Nhưng, Mộ Tuyết đã cười nói:
- Được rồi! Nha đầu ngốc, ta chỉ đùa con cho vui thôi, sư phụ dù chết cũng không hối tiếc, ta tin Hàn Phong nhất định sẽ chăm sóc cho con thật tốt.
- Sư phụ, sao tự nhiên người lại nói vậy, người nhất định không việc gì hết.
Đường Vũ Nhu hai mắt hồng hồng, vội vàng nói.
- Ha ha, yên tâm đi, sư phụ chỉ là có chút cảm khái thôi, liên tục trải qua bao nhiêu chuyện, sư phụ sao còn nghĩ quẩn được nữa. Băng Tuyết Các không thể gây dựng lại, các trưởng lão và đệ tử trong các cũng đã chết hết, chỉ có sư phụ may mắn sống sót, nhưng ta biết đây là số mệnh không thể thoát được của Tứ Diệu Các chúng ta, bây giờ sư phụ chỉ mong các con, những để tử còn lại của tứ các đều bình yên vô sự.
- Sư phụ, người yên tâm, sau này con nhất định sẽ giúp người phục chấn Băng Tuyết Các! Còn cả bọn Văn sư muội nữa, nếu như không phải vì Võ Hoàng Điện, có lẽ các muội ấy sớm đã có mặt ở đế đô thăm sư phụ rồi.
Đường Vũ Nhu an ủi nói.
Mộ Tuyết cười cười, thở dài nói, buồn bã nói:
- Có tâm là được rồi, tạm thời bảo họ ở yên trong Huyền Thiên Tông cho an toàn, chỉ có sư muội đáng thương của con, bị Võ Hoàng Điện bắt, không biết phải chịu bao nhiêu giày vò, sư phụ không biết những việc mình làm trước đây là đúng hay sai nữa!
Sư phụ, Hàn Phong hôm qua đã nói với đồ nhi, huynh ấy không trách sư phụ, lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ mong sư phụ nhanh chóng phục hồi sức khỏe, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi cứu Thanh Thanh sư muội.
Đường Vũ Nhu nói.
Thầy trò hai người ở trong phòng nói chuyện, còn Hàn Phon thì đã tìm đến chỗ Triệu Vô Cực.
Kể lại chi tiết những gì mà Mộ Tuyết nói với mình cho Triệu Vô Cực biết.
Mặc dù, Hàn Phong và Triệu Vô Cực tiếp xúc chưa lâu, nhưng đối với Triệu Vô Cực, Hàn Phong vẫn rất tin tưởng, nên mới kể chuyện này cho ông biết, Hàn Phong không sợ ông sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Triệu Vô Cực nghe Hàn Phong kể xong, biểu tình cũng giống y như Hàn Phong lúc đó, vô cùng chấn động.
Phải mất một lúc mới hồi lại thần.
Triệu Vô Cực cũng thở dài nói:
- Cứ tưởng mình là lão quái vật sống hơn ngàn năm, đã là đồ cổ, nhưng nghe xong đoạn lịch sử này, đột nhiên có cảm giác, bản thân cũng chẳng khác gì các ngươi.
Hàn Phong nghe xong, đầu tiên ngây ra, sau đó cười nói:
- Tiền bối, trong mắt bọn ta, ông đúng là đồ cổ thật.
Quen biết Triệu Vô Cực lâu như vậy, Hàn Phong đương nhiên biết tính tình Triệu Vô Cực rất ôn hòa, nên Hàn Phong có thể nói chuyện với ông một cách thoải mái.
Còn đồ cổ có nghĩa là gì, ban đầu Hàn Phong không hiểu, nhưng nghe Triệu Vô Cực nói nhiều, dần dần cũng hiểu hàm ý trong đó.
- Ngươi muốn nói, nơi giam cầm đó chính là vị trí của tứ diệu tháp?
Triệu Vô Cực trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói.
Hàn Phong gật gật đầu, bổ sung:
- Không thể nói chắc chắn rằng nơi ông từng bị nhốt chính là tứ diệu tháp, nhưng ta tin này nó chắc chắn có liên quan gì đó đến tứ diệu tháp.
- Vậy ngươi định thế nào?
Triệu Vô Cực nhìn Hàn Phong, hỏi.
Suy nghĩ một chút, Hàn Phong ngẩng đầu, nói:
- Trước mắt, Võ Hoàng Điện bắt Thanh Thanh, trong một thời gian ngắn sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô ấy, tìm cách lấy ra thủy diệu thạch bên trong cơ thể, nên thời gian này nhất định không xuất hiện trước mắt chúng ta.
Dừng lại một lát, Hàn Phong lại nói tiếp:
- Võ Hoàng Điện từ xưa đến nay hành sự kín đáo, dù chúng ta có dốc toàn lực, muốn tìm ra chỗ giấu người cụ thể, e rằng không dễ.
- Nên?
Triệu Vô Cực hỏi.
- Nên, ta định đi một chuyến đến khu rừng U Ám.
Hàn Phong ngữ khí kiên định.
Triệu Vô Cực nghe vậy, không tỏ ra ngạc nhiên mà trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
- Nhưng, mấy năm nay ta đã từng cố gắng tìm kiếm nơi mình bị nhốt không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa tìm ra, chỉ sợ lần này ngươi cùng ta đi vào, muồn tìm ra chỗ ấy, không phải chuyện đơn giản.
- Điểm này đương nhiên ra biết, nhưng nếu như không đi vào thử, vĩnh viễn không thể tìm ra được.
Hàn Phong chuyển chủ đề, nói tiếp:
- Hơn nữa, tình hình Trầm Ngọc không thể kéo dài hơn được, với tình trạng hiện tại, mặc dù trong một thời gian ngắn không thể phát sinh vấn đề gì, nhưng tiếp tục thế này, e rằng chúng ta chưa tìm ra nơi giam hãm, Trầm Ngọc đã không chống đỡ nổi nữa rồi, ta quyết không để chuyện ấy xảy ra.
Thấy Hàn Phong nói như đinh đóng cột, Triệu Vô Cực sau một thoáng suy nghĩ, cũng gật đầu theo:
- Nếu như ngươi đã nói vậy, thì ta sẽ đi cùng ngươi.
- Đa tạ tiền bối!
Hàn Phong nghe xong, vui mừng nói.
Triệu Vô Cực khoát tay, nói:
- Cần gì phải khách sáo thế, nói gì ngươi cũng là truyền nhân duy nhất của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai!
Hàn Phong nghe vậy, cũng phải bật cười.
Mối quan hệ giữa Triệu Vô Cực và Hàn Phong đúng là có chút kì quái, vừa là thầy lại vừa là bạn.
Mặc dù, Hàn Phong là truyền nhân duy nhất của Triệu Vô Cực, nhưng Triệu Vô Vực chưa bao giờ mở miệng bắt Hàn Phong phải bái sư.
Hàn Phong cũng không ngại bái nhập môn hạ Triệu Vô Vực, dù sao những gì hắn học được, phần lớn đều đến từ Triệu Vô Cực.
Nhưng, vì Triệu Vô Cực không có ý đó, nên Hàn Phong cũng không chủ động lên tiếng.
Kì thực, Hàn Phong không biết là, trong mắt Triệu Vô Cực, bái sư chỉ là hình thức bên ngoài, một người tính tình cởi mở như Triệu Vô Cực, đương nhiên không quan tâm những thứ đó.
Trong quá trình tiếp xúc với Hàn Phong, Triệu Vô Cực có thể cảm nhận được sự tôn kính mà Hàn Phong dành cho mình, như thế là quá đủ rồi.
Mà bản thân Triệu Vô Cực cũng rất coi trọng Hàn Phong, nếu không một người tính tình phóng khoáng như Triệu Vô Cực, sao chịu ở Huyền Thiên Tông lâu như vậy, tất cả là vì Hàn Phong.
Tất cả để sau hãy nói, bây giờ Hàn Phong sau khi nhận được sự đồng ý từ Triệu Vô Cực, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, chậm rãi hỏi:
- Tiền bối, đến bây giờ ông vẫn chưa nói cho ta biết, tại sao mấy năm nay, ông cứ phải khổ sở đi tìm nơi giam hãm đó, bên trong có phải còn bí mật gì chưa được tiết lộ không?
Triệu Vô Cực nghe xong, đầu tiên ngây ra, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới thẳng thắn nói:
- Ngươi nói không sai, lần trước ta nói lai lịch Tiểu Bạch cho ngươi biết mà không kể lại tình hình bên trong nói giam hãm, không phải là ta muốn giấu ngươi, chỉ là những chuyện đó thực sự quá kì lạ, đến cả ta cũng cảm thấy khó tin, huống hồ là ngươi, nên ta mới không nhắc đến.
Dừng lại một lúc, Triệu Vô Cực nói tiếp:
- Nhưng, bây giờ phát sinh những chuyện này, sau này, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội tiếp cận nơi đó, vậy bây giờ ta có nói cho ngươi biết cũng không vấn đề gì,
Hàn Phong nghe vậy, hai măt sáng rực, không nói gì mà yên lặng chờ nghe chuyện của Triệu Vô Cực.
Điều chỉnh lại một chút tư duy, Triệu Vô Cực chậm rãi nói:
- Kì thực, lúc còn ở trong đó, ta phát hiện có một lối vào thần bí, chỉ là với thực lực hiện tại, căn bản không thể vào được bên trong, nhưng đứng ngoài thôi, ta có thể cảm nhận bên trong lối vào, ẩn giấu một sức mạnh vô cùng cường đại, bị nhốt trong đó vài trăm năm, có một lần không biết có phải mơ không, hoặc là sản sinh ảo giác, ta nhìn thấy có người từ lối vào đó đi ra.
- Bên trong đó còn có người?
Hàn Phong ngạc nhiên nói.
Triệu Vô Cực lắc lắc đầu, nhãn thần như rơi vào hồi ức mơ màng, chậm rãi nói:
- Ta cũng không rõ, trong ấn tượng của mình, ta cảm thấy hình như là một cô gái chậm rãi đi ra từ lối vào đó, biểu tình của cô ta lúc đó hình như cũng rất mơ màng, sau khi quan sát xung mới, một lần nữa lại từ lối vào đó biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...