Ngạo Thị Thiên Địa


Lúc này, thanh niên kia ngăn cản lối đi nhóm người Hàn Phong, trực tiếp đi tới trước mặt bốn nữ, hướng về bốn nữu có chút phong độ nói:
 
- Tại hạ Lưu Tử Minh Lưu gia, xin hỏi phương danh bốn vị tiểu thư?
 
Từ đầu tới cuối Lưu Tử Minh không hề liếc mắt nhìn qua Hàn Phong một cái, kỳ thực không thể trách hắn, cho dù thực lực của Hàn Phong đã đạt tới Thiên giai lục phẩm, thế nhưng sau khi nắm giữ pháp tắc Thiên giai, Hàn Phong đối với việc vận dụng khống chế đấu khí càng thêm thuận lợi như ý. Cho tới hiện tại, hắn hoàn toàn có thể khống chế đấu khí thu liễm ẩn sâu trong cơ thể, không hề hiển lộ bên ngoài mảy may.
 
Cứ như vậy, trong con mắt người bình thường, trên người Hàn Phong căn bản không có nửa điểm đấu khí, so với người thường không khác gì nhau, thảo nào Lưu Tử Minh lại không để ý như vậy.
 
Bất quá Lưu Tử Minh không để ý tới Hàn Phong không có nghĩa là Hàn Phong cứ để hắn làm càn như vậy.
 
Bước chân hơi chuyển nhanh, lập tức thân hình che chắn trước mặt bốn nữ mà Lưu Tử Minh nguyên bản bước chân rất tự nhiên đột nhiên không thể khống chế được dừng lại, tựa hồ muốn tiếp tục bước về phía trước một bước là chuyện tình vô cùng gian nan.
 
Hàn Phong tự nhiên không để cho loại người nhàm chán như vậy quấy nhiễu tâm tình bốn nữ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nhận trách nhiệm sứ giả hộ hoa.
 
Mà Lưu Tử Minh tự nhiên không biết Hàn Phong làm cái gì, chẳng qua nguyên bản chưa kịp vì gặp được bốn nữ tử tuyệt sắc cảm thấy mừng rỡ vui sướng thì đột nhiên xảy ra biến cố.
 
Hắn muốn tiếp tục tiếp cận bốn người Tiêu Linh, nhưng phát hiện ra vô luận chính mình nỗ lực nhưu thế nào cũng không thể tiến thêm một bước, trên mặt hiện rõ vẻ vô cùng kinh ngạc.

 
- Đây là có chuyện gì? Thế nào chân ta dường như có đeo tạ nghìn cân?
 
Lưu Tử Minh kinh ngạc hô.
 
Mà Hàn Phong đứng phía trước hắn không hề mở miệng trả lời, nguyên nhân Lưu Tử Minh không thể nhấc chân lên đều là vì Hàn Phong vô hình hạ lên người hắn một đạo khí tức.
 
Từ khi thăng cấp trở thành cường giả Thiên giai lục phẩm, khí tức của Hàn Phong phát ra không phải người bình thường có thể chống lại, Lưu Tử Minh trước mắt dù nhìn thế nào đi nữa cũng chỉ là Nhân giai sơ cấp mà thôi, càng không thể nào ngăn cản được cỗ khí thế kinh người từ Hàn Phong.
 
Hơn nữa, Hàn Phong hiện tại lý giải và khống chế đối với đấu khí mười phần nhuần nhuyễn, đạt tới độ cao không thể tưởng tượng, vì vậy ngoài trừ Lưu Tử Minh ra người ngoài căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì.
 
Mà trong con mắt người ngoài, Lưu Tử Minh như đột nhiên bị trúng gió, toàn thân cứng ngắc tại chỗ, động tác mười phần hoạt kê kỳ quái.
 
Mấy tên hộ vệ đi theo đằng sau hắn đều không thấy rõ rốt cuộc thiếu gia nhà mình bị làm sao, nhưng dựa theo hành vi cử chỉ quen thuộc của Lưu Tử Minh, đám hộ vệ này không dám đơn giản tiến lên, rất sợ khiến cho tiểu tổ tông này không vui, đến lúc đó không tránh khỏi bị trách phạt.
 
Lúc này, Hàn Phong quay đầu lại ra hiệu với bốn nữ, liền không hề để ý tới Lưu Tử Minh, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.
 
Thẳng cho tới khi đoàn người Hàn Phong biến mất trong phạm vi tầm mắt mọi người, Lưu Tử Minh mới cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng như cũ, ngay sau đó không thể khống chế được mềm oạt ngã ngồi xuống dưới đất.
 
Đông đảo hộ vệ đằng sau thấy thế đều ào ào tiến lên, lúc này mới phát hiện ra thiếu gia nhà mình tràn đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ như vừa mới từ trong hồ nước đi ra, dồng thời sắc mặt hắn tái nhợt dọa người.
 
Lúc này, Lưu Tử Minh tựa hồ còn chưa hiểu ra trên người chính mình phát sinh chuyện gì, vừa rồi hắn cảm giác được có một lực lượng vô hình cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên đè ép hắn, ngay sau đó hắn cảm thấy ngay cả hô hấp cũng không thuận tiện, mà nháy máy khí lực để nói chuyện cũng triệt để mất đi.
 
Trong đoạn thời gian nháy mắt ngắn ngủi vừa rồi, Lưu Tử Minh cảm giác chính mình giống như trải qua một lần chết đi.
 
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, trong lòng Lưu Tử Minh sợ hãi sâu sắc, không dám tiếp tục nghĩ nhiều.
 
Về phần bốn vị nữ tử gặp phải, Lưu Tử Minh căn bản không dám tính toán, vội vàng kêu mấy tên hộ vệ đi theo bên cạnh, sau đó dưới sự hộ tống của đám hộ vệ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
 
Đối với chuyện này, Hàn Phong tự nhiên đều biết rõ, đương nhiên đối với tiểu nhân vật như vậy Hàn Phong căn bản không thèm để trong lòng.
 
Một đường vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh mọi người đã đi tới phụ cận lãnh địa Hàn gia.

 
Đương nhiên, nơi này chỉ là vòng ngoài, là địa phương các đệ tử Hàn gia khác họ cùng với một ít tỳ nữ hạ nhân ở lại.
 
Đệ tự hạch tâm chân chính tự nhiên ở chỗ trung tâm lãnh địa Hàn gia, mà phụ thân Hàn Nhất Nguyên của hắn không thể không ở bên trong.
 
Đương nhiên, đường đường là một trong tam đại thế gia, Hàn gia nguyên bản đã từ từ xuống dốc nhưng vài năm gầy đây đột nhiên tăng trưởng mạnh mẽ, nhất là tại một năm trước gia chủ đương nhiệm Hàn gia Hàn Thiên Sơn ngoài dự liệu đột phá Thiên giai, trở thành cường giả Thiên giai duy nhất trăm năm gần đây của Hàn gia.
 
Tuy rằng chỉ là Thiên giai nhất phẩm, thế nhung dù sao cũng là cường giả Thiên giai, tự nhiên bởi vì nguyên nhân Hàn Thiên Sơn, lực ngưng tụ trung tâm Hàn gia càng thêm mạnh mẽ hơn.
 
Mà theo Hàn gia không ngừng phát triển, số lượng nhân thủ phụ trách vòng ngoài Hàn gia từ từ tăng lên.
 
Đối với Hàn Phong đã nhiều năm chưa từng lộ diện tại đế đô mà nói, những hộ vệ trước mắt tự nhiên không có khả năng nhận biết hắn.
 
Cũng may trên người Hàn Phong có giữ lại tấm yêu bài phụ thân đưa cho hắn trước kia, lúc trước thời điểm Hàn Nhất Nguyên đưa cho hắn đã nói rõ ràng, chỉ cần người mang theo tấm yêu bài này bất luận là địa phương nào trong Hàn gia cũng đi lại thông suốt không trở ngại.
 
Mà hôm nay, Hàn Phong dựa vào tấm yêu bài này có thể thuận lợi giải quyết dám hộ vệ vòng ngoài.
 
Một đường tổng cộng đi qua nắm cánh cửa lớn, lúc này nhóm người Hàn Phong mới thuận lợi tiến vào hạch tâm lãnh địa Hàn gia.
 
Mà Lâm Phỉ Vân vỗ vỗ ngực bản thân, có chút giật mình nói:
 
- Hàn gia cảnh giới cũng quá sâm nghiêm đi, cho dù Huyền Thiên Tông chúng ta cũng không quá mười đệ tử luân phiên thủ vệ, mà Hàn gia trước trước sau sau cộng lại đã vượt qua hơn trăm người.

 
Đối với điều này, Hàn Phong cũng cảm thấy rắc rối, nhưng hắn cũng hiểu rõ nguyên nhân Hàn Thiên Sơn làm như vậy.
 
Năm đó Hàn Phong ở lại đế đô, Hàn gia lọt vào Võ Hoàng Điện đánh lén tổn thất thảm trọng, nhưng trải qua lần đó Hàn Thiên Sơn mới chú ý vào việc phòng ngự trong lãnh địa như vậy, chắc hẳn định phòng ngự chuyện tương tự phát sinh một lần nữa.
 
Không để ý tới Lâm Phỉ Vân, Hàn Phong một đường coi như quen thuộc tiến thẳng tới phòng nghị sự Hàn gia.
 
Cũng không phải Hàn Phong thần thông quảng đại mà là có hạ nhân sớm thông báo cho hắn biết, Hàn Nhất Nguyên biết được tin tức hắn trở về Hàn gia liền lập tức chạy tới phòng nghị sự chờ đợi.
 
Đi tới phòng nghị sự, Hàn Phong vừa mới bước vào cửa lớn, vừa vào mắt liền xuất hiện một thân ảnh quen thuộc đồng thời cảm thấy vô cùng thân thiết.
 
Mà thân ảnh kia trong nháy mắt khi Hàn Phong tiến đến cũng có chút kích động đứng dậy, rất nhanh bước tới trước người Hàn Phong, đầu tiên là cẩn thận quan sát một lát, sau đó mới nhe nhàng vỗ vỗ vai Hàn Phong, ngữ khí có chút vui mừng nói:
 
- Phong nhi, nhiều năm không gặp, càng ngày càng giống nam tử hán rồi!
 
Người trước mắt tự nhiên không xa lạ, chính là phụ thân Hàn Phong Hàn Nhất Nguyên.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui