mà đến trước, cứng rắn đem Niếp Vạn Sơn cuồng bạo đến bức lui. Chợt tốc độ nhanh như chớp lao tới cửa cung điện, liền mở ra, mang theo Trần Hạo vào trong đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...