Hàn Phong lúc nhìn thấy con ma thú này xuất hiện, nhất thời có chút kinh ngạc.
Hắn không sợ con ma thú sẽ mang đến nguy hiểm gì cho mình, chỉ cảm thấy thấy ngạc nhiên là tại sao con ma thú này lại xuất hiện ở đây.
Hàn Phong nhận ra nó là huyết ngọc ma sư, là một loại thiên giai ma thú hiếm có, nhìn khí tức phát ra từ người nó, có lẽ chỉ là thiên giai nhị phẩm thực lực.
Tu vi như vậy, đã là rất cao rồi, nhưng trong mắt Hàn Phong thì chẳng là gì.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng có thể giải quyết nó một cách dễ dàng.
Chỉ có điều, về lý mà nói, huyết ngọc ma sư đáng lẽ phải ở trong rặng núi lửa giữa U Ám Sâm Lâm.
Thế nhân đều biết, huyết ngọc ma sư thích những nơi có nhiệt độ cao, như nơi mà bọn họ đang đứng, vì bị cây rừng che phủ quanh năm, nên nhiệt độ có phần lạnh hơn so với những nơi khác.
Nên, thấy huyết ngọc ma sư xuất hiện ở đây, Hàn Phong cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mức độ am hiểu về U Ám Sâm Lâm của Triệu Vô Cực không hề thua kém Hàn Phong, nên cũng rất rõ thói quen sinh hoạt của huyết ngọc ma sư.
Trong lòng đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện của nó, nhưng huyết ngọc ma sư đâu cho hai người có thời gian suy nghĩ.
Một tiếng rống giận dữ, huyết ngọc ma sư điên cuồng lao về phía Hàn Phong.
Đối với đòn tiến công của huyết ngọc ma sư, Hàn Phong và Triệu Vô Cực đương nhiên không sợ, nhưng vì sau lưng Hàn Phong còn cõng Trầm Ngọc, hành động tương đối bất tiện, nên mấy ngày nay, tất cả ma thú gặp phải đều do Triệu Vô Cực giải quyết.
Lần này cũng không ngoại lệ, với thực lực thiên giai bát phẩm, đối phó với một thiên giai nhị phẩm ma thú, dễ như trở bàn tay.
Căn bản không cần mất quá nhiều sức lực, huyết ngọc ma sư đã bị Triệu Vô Cực hạ đo ván.
Hàn Phong cảm thấy rất băn khoăn, chuyện huyết ngọc ma sư xuất hiện ở đây đã là chuyện đáng ngạc nhiên rồi, điều đáng nói là, không lẽ huyết ngọc ma sư không cảm nhận ra khí thế trên người hai người cao hơn hẳn nó sao?
Cho dù không cảm nhận được tu vi của họ, nhưng cùng là ma thú như Tiểu Bạch thì sao?
Phải biết, giữa ma thú với nhau, đẳng cấp phân chia rất rõ ràng.
Có thể bộ dạng Tiểu Bạch trong mắt người thường không có gì lợi hại.
Nhưng cùng là ma thú mà nói, thiên giai uy áp trên người Tiểu Bạch căn bản không thể che giấu, huyết ngọc ma tu ngu ngốc tấn công bọn họ, thực sự là một chuyện quá kì quái.
Trước đây họ cũng gặp phải một vài ma thú, nhưng những ma thú này sau khi cảm nhận khí tức trên người Tiểu Bạch đều sợ đến nỗi phủ phục ngay tại chỗ, một vài con nhát gan hơn thì không ngừng run lẩy bẩy.
Giải quyết huyết ngọc ma sư xong, Hàn Phong chẳng có tâm trạng để ý xem trên người nó có bảo bối gì, điều hắn quan tâm nhất bây giờ là tìm ra nơi giam hãm, chữa trị cho Trầm Ngọc.
Nên, Hàn Phong và Triệu Vô Cực lại tiếp tục lên đường.
Nhưng, không lâu sau, Triệu Vô Cực đột nhiên dừng lại.
Một lúc sau, Hàn Phong cũng cảm nhận được có điều gì đó không ổn và dừng lại theo.
Lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên nhíu mày, trầm giọng nói:
- Có chút bất bình thường!
Hàn Phong nhìn chằm chằm phía trước, đồng thời nói:
- Hình như có người!
Hai người quay sang nhìn nhau và cùng nhận ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Triệu Vô Cực nói:
- Hình như đang đi về phía chúng ta, chúng ta trốn sang một bên, xem xong rồi nói.
Hàn Phong nghe vậy, đương nhiên không có ý kiến gì khác, hai người nhanh chóng trốn vào một nơi kín đáo, thu hút khí tức trên người, yên lặng quan sát.
Hai người vừa rời đi được một lúc, quả nhiên phía trước bước đến hai bóng người.
Bóng người vừa xuất hiện, Hàn Phong lập tức sững người.
Là người của Võ Hoàng Điện?
Mặc dù chưa từng gặp qua hai người này, nhưng khí tức tán phát ra từ người chúng khiến Hàn Phong có thể lập tức đoán ra thân phận.
Người của Võ Hoàng Điện sao lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu Hàn Phong mọc ra một câu hỏi, nhưng sau đó nghĩ, không lẽ chúng đến tìm tứ diệu tháp?
Nếu như Diệp Võ Hoàng đã biết đến sự tồn tại của tứ diệu thạch thì chắc chắn cũng biết tứ diệu tháp đang được cất giấu trong U Ám Sâm Lâm.
Hai người này hình như không phát hiện ra tung tích của bọn Hàn Phong, người thấp hơn lên tiếng trách móc:
- Thiên Cô, ông nói điện chủ rốt cục muốn chúng ta tìm cái gì, chúng ta đã ở trong này hai tháng rồi, cả quãng đường trừ đám ma thú đáng chết ra, chẳng phát hiện ra điều gì, rốt cục là muốn tìm đến bao giờ.
Lão giả được gọi là Thiên Cô mặt đầy sát khí, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn bạo, nghe đồng bọn nói vậy, chỉ lạnh lùng nói:
- Thiên Huyền, điện chủ hành sự không phải là chuyện chúng ta có thể phỏng đoán, ngươi chỉ cần hoàn thành tốt những gì điện chủ dặn, những thứ khác, không cần chúng ta phải lo.
- Ài… ta cũng chỉ là oán thán một chút thôi, điện chủ suy nghĩ cao xa, đương nhiên chúng ta sao có thể đoán được. Nghĩ lại thời gian trước, Võ Hoàng Điện chúng ta thật đúng nở mày nở mặt, diệt hết tứ diệu các đáng chết, bây giờ thì tất cả mọi người đều biết thực lực của Võ Hoàng Điện ta rồi.
Thuyên Huyền tự lẩm bẩm một mình.
- Được rồi, đừng phí lời nữa, tiếp tục lên đường thôi!
Thiên Cô lạnh giọng nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiếp tục tiến lên phía trước.
Lúc này, Hàn Phong đang trốn vào một chỗ nghe hai người trò chuyện, cũng cùng Triệu Vô Cực bên cạnh trao đổi ánh mắt.
Người của Võ Hoàng Điện xuất hiện ở đây, đúng là một chấn động không nhỏ.
- Chúng đến làm gì? Chúng ta có cần đi theo không?
Triệu Vô Cực hỏi.
Hàn Phong ngẫm nghĩ, so với tìm kiếm không mục đích thế này, biết đâu lại tìm được một chút manh mối hữu dụng trên người bọn chúng.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong cũng gật đầu nói:
- Cũng được, chúng ta đi theo chúng xem sao, làm rõ mục đích đến đây của hai tên đó.
Dứt lời, Hàn Phong cõng theo Trầm Ngọc, cùng Triệu Vô Cực nhẹ nhàng đi theo hai tên Võ Hoàng Điện.
Lúc nãy quan sát, Hàn Phong nhận ra thực lực của chúng chỉ ở thiên giai nhị phẩm, mặc dù tu vi không yếu nhưng không phải là đối thủ của Hàn Phong và Triệu Vô Cực.
Nên hai người cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, Hàn Phong cảm thấy mình nhất định phải làm rõ mục đích đến đây của Võ Hoàng Điện.
Cẩn thận bám sát sau lưng hai người, hơn nửa ngày trời, cả hai tên căn bản không phát hiện ra động tĩnh gì, cứ thản nhiên đi việc của mình.
Nhưng, lúc hai tên đến chỗ bọn Hàn Phong gặp phải huyết ngọc ma sư, Hàn Phong trong lòng tự nhủ thầm: chết tiệt.
Vốn cứ tưởng trong rừng không có người, sau khi giải quyết xong con huyết ngọc ma sư, Hàn Phong và Triệu Vô Cực không xử lý thi thể của nó.
Không ngờ, lại gặp phải hai tên này, thế này rất khó đảm bảo không bị chúng phát hiện ra tung tích.
Đúng lúc này, Thiên Huyền nhìn huyết ngọc ma sư đang nằm trên mặt đất, nghi hoặc nói:
- Đây là một con súc dinh, sao nó lại chết ở đây nhỉ?
Nghe Thiên Huyền nói, Hàn Phong không khỏi ngây ra, theo như lời chúng thì việc huyết ngọc ma sư xuất hiện ở đây có liên quan đến chúng?
Thiên Cô sau khi quan sát một lúc, cười lạnh, nói:
- Không đúng, con súc sinh này bị người giết.
- Bị người giết, không lẽ trừ chúng ta ra vẫn còn có người trong U Ám Sâm Lâm?
Thiên Huyền kinh ngạc nói.
Thiên Cô mặt đầy vẻ hung ác, lạnh giọng nói:
- Cẩn thận chút, nói không chừng người đó đang ở gần đây, chúng ta tìm cho kĩ, nhất định phải tìm ra người đó.
Hàn Phong và Triệu Vô Cực quay sang nhìn nhau, sau đó cùng lao nhanh về phía hai người.
Hàn Phong thấy hai tên kia đã phát hiện ra tung tích của mình, quay sang nhìn Triệu Vô Cực, quyết định không tiếp tục ẩn nấp nữa.
Đặt Trầm Ngọc vào trong một bụi cỏ, dặn Tiểu Bạch chăm sóc cô xong, Hàn Phong và Triệu Vô Cực lao về phía hai người kia.
Tu vi của họ đương nhiên Thiên Cô, Thiên Huyền sao có thể sánh được, Thiên Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng:
- Cẩn thận!
Sau đó cảm thấy một trận gió lạnh quét mặt mình, đồng thời một cơn đau nhói truyền đến từ ngục khiến cơ thể hắn không thể khống chế bay ngược lại phía sau.
Thiên Huyền bị tấn công đột ngột cũng trở nên bối rối, Hàn Phong tranh thủ cơ hội, đánh thẳng vào ngực Thiên Huyền.
Kình khí bá đạo đâm xuyên qua ngực hắn, máu tươi trào ra.
Hàn Phong và Triệu Vô Cực không chịu buông tha, tiếp tục bám sát, liên tục xuất thủ, đánh đến nỗi hai người không ngừng lùi lại phía sau, chẳng còn sức đáp trả.
Hàn Phong và Triệu Vô Cực không có ý muốn kéo dài, chỉ vài giây sau, Thiên Huyền và Thiên Cô hai người đã ngã xuống đất, mình mẩy bê bết máu, sắc mặt xám ngoét như tro lạnh.
- Ngươi… các ngươi là ai, tại sao lại ra tay tấn công hai người chúng ta?
Thiên Huyền miễn cưỡng dồn chút hơi sức, mặt lộ vẻ kinh hãi, hỏi.
Hàn Phong chẳng thèm để ý đến chúng mà quay lại cõng Trầm Ngọc lên lưng, Triệu Vô Cực đến trước mặt chúng, dùng vài thủ thuật khiến chúng nhất thời không thể vận dụng đấu khí.
Đợi Hàn Phong quay trở lại, Triệu Vô Cực mới chậm rãi trả lời:
- Chúng ta là ai, không lẽ các ngươi còn chưa đoán ra sao?
Thiên Huyền và Thiên Cô chăm chú nhìn hai người, vắt óc nghĩ, chúng thấy Hàn Phong còn trẻ như vậy mà đã có tu vi vượt trội. Đúng lúc này, Thiên Cô đột nhiên hét lên thảnh thốt:
- Ngươi là Hàn Phong!
- Xem ra các ngươi vẫn chưa phải quá ngốc! Diệp Võ Hoàng phái các ngươi đến đây làm gì?
Hàn Phong lạnh giọng hỏi.
- Hừ! Ngươi đừng mong bọn ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu các ngươi cứ cố tình chống lại Võ Hoàng Điện, sớm muộn cũng có ngày điện chủ thống lĩnh đại quân, giết chết các ngươi.
Thiên Cô thản nhiên nói.
Triệu Vô Cực nghe vậy, chỉ cười lạnh, sau đó chế giễu nói:
- Nhưng bây giờ hai người các ngươi đã rơi vào tay bọn ta rồi, e rằng không được nhìn thấy ngày đó nữa đâu.
- Muốn chém muốn gì tùy ý, dù sao cũng đã rơi vào tay các ngươi rồi, dù bọn ta có nói ra cũng không thoát khỏi cái chết.
Thiên Cô tỏ ra không hề sợ hãi.
Hàn Phong nghe vậy, thoáng nhíu mày. Xem ra hai tên này rất cứng đầu, muốn moi được thông tin từ miệng bọn chúng, xem ra là việc rất khó.
Nhìn Triệu Vô Cực, chỉ thấy Triệu Vô Cực cười lạnh, nói:
- Yên tâm đi, ta có mấy chục cách bắt chúng mở miệng, lúc nãy ta vừa khóa hết đấu khí của chúng, lúc này chúng muốn chết cũng khó.
Nhìn thấy nụ cười trên miệng Triệu Vô Cực, Hàn Phong cũng phải rùng mình. Không ngờ Triệu Vô Cực thường ngày dịu dàng cũng có lúc lộ ra biểu tình này.
Chỉ có điều, Hàn Phong không có bất cứ ý kiến gì khác, hai tên trước mắt là kẻ thù, từ bi với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Hàn Phong kiếp trước đã được lãnh ngộ đạo lý này.
Triệu Vô Cực muốn dùng thủ đoạn gì bức cung, Hàn Phong không quan tâm, mặc dù Trầm Ngọc đang trung trạng thái hôn mê nhưng Hàn Phong vẫn cố ý đi tránh sang một bên.
Liền sau đó chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, dần dần chuyển thành yếu ớt đến mức chỉ còn là những tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Một lúc sau, hàn Phong thấy không còn tiếng động gì liền ngoảnh đầu lại, vừa hay nhìn thấy Triệu Vô Cực đi đến bên Thiên Cô, Hàn Phong cũng không khỏi bội phục sự ương ngạnh của Thiên Cô, bị Triệu Vô Cực dày vò lâu như vậy mà vẫn không chịu khuất phục.
Thiên Huyền bên cạnh sắc mặt còn tái hơn trước, hai mắt nheo lại lộ rõ vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên giơ tay tóm chặt lấy họng Thiên Cô, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên rất ương ngạnh, nếu như ngươi không muốn nói, vậy thì ngươi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên giòn giã, Hàn Phong chỉ thấy cổ Thiên Cô từ từ ngoẹo sang một bên.
Thiên Huyền thấy Triệu Vô Cực chẳng buồn nói đến lần thứ hai đã giết chết Thiên Cô, trong lòng có chút run rẩy.
Nhưng, sau vài lần giao thủ cùng Võ Hoàng Điện, cả Hàn Phong và Triệu Vô Cực cùng biết sự đáng sợ của chúng.
Lúc này, Thiên Cô vừa chết cũng từ từ cử động, cái đầu vốn dĩ đang gục trên vai trở lại ngay ngắn trên cổ.
Hàn Phong biết đây là bí thuật của Võ Hoàng Điện, niết sát trùng sinh.
Lúc Hàn Phong nhìn thấy bí thuật này, hắn vẫn còn là địa giai cửu phẩm, đang cùng Lâm gia Lâm Hà giao thủ.
Sau khi Lâm Hà chết, tự động kích phát niết sát trùng sinh, đúng là khiến Hàn Phong kinh ngạc và khó xử vô cùng.
Nhưng, sau vài lần giao thủ, Hàn Phong và Triệu Vô Cực đã nghiên chế ra phương pháp hóa giải bí pháp này.
Đối với sự biến hóa của Thiên Cô, Triệu Vô Cực đương nhiên không hề kinh ngạc, chỉ thấy tử khí trên người Thiên Cô mỗi lúc một đậm, hơn nữa còn đang nhánh chóng tấn công về phía Triệu Vô Cực trong khi Triệu Vô Cực vẫn đứng im một chỗ chẳng hề động đậy.
Đợi Thiên Cô đến sát bên mình, Triệu Vô Cực giơ một tay, một đương đấu khí cường liệt bất ngờ xuyên qua cơ thể Thiên Cô.
Một lúc sau, chỉ thấy thân thể Thiên Cô từ từ run rẩy.
Liền sau đó, một tiếng kêu bi thảm vang lên, thân thể Thiên Cô bất ngờ phát nổ từ bên trong.
Thi thể vốn đang lành lặn, chớp mắt biến thành bốn năm mảnh.
Chứng kiến cảnh tượng này, Triệu Vô Cực không hề động nét mặt, Hàn Phong cũng vậy.
Thiên Huyền nằm bên cạnh nhìn thấy đồng bọn lúc nãy vừa cùng mình nói chuyện, bây giờ đã chết thê thảm như vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đến bên Thiên Huyền, lạnh giọng hỏi:
- Bây giờ đến lượt ngươi, ngươi muốn có kết cục như hắn không, hay là nói ra những gì ngươi biết.
Hàn Phong bây giờ đã hiểu dụng ý của Triệu Vô Cực. Thủ đoạn lúc nãy không phải để Thiên Cô lên tiếng nói chuyện mà để là đe dọa Thiên Huyền.
Thiên giai cường giả do Võ Hoàng Điện bồi dưỡng ra, đương nhiên cũng phải trải qua quá trình huấn luyện tâm lý.
Cộng thêm các loại bí thuật của Võ Hoàng Điện vốn dĩ đều rất tàn nhẫn, nên khả năng chịu đựng của chúng đều cao hơn người thường.
Nên, những thủ đoạn bức cung thông thường đều không làm gì nổi chúng, bởi vậy Triệu Vô Cực mới dùng một chút mẹo nhỏ.
Nhìn Thiên Huyền lúc nãy, rõ tàng chiêu giết gà dọa khỉ lúc nãy của Triệu Vô Cực đã có tác dụng.
Thiên Huyền sợ đến mức trả lời không ra hơi.
Cuối cùng, dưới sức ép tâm lý mà Triệu Vô Cực gây ra, cuối cùng Thiên Huyền cũng không chịu được, dùng ngữ khí run rẩy, nói:
- Có phải nếu như ta nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ không làm khó ta không?
Nghe đến đây, Triệu Vô Cực và Hàn Phong quay sang nhìn nhau cười.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra vô cùng đơn giản, Thiên Huyền cũng không dám giở trò, thành khẩn khai ra mục đích chúng đến U Ám Sâm Lâm lần này.
Sau đó Triệu Vô Cực giữ đúng lời hứa, cho Thiên Huyền một cái chết nhẹ nhàng.
Làm xong mọi chuyện, Hàn Phong nhíu mày nói:
- Theo như tên đó nói, thì thời gian này Võ Hoàng Điện đã phái vài tốp người đến U Ám Sâm Lâm, xem ra chuyến đi này không nhẹ nhàng như ta tưởng đâu.
- Diệp Võ Hoàng hành động nhanh thật, vừa lên kế hoạch tấn công Mộ Tuyết bắt cóc Thanh Thanh, vừa phái người đi tìm kiếm tứ diệu tháp.
Triệu Vô Cực nói.
Hàn Phong cũng thầm thở dài, không ngờ cuối cùng mình vẫn nằm trong kế hoạch của Diệp Võ Hoàng.
Sau khi Kỷ Thanh Thanh bị bắt, Hàn Phong hiểu ra việc cứu thoát bọn Mộ Tuyết kì thực là một cái bẫy.
Mục đích là để cài gián điệp bên cạnh hắn, ý đồ tìm ra tung tích của thủy diệu thạch.
Không ngờ đúng lúc đó Kỷ Thanh Thanh lại tìm đến thăm Mộ Tuyết và bị Liệt Dư Bạch may mắn phát hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...