Lúc này, Hàn Phong sau khi rời đi, trong lòng cũng không hề vui vẻ vì có nhiều thánh quả như vậy, ngược lại trong lòng càng cảm thấy áp lực, hắn cảm giác như đang đứng giữa bầu trời đang chuyển giông!
- Hai vị trưởng lão, chuyện này?
Lúc này Trác Minh đang ngồi một chỗ trong phòng khách mà ở bên cạnh hắn còn có hai lão giả phổ thông tóc bạc.
Chỉ bất quá, thân phận của hai người cũng không có giống nhau. Hai lão giả này hiện nay ở trong Thiên Thánh Cốc có bối phận trưởng lão.
Hơn nữa, thực lực chân chánh của hai người này cũng không thể từ bề ngoài phổ thông của bọn họ mà đoán biết được. Bề ngoài thì hai lão giả cũng chả khác gì những lão giả ở thế nhân, nhưng Trác Minh hắn biết hai vị lão giả này chính là Thiên Địa nhị lão là Thiên Giai cường giả của Thiên Thánh Cốc.
Nghe được Trác Minh hỏi dò, một lão giả mặc huy bào, nhàn nhạt cười nói:
- Ngày đó Thiên Địa Thánh quả mặc dù tốt, nhưng cũng không phải cứ như thế mà nuốt vào. Ta ở Thiên Thánh Cốc mặc dù không có sợ hãi bất cứ kẻ nào nhưng cũng không muốn đi trêu chọc vào những thứ có thể tạo ra những phiền phúc không đáng có.
- Không sai, trước ngày đại chiến, nguyên khí của Thiên Thánh Cốc dã bị đại thương, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Việc ngày hôm nay và ngày đó cũng có chỗ tương tự nhau. Vì vậy quyết định lần này của Cốc chủ vô cùng sáng suốt.
Nghe được ý tứ của hai vị lão giả như vậy, lúc này Trác Minh mới gật đầu ly khai khỏi phòng khách.
Trong khi Trác Minh cùng với hai vị lão giả nói chuyện với nhau thì ở trong tiểu viện ở ngoại cốc của Thiên Thánh Cốc thì không khí cũng vô cùng âm trầm.
Tiểu viện ở ngoại cốc lúc này vô cùng nhộn nhịp, người đến kẻ đi ai cũng tỏ ra vô cùng vội vàng, người người không ngừng qua lại như thoi đưa.
- Thiếu Các chủ, quả nhiên không có ngoài sở liệu. Sau khi trải qua xét sử, từ ngày hôm qua trở về trước có ước chừng mười thế lực đã đến tương trợ. Như vậy chắc chắn trong tay Huyền Thiên tông hẳn là phải có Thiên Địa Thánh quả.
Một đệ tử Tinh Hải lúc này đang đứng trước mặt Hạo Thiên , sắc mặt kính nể nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Hạo Thiên lạnh lùng nghiêm nghị, không có bất cứ biến hóa nào chỉ lẳng lặng đứng đó một lúc lâu. Một lúc sai mới thong thả mở miệng nói:
- Vậy các thế lực nhất lưu có động tĩnh gì không?
Tên đệ tử kia thấy Hạo Thiên hỏi vậy, cũng đáp:
- Tất cả đều bình thường, không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
- Đã như vậy, chúng ta cũng không cần phải làm gì cả. Bây giờ tạm thời tiếp tục yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo như thế nào.
Hạo Thiên lạnh giọng nói.
Cung kính hành lễ! Tên đệ tử kia liền lui ra ngoài.
Lúc này cũng chỉ còn lại một mình Hạo Thiên ngồi ở trong phòng tựa hồ đang tự hỏi cái gì đó. Một lúc lâu sau hắn lại lộ ra một nụ cười nhạt.
Bên trong tiểu viện của Huyền Thiên tông, biểu tình của Lâm Nguyệt cùng với mọi người lúc này vô cùng u sầu, đã không còn vẻ mặt vui sướng như lúc đoạt được Thiên Địa Thánh quả lúc trước.
Ngày hôm qua, sau khi trở về, Hàn Phong liền đem sự tình lúc này khẩn cấp phân tích cho Lâm Nguyệt cùng với những người khác nghe.
Tất cả mọi người không có ai là người không có đầu óc, tự nhiên cũng hiểu được đạo lý hoài bích có tội. Chỉ có tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân không hiểu chuyện vẫn căm giận liên mồm mắng to các tông môn khác vô sỉ.
Trông thấy biểu tình của mọi người vô cùng sầu lo, Hàn Phong cũng không thể nào làm khác hơn là mở miệng nói:
- Mọi người cũng không cần phải quá mức lo lắng như vậy. Chí ít ở trong Thiên Thánh cốc chúng ta cũng coi như là an toàn. Tin tưởng rằng Trác Minh sẽ không cho bất cứ người nào ở trong Thiên Thánh cốc gây chuyện.
- Chính là chúng ta đằng nào cũng phải ly khai nơi này. Đến lúc đó các thế lực khác mai phục ở bên ngoài, chúng ta chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao.
Vấn đề đó, Hàn Phong tự nhiên cũng hiểu được rõ ràng. Chẳng qua lúc này cũng không có quá nhiều biện pháp. Nếu như đem hơn bốn trăm mai Thiên Địa Thánh quả này chia cho những người khác thì trong lòng Hàn Phong tự nhiên là không muốn.
- Yên tâm đi lần tham gia đại hội này, các thế lực đều phái tới môn hạ đệ tử. Trong đó cũng không có bao nhiêu có người có thực lực cường đại. Mà ở bên này chúng ta có Phí lão cùng với Bố Lôi Địch là Thiên giai cường giả. Muốn an toàn ly khai khỏi nơi này, hẳn là không thành vấn đề.
Hàn Phong tự tin nói.
Tuy rằng ngoài miệng tự tin thế thôi chứ trong lòng Hàn Phong cũng có chút lo lắng. Nếu như những thế lực này liên hợp lại với nhau thì khó mà có thể nói trước rằng trong số bọn họ không có Thiên giai cường giả tồn tại.
Phí lão ngồi một bên lúc này đột nhiên mở miệng nói:
- Hàn tiểu tử, ta và Bố Lôi Địch lúc trước ở trong cốc đã cảm thun được vài đạo khí tức không tầm thường. Có thể làm cho hai lão già chúng ta chú ý thì cũng chỉ có thể là Thiên giai cường giả.
Nghe được Phí lão nói thế, Hàn Phong cũng không khỏi nhíu mày. Nếu như chỉ có một hoặc hai Thiên giai cường giả thì dựa vào Phí lão và Bố Lôi Địch hẳn là có thể chống cự.
Mà điều hắn lo lắng nhất chính là toàn bộ những Thiên giai cường ở ở bên ngoài liên hợp lại với nhau. Đến lúc đó cho dù là Bố Lôi Địch cùng với Phí lão thì cũng không thể nào chống cự được.
Lâm Nguyệt nhíu mày, thấy Hàn Phong cùng với Phí lão nói nửa ngày mà vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp nào cũng không khỏi gấp giọng mở miệng nói:
- Ta xem chúng ta tốt nhất là nên nhanh chóng ly khai khỏi Thiên Thánh cốc. Nói không chừng các thế lực nham hiểm đang không ngừng lên kế hoạch, đồng thời cũng gửi tin tức về tông môn để xin trợ giúp. Nếu như chúng ta cứ tiếp tục chần cừ, đến lúc đó viện quân của bọn họ tới thì chẳng phải phiền phức càng lớn hơn sao!
Lời này Lâm Nguyệt vừa nói ra cũng khiến cho Hàn Phong và mấy người Phí lão bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bọn họ vẫn còn đang lo lắng các thế lực ở Thiên Thánh cốc sẽ hợp sức lại để cướp đoạt Thiên Địa Thánh quả. Nhưng dù sao thì lực lượng trong tay bọn họ lúc này cũng không phải là mạnh, mà nếu như để bọn họ đem tin tức này truyền về tông môn, lúc đó viện quân đến thì hậu quả chính là không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ tới đây mấy người Hàn Phong không có ngồi đó mà do dự nữa, tất cả đều nhanh chóng thu thập hành lý dự định nhân lúc các thế lực còn chưa có kịp phản ứng thì nhanh chóng ly khai Thiên Thánh cốc.
Hành động này của Huyền Thiên tông khiến cho các thế lực khác trở tay không kịp.
Lúc trước còn đang hảo hảo liên lạc với nhau, đang cùng nhau thương thảo sau khi thành công cướp đoạt thì sẽ phân phối Thiên Thánh quả như thế nào. Lúc này vài phương thế lực cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng triệu tập nhân thủ, cũng vội vã ly khai Thiên Thánh cốc.
Thiên môn, Thánh Vân Lam tông, cùng với bốn thế lực nhất lưu, cũng lần lượt trước sau mà rời khỏi Thiên Thánh cốc.
Băng Tuyết các ở bên này, tiểu Hàn có chút ngạc nhiên hỏi Đường Vũ Nhu đang đứng ở bên cạnh:
- Sư tỷ, chúng ta cũng đi cướp đoạt Thiên Địa Thánh quả đó sao?
Đường Vũ Nhu nhìn tiểu Hàn, giải thích nói:
- Ngươi thế nào lại cho là như thế. Chuyến đi này của chúng ta chính là vì trong tay của Hàn Phong có Thất Sắc Tuyết Liên, cũng không phải vì Thiên Địa Thánh quả gì đó. Đến lúc cần thiết, chúng ta cũng cần phải giúp Huyền Thiên tông một tay.
Kỳ thực không phải Băng Tuyết các bọn họ không thèm để ý tới Thiên Địa Thánh quả đó. Chỉ là bọn họ cùng với các thế lực nhất lưu, hai bên kiềm chế nhau. Ai cũng không có khinh địch mà vội vàng xuất thủ, tự nhiên cũng sẽ không để cho người khác có thể xuất thủ thành công.
Mà đối với Băng Tuyết các lúc này mà nói thì Thất Sắc Tuyết Liên ở trong tay của Hàn Phong còn trọng yếu hơn Thiên Địa Thánh quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...