Ba người đi ngang qua cổng vòm được thiết kế khá mới lạ, đập vào mắt là cảnh hoa đào rơi đầy mặt đất, cánh hoa đào tàn úa bay múa đầy trời vây lượn xung quanh cây hoa đào, giống như không muốn rời xa thân cây đã cho nó sinh mạng, dù lưu luyến nhưng cuối cùng vẫn không trốn thoát số mạng chôn thân trong bùn đất hóa thành vô số vệt bụi nhỏ li ti.
Cả khu vườn chỉ có hai gian phòng đối diện nhau, ngoại trừ đình nghỉ mát bằng ngói lưu ly ở bên cạnh ra, thì cũng chỉ có vài cây hoa đào này mà thôi. Nền đá xanh trên đường thông giữa hai gian phòng cũng được lót một lớp vải hồng nhạt mỏng manh, giống như đang nghênh đón chủ nhân mới.
Nhưng kỳ quái là, lúc này đang là ngày hè chói chang, ở chỗ này không cảm thấy một chút khí nóng của ngày hè còn chưa tính, mà ngay cả hoa đào cũng có thể nở rộ.
Chắc hẳn đây chính là cái mà người ta gọi là sắc xuân đầy vườn đi.
"Như thế nào, có hài lòng với nơi này không?" Hoa Nhược Thủy yểu điệu dựa vào cạnh cửa giống như không xương, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Lăng Tuyệt Trần gật đầu một cái, thật ra thì hắn cũng chịu bỏ vốn đấy chứ, chỗ tốt như thế này, lại dùng để chiêu đãi khách? "Nghỉ ngơi tại chỗ này của ngươi, số tiền bỏ ra thật đáng giá!" Ít nhất nàng cho là như vậy.
"Tất nhiên, ta muốn tạo cho khách trọ một loại cảm giác nhiệt tình chu đáo giống như đang ở nhà, trong kinh doanh, quan trọng nhất là hai bên cùng tình nguyện. Làm tốt, khách trọ mới có thể nguyện ý tới cửa, bỏ ra số tiền này để thuê phòng. Nếu không, ‘ Hoa Nhược Lưu Thủy ’ của ta cũng không thể trải rộng toàn bộ Thương Khung đại lục, nổi tiếng khắp thiên hạ!" Hoa Nhược Thủy kiêu ngạo giải thích, bởi vì đây đúng là sự thật!
"Đúng rồi, tại sao nơi này của ngươi lại có nhiệt độ ấm áp giống như mùa xuân vậy?" Đây mới là điều nàng muốn biết nhất.
Hoa Nhược Thủy nhướng mày, thế nhưng chỉ cười mà không nói. Nếu như không phải bởi vì nàng là Lăng Tuyệt Trần, thì hắn cũng sẽ không đem nơi này nhường lại.
Nhìn dáng vẻ của Hoa Nhược Thủy, Lăng Tuyệt Trần cũng đã hiểu ra vấn đề: "Hiểu!" Đây chính là bí mật trong kinh doanh!
Ánh mắt vừa lóe lên, thân hình đã đứng ngay bên cạnh Lăng Tuyệt Trần, trên mặt nở nụ cười tà mị: "Dĩ nhiên, nếu như ngươi nguyện ý gả cho ta mà nói..., thì điều bí mật này vẫn có thể cùng hưởng!" Trong lời nói có mấy phần nghiêm túc, thế nhưng, trong ánh mắt lại thoáng qua một tia bất cần đời.
Sở Dạ Phong đứng ở một bên, sắc mặt đã sớm lộ vẻ lo lắng, nghe thấy lời nói của Hoa Nhược Thủy, lại nhìn thấy động tác mập mờ của hai người, không khỏi tức giận, lập tức kéo cổ tay Lăng Tuyệt Trần, tay áo tung bay, đi nhanh về phía gian phòng ở hướng bên kia. Lúc hắn không có ở đó bọn họ nói chuyện phiếm còn chưa tính, bây giờ lại còn nói những lời mập mờ như vậy, hắn đương nhiên là không thể chịu nổi. ( Tuyết: Phong ca dễ ăn dấm quá đi. >.<. Nhưng mà em thích
)
Hoa Nhược Thủy sững sờ nhìn lồng ngực trống rỗng của mình, nhìn thấy bóng dáng của hai người biến mất trong nháy mắt thì không khỏi khiếp sợ không thôi, không ngờ tu vi của Sở Dạ Phong, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn!
Lăng Tuyệt Trần ngây người nhìn chằm chằm bàn tay Sở Dạ Phong đang nắm chặt cổ tay mình, người này tại sao thỉnh thoảng lại khó hiểu như vậy chứ.
Mà Hoa Nhược Thủy vẫn không hề thu lại nụ cười trên mặt, giống như trong mắt hắn bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến cho hắn bị chấn động dù chỉ là một chút xíu, thật ra thì, lúc đó tim hắn khẽ đập sai một nhịp, nhưng cũng chỉ có mình hắn biết.
"Đúng rồi, Sở công tử, phòng của ngươi, ở đầu bên kia!"
Lúc Sở Dạ Phong chân trước vừa mới bước qua ngưỡng cửa, thì giọng nói êm ái của Hoa Nhược Thủy đã vang lên lần nữa, chuyện đùa, hắn sao có thể để cho Lăng Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong ở chung trong một gian phòng.
Sở Dạ Phong buông Lăng Tuyệt Trần đang ngây người ra, xoay người dựa vào cạnh cửa hai tay ôm ngực: "Hoa đại lão bản, ngươi yên tâm, ta sẽ trả tiền, hiện tại chỉ là muốn tâm sự với Tuyệt Trần mà thôi!"
Tuyệt Trần?
Trái lại còn gọi rất thân mật.
Nhún nhún vai tỏ ý không sao cả: "Tùy các ngươi, ta có việc phải rời đi trước, nếu muốn dùng cơm có thể đi tới tiền thính!" Vừa dứt lời, cũng không đợi Lăng Tuyệt Trần mở miệng nói một câu, trong sân đã không còn thấy bóng dáng màu hồng nhạt của hắn nữa.
Nhìn theo bóng lưng Hoa Nhược Thủy nhanh chóng rời đi, Sở Dạ Phong hài lòng nhếch miệng. Lăng Tuyệt Trần bất đắc dĩ trợn mắt một cái, xoay người đi vào trong phòng.
Sở Dạ Phong xoay người, nhưng mà lại nhận được một tiếng ‘ rầm ’, cửa phòng bị đóng lại, sờ sờ cái mũi của mình, thật may, thiếu chút nữa là đến gần rồi, như vậy không phải ngay cả khuôn mặt này cũng bị phá hỏng luôn sao.
"Ngươi còn không đi tắm rửa sao?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại âm thầm hàm chứa ý cười mơ hồ truyền đến.
Sở Dạ Phong vỗ ót của mình một cái, tại sao hắn lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ! Tà áo màu đỏ tung bay, bóng người màu đỏ ở trước cửa lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Cho đến khi có tiếng đóng cửa truyền đến, lúc này Lăng Tuyệt Trần mới ngồi xuống bên cạnh bàn, từ trong ngực lấy ra một khối Hồng Ngọc. Chế tác tinh xảo, ngọc thạch hiếm có, còn có hình vẽ kỳ quái kia, tất cả đều lẩn quẩn ở trong đầu nàng.
Đây là ngọc thạch được chạm trổ tinh xảo bậc nhất, ngay cả cái lỗ nhỏ kỳ lạ để dây gấm xuyên qua, cũng là dựa theo đường vân của Hồng Ngọc mà đúc rỗng. Giữa màu đỏ là màu vàng nhạt, ngọc thạch thiên nhiên quả thật là rất đẹp.
Cho đến khi có tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến, lúc này Lăng Tuyệt Trần mới đem tầm mắt từ trên ngọc bội thu lại, quay đầu nhìn về phía nội thất.
Chậm rãi đi tới, vén tấm màn bằng tơ tằm lên, chỉ thấy hơi nước quanh quẩn, từng cỗ hương thơm thoang thoảng bay thẳng vào mũi nàng, nhếch miệng lên, hiện tại quả thật rất muốn tắm. Quay đầu lại, liền nhìn thấy trên bình phong đã treo một bộ quần áo màu băng lam, khóe mắt không khỏi cong lên, thì ra Hoa Nhược Thủy đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả. Không ngờ cho dù đi tới đâu, cũng đều có người sắp xếp mọi thứ giúp nàng.
Cũng tốt, ít nhất mình cũng không cần phải lo nghĩ tốn công phí sức. Vốn tưởng rằng theo như tính tình cực kỳ yêu thích hoa đào của Hoa Nhược Thủy, thì hắn sẽ làm cho hồ tắm này đầy cánh hoa đào, thế nhưng thật không ngờ, trước mắt lại là những cánh hoa hồng mềm mại xinh đẹp đang bồng bềnh trên mặt nước.
Ngay sau đó liền cởi váy ra, da thịt trắng nõn như ngọc, dáng người mảnh khảnh, không hổ là tác phẩm hoàn mỹ được Thượng Đế thiên vị.
Cánh hoa hồng bồng bềnh trên mặt nước, nàng vừa xuống nước, liền tạo thành một vài gợn sóng nhỏ. Vén mái tóc dài lên, nhẹ nhành tựa vào thành hồ, làn nước ấm vây chặt quanh cơ thể nàng, khiến nàng từ từ thả lỏng thân thể đã chịu căng thẳng suốt mấy ngày qua. Hai tay nâng cánh hoa lên khỏi mặt nước, không nhịn được lộ ra nụ cười thoải mái trước nay chưa từng xuất hiện, tựa như trở lại một ngày hè kia, một người, quan tâm đặc biệt.
Chậm rãi mặc bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn từ trước, thắt đai lưng màu xanh dương viền trắng vào. Y phục màu trắng ở bên trong như ẩn như hiện, áo khoác ở bên ngoài làm bằng satanh màu xanh dương, càng làm rõ nét dáng người hoàn mỹ của nàng, rõ ràng là bộ dáng rất mê người.
Đi tới trước bàn trang điểm, cầm cây lược gỗ trơn bóng chải sơ qua mái tóc dài của mình, nhìn dải lụa màu xanh dương kia, còn có cả đóa hoa nhỏ bằng ngọc trai màu trắng và màu xanh dương, thì không khỏi nhếch miệng. Một người đàn ông, vậy mà cũng tỉ mỉ như vậy!
Đóng cửa phòng của mình lại, có chút rầu rĩ đứng lại một lát, ngay sau đó liền chạy về phía nội thất đang truyền ra tiếng nước chảy, đi vào, đang muốn cởi y phục ra…
Thế nhưng, vừa nhìn thấy hồ tắm đầy cánh hoa màu đỏ, trên mặt của hắn lập tức chảy xuống vài vạch đen, có cánh hoa còn chưa tính, lại còn là cánh hoa hồng? Thật xem hắn là nữ nhân sao! Xoay người lại, nhìn hơi nước quanh quẩn trong phòng tắm, duy nhất một màu sắc khác biệt, lại là màu băng lam!
Có chút đau đầu đưa tay nâng trán, hắn dám đánh cược, tên Hoa Nhược Thủy này rõ ràng chính là cố ý! Đây chính là phân biệt đối xử!
Ngay sau đó liền khinh thường nhướng mày, hắn dĩ nhiên là muốn đi đến một nơi. Nơi này đã có ôn tuyền ( suối nước nóng), như vậy, nhất định sẽ có cửa vào ôn tuyền! Lập tức vén vạt áo lên, bóng dáng đã sớm biến mất từ lâu.
Nhìn ôn tuyền ở trước mặt đang bốc hơi nóng, Sở Dạ Phong hài lòng nhếch miệng. Hắn đã sớm muốn thoải mái tắm rửa sạch sẽ từ lâu rồi, ngay sau đó liền cởi quần áo ra nhảy vào trong suối nước nóng.
Chỉ là lúc này đang là mùa hè lại đi tắm ôn tuyền, thật đúng là không phải một loại kỳ cục bình thường, lập tức khẽ phất tay, trong lòng bàn tay hiện lên một tầng sương mù mờ ảo lạnh như băng, chỉ thấy một tầng khí lạnh nhàn nhạt chậm rãi khuếch tán trên mặt nước, đến khi tầng khí lạnh kia bao trùm toàn bộ mặt nước, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác được làn nước vây quanh.
Một âm thanh rất nhỏ truyền đến, đột nhiên mở hai mắt ra, từ lúc nào cảnh giác của hắn lại thấp như vậy chứ. Vội vàng lên bờ, mặc quần áo tử tế, sau đó mới chạy tới chỗ phát ra tiếng động kia.
Đi tới phía bên kia ôn tuyền, ngạc nhiên mở to hai mắt, nữ nhân!
Tấm lưng trơn bóng, tóc dài mềm mại, ngón tay thon dài ••••••
Tình huống này là thế nào?
Sở Dạ Phong khẽ cau mày, điểm nhẹ mũi chân lập tức biến mất trong nháy mắt.
Cô gái chậm rãi quay đầu lại, nhếch miệng lên, rồi mới từ trong nước đứng dậy, vung tay lên, một bộ quần áo xuất hiện trong tay nàng, không chút để ý chậm rãi mặc quần áo tử tế, sau đó xoay người rời đi.
Sắc mặt có vẻ bối rối và tức giận, vỗ vỗ gò má của mình, cất bước đi vào nhã gian lúc trước, nhìn thấy Lăng Tuyệt Trần đã ngồi ở đó từ trước, còn có tên Hoa Nhược Thủy không mời mà tới, vẫn như cũ cười nhạt ngồi xuống: "Chào buổi sáng!" Sau đó bưng chén đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
Lăng Tuyệt Trần sững sờ nhìn vẻ mặt có chút hoảng hốt của Sở Dạ Phong: "Ngươi không sao chứ?"
Lúc này Sở Dạ Phong mới ngẩng đầu lên, ánh mắt giận dữ nhìn Hoa Nhược Thủy đang bày ra vẻ mặt vô tội, chỉ hận không thể xem hắn giống như miếng thức ăn trong miệng.
Tình huống này thật sự khiến cho Lăng Tuyệt Trần nghi ngờ, chưa bao giờ nhìn thấy một người lạnh lùng như Sở Dạ Phong, từng có loại thái độ khác thường như hôm nay.
Hoa Nhược Thủy hơi giật mình, sau khi hiểu rõ thì cười nhạt: "Thật ngại quá, Sở huynh, trước đó có chuyện gấp nên quên mất, bởi vì không biết Tuyệt Trần sẽ ở gian phòng nào, cho nên tất cả ta đều sắp xếp giống nhau!"
Sở Dạ Phong cũng không thèm để ý tới cái tên Hoa Nhược Thủy đầu óc không bình thường này nữa, chỉ âm thầm ăn cơm.
Sắp xếp giống nhau?!
Đôi mắt to tròn của Lăng Tuyệt Trần khẽ chớp chớp, vậy chẳng phải là sẽ có cánh hoa hồng, quần áo kiểu dáng của nữ nhân sao •••••• lại ngây người nhìn Sở Dạ Phong lần nữa, khó trách, theo như tính tình của hắn, nhất định là chưa từng dùng qua: "Vậy ngươi không tắm, thì đi đâu?"
"Ta đi tìm cửa vào ôn tuyền để tắm!" Nhất thời nhanh miệng, cư nhiên quên mất chuyện quan trọng nhất.
"Khụ!" Hoa Nhược Thủy nghe xong, cứ như vậy phun miếng cơm trong miệng ra ngoài không có một chút hình tượng nào cả, một tay vỗ vỗ lồng ngực, nhìn Sở Dạ Phong không thể tin nổi: "Ngươi lại có thể đi, đi tới cửa vào ôn tuyền!"
Sở Dạ Phong nghe vậy, động tác hơi ngừng lại, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ!
Nhìn thấy Sở Dạ Phong chột dạ, Lăng Tuyệt Trần liền xoay người nhìn Hoa Nhược Thủy: "Sao vậy?"
"Vào giờ này, Tiểu Ngọc thường hay tắm rửa ở phía bên kia cửa vào ôn tuyền!" Hoa Nhược Thủy bật thốt lên, nhận được ánh mắt nguy hiểm của Sở Dạ Phong, liền ngậm chặt miệng lắc lắc đầu, hắn thật sự không phải là •••••• cố ý!
Sở Dạ Phong chợt ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoa Nhược Thủy, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, ngay sau đó ánh mắt thấp thỏm liếc nhìn sắc mặt không chút biểu tình của Lăng Tuyệt Trần.
Tiểu Ngọc?!
Không cần hỏi thăm lai lịch, chỉ cần nghe tên cũng biết rõ đó là nữ nhân.
Lăng Tuyệt Trần khẽ giật mình, ngay sau đó cũng không nói thêm gì nữa, tao nhã ăn cơm tối.
Bữa cơm tối này thật sự là yên tĩnh khác thường, giống như không có chuyện gì xảy ra cả, chẳng qua là có những thay đổi nhỏ chỉ có ba người mới biết.
Cảm thấy có chút ăn không ngon miệng, ăn được hai miếng, liền buông chén đũa xuống: "Các ngươi từ từ ăn, ta về phòng nghỉ ngơi trước!" Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Sở Dạ Phong và Hoa Nhược Thủy sững sờ nhìn bóng lưng nàng rời đi, sau đó lại thoáng nhìn vào trong chén nhỏ nàng lưu lại, một chén cơm nhỏ vẫn không chút vơi đi, không khỏi nhìn nhau, như vậy mà nói là ăn xong rồi sao? Sức ăn của nàng quả thật rất nhỏ, không trách được dáng người của nàng nhìn giống như chỉ cần một cơn gió vừa thổi qua cũng sẽ bị thổi bay đi
Lúc này, cô gái che mặt đứng ở lầu ba nắm chặt vạt áo của mình, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, yên lặng xoay người rời đi.