“Trần Hạo, có chút quái lạ...”
Lúc Trần Hạo theo tham bảo kiếm linh dao động, nhanh chóng tiến lên, tham bảo kiếm linh bỗng nhiên ở trong đầu Trần Hạo nói.
“Quái?”
“Ừm. Nhất cử nhất động của chúng ta tựa như đều ở dưới giám thị, hơn nữa vừa rồi ta chỉ biết hưng phấn, lại chưa lưu ý đến, nơi này khí tức linh dược cực kỳ bề bộn, thuộc tính không đồng nhất...”
“Vậy lại như thế nào?”
“Nói cách khác, linh dược nơi này không phải thiên nhiên! Nếu không quả quyết không có khả năng bề bộn như thế... Hẳn là những tông môn kia cố ý an trí vào cho các ngươi đi thu hoạch. Mà loại cảm giác bị giám thị đó ở trong hải vực không tồn tại. Cái này nói rõ, bây giờ không gian kết giới vị trí chúng ta tất nhiên là ở dưới những tông môn kia theo dõi... Nếu chúng ta thẳng đến mục tiêu, cướp đoạt khắp nơi mà nói chỉ sợ sẽ dẫn tới bọn họ chú ý... Tự ngươi quyết định đi!”
Nghe được tham bảo kiếm linh nói, Trần Hạo khẽ nhíu mày, chẳng qua chợt trong hai mắt lóng lánh ra một vầng tinh quang nói: “Không cần phải để ý nhiều như thế, chúng ta không cần quá cố ý thẳng đến chủ đề là được, chỗ tốt đưa tới không lấy thì không có đạo lý...”
“Ðược”
...
Hơn mười phút sau, lấy tốc độ kinh người bay vút, Trần Hạo xuất hiện ở trên một ngọn núi nhỏ hình thù kỳ lạ, nhanh chóng đi tới trước một cái hang chỗ sườn núi, dược hương nồng đậm kỳ dị, không cần tham bảo kiếm linh nói, Trần Hạo cũng có thể rõ ràng cảm ứng đươc.
Khu vực di tích này ở trong tin tức đạt được không có yêu thú tồn tại, Trần Hạo không có chút dừng lại liền bước vào trong hang.
Sau khi xâm nhập trăm mét, một cây nhỏ kỳ dị xuất hiện ở trong mắt Trần Hạo, từ trong nham thạch cứng rắn sinh trưởng ra, chỉ cao bằng một người, nhưng tràn ngập sinh cơ mênh mông, từng cái lá cây có ba loại màu, phía trên cây nhỏ có ba mươi sáu quả, tương tự là quả ba màu, có kích cỡ nắm tay, đỏ trắng xanh lá giao nhau, thoạt nhìn cực kỳ yêu dị diễm lệ.
“Hồi Mệnh Quả?” Trần Hạo chăm chú nhìn quả kỳ dị ba màu này, trong đầu nhất thời hiện ra tin tức trong lệnh bài, vẻ mặt mang theo một tia kinh hỉ nói: “Thứ tốt! Cả thảy ba mươi sáu quả, cũng đủ ta dùng một đoạn thời gian...”
Hồi Mệnh Quả là dùng để luyện chế Ðại Hoàn Ðan. Một quả có thể luyện chế một viên Đại Hoàn Đan. Loại đan dược này thuộc loại đan dược công dụng đặc thù, cùng đan dược cấp bậc bình thường khác nhau rất lớn. Linh dược, đan dược bình thường đều ẩn chứa nguyên lực mênh mông tinh thuần, để người tu luyện sử dụng rèn luyện nguyên lực. Nhưng Đại Hoàn Đan lại là một loại linh dược có thể làm người tu luyện cảnh giới dưới lục phẩm võ tông, ở nháy mắt khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, tinh khí thần mọi phương vị khôi phuc. Trực tiếp nuốt Hồi Mệnh Quả mà nói, bởi vì năng lượng tồn tại tạp chất, sẽ thừa nhận một chút thống khổ. Nhưng hiệu quả sẽ không kém hơn Ðại Hoàn Đan. Ðối với Trần Hạo người có được thể chất biến thái này mà nói, căn bản không có gì khác nhau.
Xẹt xẹt!
Bàn tay Trần Hạo hư không tóm lấy, nhất thời ba mươi sáu trái Hồi Mệnh Quả đã chín liền biến thành một chuỗi bay đến trước mặt hắn, đem ba mươi lăm trái thu vào nhẫn trữ vật, còn một trái hắn cho vào miệng nuốt.
Oanh!
Hồi Mệnh Quả tiến vào đan điền của Trần Hạo, tâm thần của hắn rung động lên, một cỗ sinh mệnh lực, nguyên lực dồi dào sinh ra lực lượng tinh thuần trong đan điền của hắn. Đối với Trần Hạo, một chút thống khổ biến đổi này không đáng kể với hắn. Nguyên lực của hắn trước khi ăn Hồi Mệnh Quả còn một nửa, giờ phút này chỉ ngắn ngủn thời gian, dược lực hoàn toàn dung nhập đến trong thân thể hắn. Trần Hạo tỏ ra hơi kinh ngạc là một trái Hồi Mệnh Quả chỉ giúp hắn khôi phục đến trạng thái gần đỉnh phong.
“Thân thể ta thật là biến thái... Lục phẩm võ tông ăn một trái Hồi Mệnh Quả vào thì khôi phục đến đỉnh phong hoàn toàn, ta vậy mà chỉ khôi phục được chín thành... Chẳng lẽ lực lượng của ta đã vượt qua lục phẩm võ tông?” Trần Hạo thầm nghĩ trong lòng, nhún vai đắc ý, nói: “Quên, chưa xem qua nhẫn trữ vật của Chu Khiếu kia có thứ gì tốt...”
Nghĩ đến đây, lập tức Trần Hạo lấy ra nhẫn trữ vật của Chu Khiếu. Nhẫn trữ vật bình thường lưu lại khí tức của chủ nhân của nó. Nhưng Chu Khiếu đã chết, nên nhẫn này đã không còn khí tức nào của hắn. Trần Hạo dễ dàng đem nhẫn tế luyện. Nhìn thấy vật phẩm chứa trong nhẫn trữ vật này, Trần Hạo kinh hỉ: Đan dược cấp tám có một trăm viên, ba khối tinh thạch cỡ nắm tay tản ra bạch sắc hào quang. Loại tinh thạch này Trần Hạo chưa từng thấy qua, nhưng hắn có thể cảm ứng được trong khối tinh thạch ẩn chứa thiên địa linh khí cực kỳ tinh khiết, so với linh dược cấp tám cường hãn không biết bao nhiêu lần.
“Chẳng lẽ là nguyên tinh thạch?” Trần Hạo khẽ nhíu mày suy đoán. Nguyên tinh thạch loại vật phẩm rất trân quý này chỉ có khi bước vào Tiên Thiên cảnh, trên cảnh giới thánh cấp, thì mới có thể sử dụng được, nếu không thì cảnh giới võ tông căn bản không thể thừa nhận được năng lượng cuồng bạo ẩn chứa trong đó. Nhưng dù là ở cấp độ Tiên Thiên cảnh, người tu luyện cũng phải suy xét mà sử dụng, chỉ ở thời điểm gặp chướng ngại đột phá mới miễn cưỡng dùng. Bởi vì năng lượng cuồng bạo tinh khiết vô cùng, nên giúp cho người tu luyện không phải quá khổ sở rèn luyện mà đột phá cảnh giới dễ dàng. Có thể nói nguyên tinh thạch là vật phẩm giúp trùng kích cảnh giới tốt nhất, trong thời gian ngắn đề tụ ra năng lượng cường hãn vô cùng.
“Không tệ. Đúng là nguyên tinh thạch! Xem ra những đệ tử đế quốc Tuyên Võ không thể so sánh với những đệ tử đế quốc cường đại này, phải nói tài phú những cường quốc này giúp bọn đệ tử vượt qua biết bao nhiêu người khác...” Tham bảo Kiếm Linh nói: “Trần Hạo, giết thêm mấy tên nữa xem ra so với việc ngươi đi tìm linh dược còn nhanh hơn đấy...”
“Ngươi nghĩ rất hay. Nhưng Trần Hạo ta không phải là một tên ma đầu chuyên giết người. Ngươi không đụng tới ta, ta cũng không chạm đến ngươi. Nếu như ai cố ý giết ta, ta sẽ không ngại giết hắn. Đúng rồi, ngươi nói thử xem ở nơi này các tông môn có bố trí xuống di tích hay không mà sao lại tập trung nhiều cao thủ như vậy?”
“Nhất định là có. Ta tuy cảm ứng được không có di tích tồn tại, nhưng ta nghĩ ở đây cũng không có viễn cổ di tích. Di tích ở đây thực ra là các cao thủ tông môn cô đọng không gian lại tạo ra. Nếu ta đoán không lầm, thì mỗi hai năm một lần tổ chức thi đấu Bách Triều bảng, người thi đấu ai cũng phải đi qua cái Vô Tận Hải này, nào có nhiều linh dược, di tích xuất hiện mỗi lần như vậy”
Nghe được Tham bảo Kiếm Linh nói, Trần Hạo trầm ngâm chốc lát, liền hướng phía sau hang núi đi tới, lăng không bay lên, cảm ứng tìm kiếm dấu vết di tích ở xung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...