Ngạo Thị Thiên Địa


Vừa bị chút thua thiệt, bây giờ lại nghe Hàn Phong mạnh miệng như vậy, Hàn Chính Bình lửa giận càng mạnh liệt, hắn quá lớn:
 
- Tiểu tạp chủng, cha ngươi bất quá cũng chỉ là Nhân giai nhị phẩm, chỉ bằng phế vật như hắn mà cũng dám cùng ta động thủ?
 
Hàn Phong nhàn nhạt nói:
 
- Thất thúc thực lực trát tuyệt, tự mình xuất thủ giáo huấn một tiểu tử Cơ sở nhị phẩm hậu bối phế vật như ta, thực sự là uy phong, hảo sát khí!
 
- Ngươi…
 
Hàn Chính Bình bị nói đến nghẹn lời, nhưng ánh mắt hắn thấy con trai bảo bối đang hôn mê bất tỉnh, lửa giận trong lòng càng mãnh liệt, hắn hét lớn một tiếng:
 
- Ngươi đã muốn ta giáo huấn, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
 
Lập tức thần hình hắn chợt loé, hướng Hàn Phong đánh tới.
 

- Phong nhi cẩn thận!
 
Hàn Nhất Nguyên nhịn không được hô lên một tiếng. Mặc dù quyết định tin tưởng nhi tử, ông biết nhi tử đấu khí đã đột phá tới Cơ sở tam phẩm nhưng hiện tại Hàn Phong đối mặt chính là một cao thủ Nhân giai tam phẩm. Thực lực song phương chênh lệch như thế, bảo ông làm sao có thể yên lòng?
 
Hàn Nhất Nguyên thậm chí còn hối hân vì sao lúc nãy lại đáp ứng Hàn Phong, để hắn đối mặt với một đối thủ cường đại như vậy.Nhưng lúc này, hối hận cũng đã muộn, thất đệ từ nhỏ đã được trưởng lão trong tộc dốc lòng bồi dưỡng nên thực lực cao hơn ông.Mà lúc này hắn còn đột nhiên đánh lén, ngay cả bản thân ông tập trung toàn bộ tinh thần, cũng không cản được kích thứ nhất của hắn.
 
Nhưng mà khiến Hàn Nhất Nguyên vừa mừng vừa sợ chính là, con trai của ông chống lại một Nhân giai tam phẩm cao thủ mà cũng tựa hồ … tựa hồ … không rơi xuống hạ phong.
 
Chỉ trong chớp mặt, một lớn một nhỏ đã chiến thành một đoàn. Khiến Hàn Nhất Nguyên cảm thấy khó tin là con trai ông chẳng những không có bị nhất chiêu bị thương mà trái lại còn cùng Hàn Chính Bình chiến đấu ngươi tới ta lui trông rất vui vẻ!
 
Hơn nữa, sau khi tâm tình thả lỏng, với ánh mắt của ông không có phát hiện Hàn Phong dĩ nhiên còn đang chiếm thượng phong!
 
Nhân giai tam phẩm đấu không lại Cơ sở tam phẩm!
 
Nhân giai tam phẩm đấu không lại Cơ sở tam phẩm!
 
Nếu là lúc trước mà nghe những lời này, Hàn Nhất Nguyên nhâst định sẽ sẽ cười vào mũi người nói.Đùa gì chứ? Đẳng cấp áp chế không đơn giản như vậy, muốn nói thiên phú học võ, bản thân ông còn hơn Hàn Chính Bình vài phần, nếu ti vi đấu khí hai bên bằng nhau, hắn chắc chắn không phải đối thủ của ông. Mà hiện tại bởi vì tu vi của hắn áp chế bản thân nên trước kia, vài lần tranh đấu ông đầu bó tay bó chân, cuối cùng là bại trận mà lui.
 
Đó chỉ là tu vi kém một phẩm, mà hiện tại Hàn Phong cùng Hàn Chính Bình chênh lệch đó là cả một giai. Lẽ ra Hàn Phong đã bị đánh răng rơi đầy đất mới hợp lý, nhưng sự thực trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ thường thức của ông.
 
Nhưng nhìn tiếp một lúc, Hàn Nhất Nguyên đã phát hiện được ảo diệu trong đó.
 
Hàn Phong ỷ vào thân hình nhỏ, linh hoạt, ở dưới chưởng phong quyền ảnh của Hàn Chính Bình chui tới chui lui, hoàn toàn không cho đối thủ cơ hội chính diện đối cứng. Mà hắn đối với các chiêu thức của Hàn Chính Bình giống như rất quen thuộc, trước khi đối phương ra tay hắn đã đứng ở góc chết chặt đứt khả năng ra sát chiêu của đối phương.
 
Một số nhịp bước chân trong chiêu thức của Hàn Phong, Hàn Nhất Nguyên lúc đầu không thể nhìn ra ảo diệu trong đó, nhưng sau khi quan sát một lúc, kết hợp với biến hoá của cuộc chiến ông dần dần đã hiểu được chỗ tinh diệu trong các chiêu thức này. Đối với một vũ si như ông mà nói, quả thật là sảng khoái như tửu quỷ được thưởng thức rượu ngon vậy. Chỉ tiếc, song phương đánh quá nhanh, Hàn Nhất Nguyên tư duy có chút theo không kịp. Chờ ông suy nghĩ cẩn thận diệu dụng nhất chiêu nhất thức của Hàn Phong thì hắn đã xuất ra bảy tám chiêu từ lâu rồi.
 
So sánh với người bàng quan ở ngoài như Hàn Nhất Nguyên, Hàn Chính Bình thân ở trong cuộc, lúc này cảm thụ lại bất đồng.
 
Dù sao đấu khí chênh lệch quá lớn, đánh đến hiện tại, Hàn Phong đẫ sớm không còn biện pháp che giấu tu vi chân thực được nữa. Nhưng với Hàn Chính Bình mà nói, đối thủ là Cơ sở nhị phẩm hay ngũ phẩm kỳ thực cũng không phân biệt lắm, chân chính làm hắn kinh hãi chính là bản lĩnh tiên cơ (đoán chiêu) của Hàn Phong.

 
Mỗi một chiêu một thức của bản thân toàn bộ tiến hành đến nửa đường đèu bị cắt đứt, đối thủ chiếm đoạt phương vị đều là chỗ mà bản thân khó ra chiêu nhất trong từng thức. Mặc dù bản thân có tính áp đảo tuyệt đối về đấu khí nhưng thuỷ chung vẫn không đánh được thân ảnh linh hoạt đó.
 
Thỉnh thoảng song phương quyền chưởng tương giao, Hàn Chính Bình cho rằng mình đã nhất cửa giải quyết xong cuộc chiến, nhưng kết quả đấu khí của bản thân lại bị dẫn đến chỗ trống, còn đấu khí yếu ớt của đối thủ lẽ ra không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với bản thân, nuhưng sự thật là mỗi lần bị đánh trúng, đều làm bản thân đau nhức đến tận tâm phế. Tuy rằng còn chưa tới mức bị thương nhưng nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy thì tình huống của bản thân sẽ càng lúc càng xấu.
 
Hàn Chính Bình càng đánh càng cảm thấy nghẹn khuất, hắn thậm chí tình nguyện bản thân chống lại một cao thủ đấu khí viễn siêu mình, tình nguyện để người ta một chiêu giải quyết cho xong cũng không nguyện tái tiếp thụ dằn vặt như thế này.Nếu cứ như vậy đánh tiếp, Hàn Chính Bình chỉ sợ bản thân không có làm bị thương đối thủ mà chính mình vì phiền muộn mà thổ huyết.
 
Hàn Chính Bình phiền muộn không chịu nổi, mà đúng lúc này, bên tai hắn lại truyền đến từng đợt âm thanh cổ vũ.
 
- Lão gia thần công cái thế, tiểu tạp chủng còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ!
 
- Hảo a! Một quyền này của lão gia thật sự là rất kéo!
 
- Ôi, xem ra vũ kỹ của lão gia lại tinh tiến một ít rồi, tiểu Các thật sự là theo không kịp!
 

 
Hàn Chính Bình mang đến hai gã nô bộc, tiếng a dua vang lên, hai người làm như đang thi đấu vậy, ai cũng không muốn nịnh hót thua đối phương.
 
Chỉ bất quá, hai gã nô bộc này đều không rõ, những lời nói này lại khiến Hàn Chính Bình càng tức giận hơn.

 
Bọn họ chỉ nhìn thấy lão gia của mình quyền phong soàn soạt, uy phong tám hướng, liền cho rằng hắn chiếm thượng phong tuyệt đối, đang đùa giỡn tiểu hài tử yếu đuối kia. Hai người tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, trắng trợn nịnh nọt một phen.
 
Tai nghe những từ ngữ ca ngợi đầy trào phúng như vậy, Hàn Chính Bình vừa xấu hổ vừa nhìn thấy Hàn Nhất Nguyên một bên đang rang nhịn cười thì rốt cuộc cũng không chịu nỗi phun ra một ngụm máu tươi. Chiêu thức không kẽ hở cũng lộ ra một kẽ hở.
 
Cơ hội tốt như thế, Hàn Phong sao nỡ bỏ qua, hắn liền thay đổi đấu pháp tránh né lúc trước, tung tầng tầng lớp lớp quyền ảnh hướng tiểu phúc Hàn Chính Bình mà đánh tới. Hàn Chính Bình cuống quýt ngăn trở thì phát hiện đây chỉ là hư chiêu, khiến trước ngực phòng ngự trước ngực đã bị hở.Mượn trời tối, không đợi Hàn Chính Bình biến chiêu, Hàn Phong đã liên tục điểm bảy chỉ lên ngực hắn.
 
Nhất thời, Hàn Chính Bình cảm thấy khí lực toàn thân trong nháy mắt mât hết, ngã ngồi trên mặt đất. Mà Hàn Phong cũng không từ bi, thuận thế bay lên cho hắn một cước ngất đi.
 
"Bịch!"
 
"Bịch!"
 
Hai thân thể một lớn một nhỏ trước sau đều ngã trên mặt đất. Nhưng bất đồng chính là: Hàn Chính Bình là bị đánh cho mất đi ý thức mà Hàn Phong là do toàn thân hao hết khí lực, không còn đủ sức mà đứng nên ngã xuống. Bảy chỉ cuối cùng kia đã tiêu hao gần hết đấu khí của hắn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui