Ngạo Thị Thiên Địa


Nghe vậy, Tử Nhược từ trong lòng cha, ngẩng đầu, đối mắt đẹp mờ sương, lại thấy phụ thân hỏi thăm mình, cố nén cơn xúc động, nói:
 
- Không vất vả, có thể giúp phụ thân làm việc, con gái mừng con chẳng kịp!
 
- Ha ha, tốt tốt. Chuyện này để sau hãy nói, lớn bằng này rồi mà còn thích rúc vào lòng cha, không sợ khách người ta cười cho à?
 
Cha Tử Nhược vừa nói, ánh mắt đồng thời hướng sang phía Hàn Phong.
 
Tử Nhược được nhắc nhở, hình như cũng nhớ ra sau lưng mình còn có Hàn Phong, không khỏi có chút ngại ngùng le le lưỡi, rời khỏi lòng cha, nhưng hai tay thì vẫn ôm chặt lấy cánh tay cha:
 
- Phụ thân, đây là Hàn Phong, là người đi đường đã giúp đỡ con, nếu như không có hắn, nói không ngừng cha đã không còn gặp lại con gái mình nữa rồi!
 
- Ồ?
 
Cha Tử Nhược nghe nói con gái mình gặp nạn, suýt mất mạng, sắc mặt không khỏi vụt biến.
 
Nhưng khi thấy được Hàn Phong cứu, lập tức hồi phục lại vẻ bình thản, hai mắt không ngừng quan sát Hàn Phong, một lúc sau, đôi mắt ấy vụt lóe lên một tia dị sắc.
 
Một lúc sau, người đàn ông trung niên ấy mới thu lại ánh mắt dò xét của mình, tiếp tục lộ một nụ cười mỉm, nói:
 
- Lão phu Tử Y, đa tạ vị tiểu hữu này đã cứu con gái ta.
 
Hàn Phong nghe vậy, cũng vội vàng hồi lề, nói:
 
- Chỉ là giúp một tay mà thôi, không cần như vậy!
 
Tử Nhược đứng bên cạnh nghe vậy, toét miệng cười, tiếp tục kéo kéo tay Tử Y nói:
 
- Phụ thân, Hàn Phong vừa đến Thiên Khởi Thành, không có nơi ở, cha bảo người sắp xếp phòng, để huynh ấy tạm thời sống ở đây, có được không!
 

Tử Y nghe vậy, chỉ cười, vỗ vỗ ào tay Tử Nhược, nói:
 
- Con gái ngoan của ta muốn gì cũng được, huống hồ người bạn nhỏ Hàn Phong đã cứu mạng con, cha đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo rồi.
 
Nhìn hai cha con trò chuyện, Hàn Phong đứng bên cạnh chỉ cười, không nói gì. Rất nhanh, dưới sự nhắc nhở của Tử Y và sự hướng dẫn của Tử Nhược, sau mấy ngày bôn ba, cuối cùng Hàn Phong cũng có một chỗ ở.
 
Sau một hồi lăn qua lăn lại, Hàn Phong nhắm mắt nằm trên chiếc giường êm ái, trong đầu không ngừng hồ tưởng lại những chuyện đã xảy ra.
 
Đối với Hàn Phong mà nói, nơi đây cái gì cũng mới mẻ và lạ lẫm.
 
Nhưng, Hàn Phong không quan tâm đến những thứ này, hắn đang nghĩ xem sau này phải nghe ngóng thông tin đá hiền giả như thế nào.
 
Vô Danh nói hắn chưa từng đến đây, nhưng lại biết đến sự tồn tại của đá hiền giả.
 
Nói cách khác, thông tin mà Vô Danh biết là thông tin của năm ngàn năm trước.
 
Bây giờ đã qua năm ngàn năm, những con người trước mắt không còn giống những đạo sĩ đen năm xưa nữa, liệu cái gọi là đá hiền giả còn có tồn tại ở khoảng không gian này nữa không? Hàn Phong không sao đoán được.
 
Mặc dù trong lòng có chút phiền não, nhưng vì Trầm Ngọc, bất luận thế nào, Hàn Phong cũng phải tìm ra đá hiền giả.
 
Trong lúc Hàn Phong vẫn còn nằm trên giường suy tư thì trong thư phòng.
 
Hai cha con Tử Y và Tử Nhược cũng đang nói chuyện.
 
Nội dung trò chuyện đương nhiên là về Hàn Phong.
 
Tử Y nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi:
 
- Con nói, lúc trước con bị mười mấy tên di khí giả truy sát, cuối cùng tên Hàn Phong vừa rồi xuất hiện cứu con?
 
Tử Nhược gật gật đầu, nói:

 
- Vâng, phụ thân! Lúc đó con gái bị mấy tên di khí giả đáng ghét đó bao vây, vốn định liều mạng với chúng, đúng lúc đó Hàn Phong không biết từ đâu chạy ra, hơn nữa vừa ra tay liền giết chết một lúc mười mấy tên.
 
- Thiên khởi giả nhất tộc từ lúc nào xuất hiện một thanh niên như vậy?
 
Tử Y cúi đầu tự lẩm bẩm một mình.
 
Tử Nhược nghe vậy, nói với Tử Y:
 
- Phụ thân, theo như con hiểu, Hàn Phong hình như không biết gì về những chuyện bên ngoài, trước đây hắn bị sư phụ an bài ở sâu trong núi tu hành, đây là lần đầu tiên hắn xuống núi.
 
- Ẩn tu giả?
 
Tử Y có chút ngạc nhiên nói,
 
- Vậy Hàn Phong là ẩn tu giả?
 
- Cái gì là ẩn tu giả?
 
Tử nhược hiếu kì nhìn phụ thân, hỏi.
 
Tử Y nghe vậy, trầm ngâm một lúc rồi mới giải thích:
 
- Ta cũng chỉ nghe được qua một số sách cổ, năm đó sau khi tổ tiên chúng ta di dân đến đây, có rất nhiều người nản chí lựa chọn tìm một chỗ vắng vẻ, lánh thế ẩn tu.
 
Dừng lại một lúc Tử Y nói tiếp:
 
- Những người lánh thế ẩn tu này phần lớn đều là những người hăng say nghiên cứu, rất am hiểu về thuật pháp đen, cộng thêm bản thân không chút vướng bận, mấy ngàn năm như vậy, những ẩn tu giả đó, đời sau còn mạnh hơn đời trước.
 

- Ý của phụ thân là, Hàn Phong là một trong những truyền nhân của các ẩn tu giả đó?
 
Tử Nhược kinh ngạc nói.
 
- Không thể loại trừ khả năng này. Nhưng, chí ít có thể bài trừ nghi vấn hắn là di khí giả!
 
Tử Y gật đầu nói.
 
Tử Nhược nghe vậy, càng kinh ngạc hơn:
 
- Không lẽ lúc trước phụ thân nghi Hàn Phong là di khí giả?
 
Đối diện với chất vấn của Tử Nhược, Tử Y chỉ khẽ thở sài, ngữ khí nặng nề:
 
- Nha đầu ngốc, hình thức của Thiên khởi giả nhất tộc chúng ta bây giờ thế nào, không phải con không biết, Hàn Phong đến đột ngột như vậy, đương nhiên ta phải kiểm tra kĩ thân phận của hắn.
 
- Nhưng…
 
Tử Nhược mở miệng định thay Hàn Phong tranh biện.
 
Nhưng, đã bị Tử Y khoát tay ngắt lời, nhìn khuôn mặt căng thẳng của con gái, Tử Y hình như có chút đăm chiêu.
 
Sau đó, Tử Y cười nói:
 
- Nha đầu ngốc, không phải lúc nãy ta nói, đã loại trừ khả năng Hàn Phong là di khí tộc rồi sao, xem con căng thẳng như vậy, không phải là có ý gì với hắn rồi chứ?
 
Tử Nhược nghe vậy, mặt đột nhiên đỏ bừng, ngượng ngùng hờn dỗi:
 
- Phụ thân, cha nói linh tinh gì vậy, người ta đâu có!
 
Tử Y thấy vậy, chỉ cười xòa.
 
Tử Nhược bị phụ thân trêu, không khỏi giận dỗi chu chu mỏ, sau đó lại hiếu kì hỏi:
 
- Phụ thân, sao cha có thể khẳng định Hàn Phong không phải di khí giả?
 

- Lúc nãy khi vừa nhìn thấy Hàn Phong, ta cảm nhận được một luồng khí tức thuộc về Thiên khởi nhất tộc, hơn nữa luồng khí tức ấy là luồng khí tức thuần túy nhất mà ta từng gặp, căn bản không thể là bọn di khí giả được!
 
Tử Y tha thiết nói.
 
Đối với thiên khởi nhất tộc mà nói, khí tức càng thuần, chứng tỏ thuật pháp đen tu luyện càng cao thâm.
 
Những thuật pháp đen cao thâm đó, theo như Tử Y được biết, đều nằm trong tay những ẩn tu giả, Tử Y càng có thể xác nhận thân phận truyền nhân ẩn tu giả của Hàn Phong.
 
Lúc này, Hàn Phong vẫn chưa biết, thân phận mà mình vẫn luôn che giấu lại thành ẩn tu giả trong mắt Tử Y.
 
Nếu như, Hàn Phong biết điều này, chỉ e sẽ cười vỡ bụng mà chết.
 
Mấy ngày tiếp theo, Tử Nhược rảnh rỗi không có gì làm nên từ sáng sớm đã đến tìm Hàn Phong, cả ngày đưa Hàn Phong đi chơi Thiên Khởi Thành.
 
Nhờ khoảng thời gian này, Hàn Phong hiểu rõ hơn về Thiên Khởi Thành, đồng thời cũng biết thân phận thật của Tử Nhược.
 
Đương nhiên, tất cả đều là những gì hắn nghe được từ miệng người ngoài, sau khi biết được thân phận Tử Nhược, Hàn Phong không khỏi giật mình.
 
Thì ra, Tử Nhược là con gái của thành chủ Thiên Khởi Thành.
 
Hay nói cách khác Tử Y chính là chủ nhân của Thiên khởi Thành.
 
Hàn Phong được biết, ở đây tổng cộng có hai thành trì, Thiên Khởi Thành tồn tại như chủ thành, tòa thành còn lại là Ngân Nguyệt Thành, quy mô chỉ bằng một phần mười Thiên Khởi Thành.
 
Đó là thành trì mới được kiến lập mấy năm gần đây, bên trong vô cùng hỗn loạn, ngư long lẫn lộn.
 
Hơn nữa, Hàn Phong còn nghe nói, bên trong Ngân Nguyệt Thành cho nào cũng có rất nhiều nghi khí giả ẩn nấp.
 
Có thể nói là Ngân Nguyệt Thành là một nơi đầy rẫy nguy hiểm.
 
Như vậy, thân là thành chủ Thiên Khởi Thành, địa vị của Tử Y chẳng khác gì Tiêu Phổ của Thiên Tinh đế quốc.
 
Nói cách khác, thân phân của Tử Nhược tương đương với một công chúa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui