Triệu Vô Cực thấy bọn Mộ Tuyết đột nhiên xuất hiện, mặc dù chưa từng gặp nhưng cũng phần nào đoán ra thân phận của họ.
Mặc dù sớm đã đoán trước Diệp Võ Hoàng sẽ dùng những người này uy hiếp mình, nhưng cho đến lúc này Triệu Vô Cực vẫn không khỏi cảm thấy có chút phẫn nộ.
Đúng lúc này, Hàn Phong tiến lên trước hai bước, đến bên Triệu Vô Cực, lạnh lùng nói với Diệp Võ Hoàng:
- Mười ngày trước, ngươi tung tin, mục đích không phải muốn dụ chúng ta đến đây sao, ta tin Võ Hoàng điện làm vậy không đơn thuần chỉ là muốn khoe khoang. Nói mục đích chính của ngươi ra đi, sau đó thả người!
Hàn Phong cũng không phí lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Võ Hoàng nghe Hàn Phong nói vậy, cười nói:
- Thì ra là ngươi, trận giao đấu hôm trước ta vẫn còn nhớ như in. Ngươi nói đúng, ta dẫn các ngươi đến đây đương nhiên có mục đích của mình, muốn ta thả người, phải xem các ngươi có thỏa mãn được yêu cầu của ta không đã!
Những lời Diệp Võ Hoàng nói khiến đám đông sau lưng Hàn Phong nhất thời rì rầm nghị luận.
Họ không hiểu Diệp Võ Hoàng mất bao nhiêu công sức, thậm chí không ngại chọc giận mọi người, rốt cục là có mục đích gì.
Triệu Vô Cực đứng bên cạnh nhíu mày, với sự am hiểu của mình, ông không biết Diệp Võ Hoàng bây giờ đã có thực lực cường đại, vậy rốt cục hắn còn muốn gì nữa.
Đúng lúc này, trên chiếc cột trụ trước mặt, Mộ Tuyết vốn dĩ không có động tĩnh gì, đột nhiên phát ra một tiếng rên đau đớn, sắc mặt trở nên vô cùng khổ sở.
Hàn Phong thấy những chiếc vòng sắt đen và cả vật nhọn dài đâm trước ngực Mộ Tuyết lúc này đang phát những luồng quang mang màu đen lúc có lúc không.
Sau khi quang mang màu đen xuất hiện, lập tức hội tụ lại, bao phủ lấy toàn thân Mộ Tuyết.
Sau đó, bốn vị trưởng lão bên cạnh Mộ Tuyết cũng có hiện tượng tương tự.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Phong lạnh lùng nói:
- Diệp Võ Hoàng, ngươi làm gì vậy!
Cũng không biết là những lời của Hàn Phong có tác dụng hay là vì nguyên nhân nào khác mà Hàn Phong vừa dứt lời, quang mang màu đen mang lại sự đau đơn cho bọn Mộ Tuyết lập tức biến mất.
Bấy giờ, Diệp Võ Hoàng mới tiếp lời:
- Ta thực sự có chút bội phục những kẻ ngu xuẩn này, mấy tháng trời, bất luận ta dùng hình thế nào, chúng cũng không chịu mở miệng, bất đắc dĩ ta mới phải dùng hạ sách dẫn các ngươi đến đây.
- Ngươi rốt cục muốn gì? Sao còn cứ lòng vòng mãi.
Hàn Phong phất tay áo, sắc mặt cũng có chút âm lạnh, nói.
Diệp Võ Hoàng hình như chưa nghe ra nộ ý của Hàn Phong, vẫn dùng ngữ khí chậm rãi, từ từ nói:
- Sao, không chịu nổi nữa à? Kì thực thứ ta muốn rất đơn giản, nhưng không phải là thứ ngươi có thể cho ta, ta muốn được gặp đệ tử tứ các, nhất là đệ tử Băng Tuyết Các, trừ phi gặp được chúng, nếu không hôm nay đừng ai hi vọng sống sót rời khỏi đây.
- Mạnh miệng quá! Ngươi tưởng bọn ta sợ ngươi à?
Đoạn Bác Minh nãy giờ đứng phía sau, đột nhiên giận dữ quát.
Mặc dù tuổi đã cao, hơn nữa nhiều năm ẩn thế, nhưng nhìn bộ dạng thảm hại của bọn Mộ Tuyết, với tâm tính của Đoạn Bác Minh, cũng không khống chế được nộ hỏa trong lòng.
Tứ các có chung kết cục như vậy, đủ thấy thủ đoạn của Diệp Võ Hoàng tàn nhẫn đến thế nào. Trong lòng mọi người cùng nổi lên một luồng hàn ý, hình ảnh bọn Mộ Tuyết dường như chính là tấm gưỡng nhãn tiền cho họ.
Nhất thời, tất cả cùng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Nghe Đoạn Bác Minh nói, Diệp Võ Hoàng lạnh lùng cười:
- Đám các ngươi không biết thay đổi, cứ cố chấp đối địch với Võ Hoàng điện ta, có một ngày, ta sẽ đích thân giết chết các ngươi, từng người một!
Đối với sự uy hiếp của Diệp Võ Hoàng, Đoạn Bác Minh không coi ra gì, ngay từ lúc từ chối đề nghị của Võ Hoàng điện và nhận lời mời của hoàng thất, ông đã xác định sẽ có ngày hôm nay.
Mọi người trong lòng đều hiểu, kể từ hôm nay mình sẽ là kẻ thù của Võ Hoàng điện, nếu như chỉ vì một câu đe dọa của Diệp Võ Hoàng mà đã run sợ thì họ không xứng được gọi là cường giả một phương, đừng nói thủ lĩnh một phương thế lực.
- Diệp Võ Hoàng, dù sao chúng ta cũng đã xuất hiện ở đây rồi, không lẽ ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào hai ba câu nói của ngươi là có thể đe dọa được chúng ta sao, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đấy!
Tính cách nóng nảy của Hồng Dịch khiến câu nói của hắn không khỏi có chút khiêu khích.
Diệp Võ Hoàng không hứng thú với những con người này, trong mắt hắn, thiên giai cường giả hắn chỉ cần một tay là đã có thể giải quyết dễ dàng.
Những gì họ nói, Diệp Võ Hoàng không thèm đáp trả mà trực tiếp lên tiếng:
- Thứ ta muốn, Băng Tuyết Các các chủ có lẽ hiểu rõ nhất, các ngươi có thể hỏi bà ta, ta cho các ngươi thời gian một tuần trà, nếu như đến lúc đó các ngươi vẫn không đưa ra câu trả lời khiến ta hài lòng, ta sẽ tế sống họ để tưởng nhớ những đệ tử đã chết ở đây.
Hàn Phong nghe vậy, giận lắm, đến lúc này hẵn vẫn chưa suy nghĩ nhiều, bây giờ hắn chỉ muốn làm rõ Diệp Võ Hoàng rốt cục muốn gì?
Cũng giống như suy đoán trước đây của hắn, Diệp Võ Hoàng phát động tấn công tứ các, sau đó diên kịch dẫn mọi người đến đây.
Quả nhiên là đều nhắm vào tứ các, nhưng không biết bên trong tứ các giấu gì mà khiến Diệp Võ Hoàng phải tọc mạch như vậy.
Nhìn Mộ Tuyết như từ được giải thoát từ đau khổ vô hạn, Hàn Phong tiến lên trước hai bước, đến trước mặt Mộ Tuyết. Hắn không dám lại gần hơn nữa bởi vì hắn hiểu nếu như mình lại tiếp tục tiến lên, nói không chừng sẽ còn khiến họ đau đớn hơn.
Cổ Thần đứng tít xa, chậm rãi hỏi:
- Mộ các chỉ, có nhận ra tại hạ không?
Mộ Tuyết thần tình vốn dĩ đang ủ rũ, nghe Hàn Phong gọi mình, giãy dụa ngẩng đầu, nhìn Hàn Phong, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Bọn Vũ Nhu vẫn khỏe chứ?
Không ngờ câu đầu tiên của bà ta lại là hỏi về sự an nguy của Đường Vũ Nhu.
Mặc dù không biết tại sao Mộ Tuyết hỏi vậy, nhưng Hàn Phong vẫn trả lời:
- Mộ các chủ yên tâm, Vũ Nhu và các đệ tử khác đều ở Huyền Thiên Tông ta, còn ta một ngày, đảm bảo sẽ không để phải chịu bất cứ thương tổn nào.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Như vậy ta có chết cũng yên lòng!
Mộ Tuyết hình như những ngày vừa qua phải chịu đày đọa rất lớn, chẳng còn hơi sức nói chuyện, nếu như không phải Hàn Phong thính giác hơn người, có lẽ căn bản không nghe thấy Mộ Tuyết nói gì.
Nghe xong Mộ Tuyết nói những lời này, Hàn Phong trong lòng cũng giật mình, trong lời nói của bà, Hàn Phong cảm nhận được Mộ Tuyết bắt đầu nảy sinh ý định muốn chết.
Nếu như để Mộ Tuyết chết ở đây, vậy thì lần hành động này không phải lãng phí sao.
Bất luận thế nào, Hàn Phong không thể để Mộ Tuyết chết ở đây, vội vàng nói:
- Mộ các chủ không cần phải vậy, lần này ta đến đây là để cứu các chủ.
Mộ Tuyết nghe vậy, cười buồn nói:
- Mấy người chúng ta bị Võ Hoàng Diệp phế hết tu vi toàn thân, bộ dạng bây giờ đâu có khác gì người đã chết, cho dù có được cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Diệp Võ Hoàng làm vậy là muốn có được thứ mà tứ các chúng ta bảo vệ mấy ngàn năm nay. Nếu như tứ các cùng mất, chúng ta cũng không để Võ Hoàng điện đạt được ý nguyện.
Hàn Phong nghe vậy, nhíu mày, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng hắn biết đây không phải là lúc để hỏi.
Nhưng Mộ Tuyết đã nói vậy, rõ ràng định dùng cái chết để bảo vệ thứ ấy.
Mộ Tuyết vừa dứt lời, đột nhiên quang mang màu sắc đột nhiên xuất hiện, Mộ Tuyết tiếp tục hứng chịu sự đau đớn cực độ, nhưng bà ta vẫn nghiến chặt răng, không để cho mình phát ra một âm thanh nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...