Edit:..Lam Thiên..
"Các ngươi nói, tại sao Đại Tế Ti đó lại đột nhiên giết hết toàn bộ thủ hạ của chính mình?" Băng Ngọc Hà đầy bụng nghi ngờ, nghẹn đến muốn nội thương.
Ngưng Sương nặng nề thở dài, im lặng không nói.
Hành động hôm nay của Tử Diễm nàng cũng nghĩ không thông, nhưng từ ánh mắt Tử Diễm mới vừa nhìn nàng,nàng lại hiểu, ánh mắt của hắn như muốn nói cho nàng biết, “ta không cô phụ sự tin tưởng của ngươi đi!”
"Kỳ xà, hiện tại chúng ta sẽ thối lui khỏi bí cảnh, hôm nay đã làm phiền." Tử Diễm nhìn ánh mắt căm thù của kỳ xà, mỉm cười nói.
Thấy Tử Diễm và Thanh Y muốn rời đi, kỳ xà đột nhiên truyền âm cho Ngưng Sương nói: "Nha đầu, nhanh đi theo bọn họ đi ra ngoài, không có người mang dấu ấn hắc ám dẫn đường, các ngươi liền không thể đi ra khỏi bí cảnh."
Ngưng sương đột nhiên ngẩn ra, ngay sau đó nghĩ đến ba người Nam Cung Thanh Ca đều chưa tới cấp huyền vương nên không có năng lực lăng không (*) mà đi. Ở lúc nàng đang do dự có muốn đem bọn họ đưa vào Linh Phượng không gian hay không thì lại thấy kỳ xà quơ quơ đầu rắn khổng lồ của nó.
(*) Lăng không: ý chỉ có thể đi lại trong không trung ở khoảng cách xa và thời gian lâu nhưng không cần dùng tới điểm tựa.
"Tiền bối, vậy xin kính nhờ người."
Ngưng Sương nói xong chỉ vào kỳ xà nói với ba người Nam Cung Thanh Ca, kỳ xà tiền bối sẽ đem các huynh đưa đến vách núi đối diện, ta ở phía trước chờ các huynh.
Vào lúc này, bọn họ mới chính thức biết được bản thân mình có bao nhiêu yếu kém, chỉ một vùng hàn đàm nho nhỏ cư nhiên lại có thể trở thành rãnh trời của bọn họ. Cường đại, cái ý niệm này giống như một hạt giống mọc rể, nảy mầm, điên cuồng lớn lên trong lòng bọn họ.
Ngưng Sương phi thân mà lên, rất nhanh đã đuổi kịp Tử Diễm và Thanh Y
"Đa tạ!" Tất cả nghi hoặc trong lòng, cuối cùng lại chỉ hóa thành hai chữ khách khí xa cách này.
"Không cần, vốn là chúng ta mang họa tới cho ngươi, nên tự nhiên sẽ do chúng ta vì ngươi mà kết thúc." Tử Diễm thản nhiên nói, khóe môi mỉm cười, nghe không ra cảm xúc gì.
Ngưng Sương do dự trong chốc lát, sau đó vẫn là đem một bình cửu chuyển linh lung đan bỏ vào lòng bàn tay của hắn.
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Tử Diễm, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười tự giễu, "Đây chỉ là cửu chuyển linh lung đan, ở Thần Vực có thể là thứ tồn tại thấp nhất, nếu như ngươi không cần thì ném đi!" Dừng một chút, ánh mắt nàng thành khẩn nhìn Tử Diễm nhỏ giọng nói: "Dù có như thế nào, thì hôm nay vẫn phải cám ơn ngươi."
Khóe môi tuyệt mỹ của Tử Diễm đột nhiên hiện lên một nụ cười xinh đẹp, nổi bật lên nửa phần huyết sắc bộc phát ra yêu dị chưa từng thấy.
Nụ cười này khiến Ngưng Sương nhất thời muốn hôn mê, nàng âm thầm cảm khái, một người nam nhân, ngày thường không có việc gì thì mị hoặc như vậy để làm chi?! Mặc dù suy yếu nhưng vẫn tản ra xinh đẹp dị thường.
Nam sắc mê người, xinh đẹp liễm diễm.
Rất nhanh, bọn họ liền đến chỗ vách núi phía trên hàn đàm, kỳ xà cũng sắp đem ba người Nam Cung Thanh Ca đưa tới đây.
Ngưng Sương nhận thấy được đáy mắt kỳ xà mờ nhạt không thôi, liền nói: "Tiền bối, nếu không người theo chúng ta đi ra nhìn thế giới bên ngoài một chút?"
Lúc trước nàng đã nói cho kỳ xà biết nguyên nhân nàng rơi vào nơi này, kỳ xà suy đoán, viên đá kia có khả năng chính là thánh thạch đám người Tử Diễm nhắc tới. Kỳ xà cũng nói Mặc Nhiễm giao cho hắn nhiệm vụ canh giữ tại nơi đây, không để cho người của Hắc Ám Thần Điện đi vào sơn động.
Kỳ xà bất đắc dĩ quơ quơ đầu rắn, truyền âm nói: "Nha đầu, mau đi đi! Ta đã bị phong ấn ở nơi này, phong ấn không được phá, ta vĩnh viễn đều không thể rời bỏ hàn đàm này."
Ngưng Sương sửng sốt, hiển nhiên nàng không từng nghĩ lại có nguyên nhân như vậy, sau đó nghi ngờ hỏi "Là Mặc Nhiễm phong ấn người sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngưng Sương liền hận không thể hung hăng tát chính mình mấy cái, nó từng là một trong những cánh tay đắc lực của Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm làm sao có thể phong ấn nó?
Nhưng trong lời nói truyền ra của Kỳ xà có ý cười nhàn nhạt, "Người phong ấn ta Mặc Hoàng biết, tất cả đợi sau khi cứu được Mặc Hoàng lại nói!"
Kỳ xà nói xong liền đem thân thể chìm vào trong hàn đàm, đợi gợn sóng tan hết, hàn đàm rốt cuộc khôi phục yên tĩnh.
Bốn người Ngưng Sương đi sau lưng Tử Diễm và Thanh Y, xuyên qua rừng cây rậm rạp, trong rừng rậm sinh trưởng không ít dược liệu quý hiếm mà bên ngoài không có. Ngưng Sương trơ mắt nhìn từng đám dược liệu quý hiếm đi qua, giương mắt điên cuồng nuốt nước miếng, nhưng nàng lại không tiện mở miệng kêu Tử Diễm đợi nàng.
"Sở cô nương, bí cảnh nơi này không thuộc về Phượng Ngâm Đại Lục, cũng không thuộc về Thần Vực. Linh dược trân quý sinh trưởng dưới hàn đàm thánh thủy có thể nói là ngàn năm khó gặp." Lời nói của Tử Diễm vang lên bên tai.
Nghe qua lời hắn nói, Ngưng Sương càng nuốt nước miếng mạnh hơn.
"Sở cô nương, chẳng lẽ ngươi chuẩn bị vào bảo sơn nhưng lại tay không trở về?" Tử Diễm nhìn đôi mắt vô cùng sáng ngời cùng thanh âm không ngừng nuốt nước miếng của nàng, vui vẻ cười nói.
Lời vừa nói ra, giống như tiếng trời, thật lâu quanh quẩn ở bên tai.
Ngưng Sương vui mừng xác nhận nói: "Có thể không?"
Tử Diễm mỉm cười gật đầu: "Dĩ nhiên có thể!"
"Thanh Ca, lui về phía sau 200m dưới gốc cây đại thụ kia có một bụi tử linh thảo vạn năm, giúp ta đào cả gốc."
"Ngọc Hà, lui về phía sau 350m dựa vào hàn đàm đối diện bên cạnh cây kim nam ( gỗ lim) có bụi ngọc nhị hoa mấy vạn năm..."
"Chiến Vũ, phía trên hàn đàm chỗ chúng ta mới vừa lên có một cây thánh linh bạch quả, huynh xem có thể giúp ta đào cả cây ra hay không?"
Ngưng Sương phân phó từng người, ngay cả Ưng Hoàng cũng bị nàng phái đi ra ngoài, cuối cùng thậm chí đem chủ ý đánh tới trên người Thanh Y và Tử Diễm.
Mọi người kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nhìn bộ dáng nàng lúc trước giống như nhàn rỗi đi dạo, nhưng cư nhiên ánh mắt lại sắc bén như vậy!
Bản thân nàng dưới sự chỉ đạo của Thanh Long kiến thức sâu rộng, đem đồ tốt chung quanh mười dặm nơi này một lần quét sạch.
Mọi người lục tục mang theo chiến lợi phẩm đi tới chỗ tập họp, linh thảo phong phú, linh dược chất đồng đầy đất.
Ánh mắt Ngưng Sương sáng rực nhìn chằm chằm đống dược liệu này, miễn cưỡng nặn ra tia mỉm cười, cố làm ra vẻ hào phóng nói: "Các huynh chọn trước đi! Còn dư lại thuộc về ta."
Ba người Nam Cung Thanh Ca khoát tay lia lịa, Tử Diễm lại nhìn Ngưng Sương cười nhạo nói, "Thật sự? Thanh Y nhà ta chưa chọn, để cho hắn chọn nói không chừng tất cả chỗ này hắn đều sẽ cầm đi, đến lúc đó chẳng phải Sở cô nương sẽ phải lãng phí thời gian sao?"
Ngưng Sương nghe vậy, ánh mắt liền sáng chói giống như đèn pha định vị ở trên gương mặt anh tuấn của Thanh Y, ha ha cười khan nói: "Thanh Y công tử, vậy công tử chọn đi!"
Nói xong liền quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp. Giờ khắc này, nàng đối với Ưng Hoàng bị nàng lừa gạt rốt cuộc cũng cảm thấy đồng cảm.
Đau điếng người, đừng như vậy chứ!
Tử Diễm nhìn vẻ mặt đau lòng của Ngưng Sương, nhất thời cười ra tiếng, "Ha ha, Sở cô nương, mau quay đầu lại nhìn một chút đi! Thanh Y nhà ta đã chọn xong rồi."
Bắt được ý định đùa dai trong mắt mọi người, Ngưng Sương thở dài trong lòng, hình tượng của nàng a!
Quay đầu lại, nhìn thấy đống dược liệu kia không nhúc nhích, nhất thời vui vẻ ra mặt.
Đối mặt với nụ cười như gió xuân của Tử Diễm, nàng hung hăng trợn mắt nhìn một cái, Tử Diễm đáng chết, cư nhiên dám trêu trọc nàng như vậy.
Đến cửa ra của bí cảnh, chỉ thấy Thanh Y lấy ra khối giống như lệnh bài chiếu lên bầu trời một cái, trong không trung liền hiện ra một cái thông đạo, lối vào có một cánh cửa, trên cánh cửa có khảm một chiếc gương.
Thanh Y vén ống tay áo lên, trên cánh tay lộ ra một đồ án, đem đồ án chiếu rọi vào gương, cánh cửa liền biến mất, lộ ra một lối đi do vô số bậc thang tạo thành.
Thanh Y dẫn đầu bước lên lối đi, đám người Ngưng Sương theo sát phía sau.
Đầu tiên mọi người cảm nhận được một trận không gian đè ép mãnh liệt, sau đó liền cảm thấy giống như bị mộng du, cuối cùng, bọn họ liền rơi vào một phiến rừng rậm rộng lớn.
"Nơi này là Thúy Bình Lĩnh ở Phượng Ngâm Đại Lục." Thấy dáng vẻ mờ mịt của bọn họ giống như rơi vào sương mù, Tử Diễm tốt bụng giải thích.
"Đại Tế Ti, chúng ta cần phải trở về." Thanh Y kính cẩn nhắc nhở. Trong lòng cũng đang âm thầm lo lắng cho thân thể của Tử Diễm, vết thương cũ lúc trước chưa lành, lần này lại mạnh mẽ giải phong ấn sử dụng không gian phong tỏa thuật, thân thể của hắn đã sớm đến biên giới chuẩn bị sụp đổ. Nếu không nhanh chóng trở về Thần Vực tìm Bất Tử thần y trong truyền thuyết, chỉ sợ một thân tu vì của hắn sẽ không giữ được.
Tình huống thân thể của mình, Tử Diễm hiểu rõ, hắn ngầm thở dài trong lòng, mỉm cười cùng Ngưng Sương nói lời từ biệt.
"Đại Tế Ti, tại sao ngươi không hỏi xem tại sao ta lại xuất hiện trong cái động kia?" Thấy bọn họ muốn đi, Ngưng Sương không nhịn được hỏi nói.
Tử Diễm ngoái đầu nhìn lại, đôi tử nhãn kia phảng phất giống như thu nhận hết thảy tốt đẹp lỗng lẫy trên thế gian, cứ như vậy đụng vào đôi mắt sáng ngời của Ngưng Sương.
Bốn mắt nhìn nhau, im lặng không nói.
"Sở cô nương, mặc kệ ngươi đã từng cái gì ở trong sơn động, cũng đều không được nhắc tới với bất kỳ ai. Nhớ lấy!" Tử Diễm cẩn thận nói.
Nói xong hắn liền không quay đầu lại cùng Thanh Y rời đi, nhìn bóng dáng bọn họ càng lúc càng xa, Ngưng Sương đột nhiên lớn tiếng hét lên: "Đại Tế Ti, sau này còn gặp lại!"
Lời nói của Ngưng Sương truyền vào tai, bước chân của Tử Diễm dừng lại một chút nhưng hắn cũng không có quay đầu, chỉ thì thào lặp lại: "Tốt, sau này còn gặp lại."
"Ngưng Sương, hôm nay chúng ta đã đến ranh giới của Hiên Viên Đế Quốc, vậy A Trạch bọn họ phải làm thế nào?" Nam Cung Thanh Ca khó xử hỏi.
Ai ngờ Băng Ngọc Hà cũng không quan tâm cười nói: "Không cần lo lắng, A Trạch đã trở lại Hiên Viên Đế Quốc, chúng ta vừa đến nơi này liền nhận được thủy tinh truyền tin của hắn."
"Nhanh như vậy? A Trạch và Thanh Dương làm thế nào rời khỏi rừng rậm nhanh như vậy?" Ngưng Sương nghi ngờ hỏi.
"Ta cũng không biết, A Trạch chỉ truyền âm nói, bọn họ đã trở về Hiên Viên Đế Quốc, nói cho chúng ta biết không cần quay lại tìm bọn họ." Trải qua Ngưng Sương nhắc nhở, Băng Ngọc Hà mới giật mình tốc độ trở về của A Trạch bọn họ cũng quá quỷ dị.
Dù thế nào, có truyền âm của A Trạch, lòng của bọn họ cuối cùng cũng buông xuống không ít. Ánh mắt của Ngưng Sương sâu xa lưu luyến ở trên người ba người bọn họ, trong lòng lo lắng nặng nề, bọn họ thân phận quý trọng, nàng thật sự không muốn đem bọn họ kéo xuống vực sâu báo thù của nàng.
"Thanh Ca, các huynh cũng không hỏi một chút vì cái gì ta lại đến Hiên Viên Thành sao?"
"Chẳng lẽ Tiểu Sương Nhi nguyện ý nói?" Băng Ngọc Hà vuốt vuốt nhánh cỏ dại thật dài trong tay, giống như không chút để ý trả lời lại một câu.
Ánh mắt Ngưng Sương tĩnh mịch nhìn chung quanh rừng rậm, cho dù đã cách nhiều năm như vậy, nhưng nàng vẫn nhớ phiến rừng rậm này chính là nơi Tần Trọng Thiên đã đuổi giết các nàng lúc trước
Trước mắt nàng tựa như hiện ra từng dòng suối nhỏ đỏ tươi, rất nhiều đóa hoa đỏ tươi, màu sắc máu tươi ấy rất chói mắt làm đau nhói đôi mắt sáng ngời của nàng.
"Tần Trọng Thiên, người ta muốn đối phó là Tần Trọng Thiên."
Mặc dù đã có vài phần chuẩn bị tâm lý, nhưng Nam Cung Thanh Ca vẫn là cả kinh tim đập rộn lên. Thì ra Ngưng Sương thật sự có thù oán với Tần gia!
Băng Ngọc Hà và Lôi Chiến Vũ cũng thật sự không quá hiểu rõ Hiên Viên Tần gia, chỉ biết Tần gia là thế gia cổ xưa có nội tình thâm hậu, xem ra chuyến đi này của Ngưng Sương sợ là khó khăn chồng chất. Nhưng trong lòng bọn họ lại âm thầm quyết định chủ ý, nếu đây là cái nàng nghĩ muốn, vậy bọn họ sẽ giúp nàng đạt thành mong muốn.
"Ngưng Sương, muốn động Tần gia gia chủ chỉ sợ không phải là chuyện dễ, hơn nữa thế lực của Tần gia cũng không phải như biểu hiện ở mặt ngoài, thực lực ẩn dấu của bọn họ vô cùng hùng hậu, Tần gia gia chủ hình như còn có liên hệ với Thần Vực." Trong lời nói của Nam Cung Thanh Ca có vài phần nặng nề, nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định.
-Diễn Đàn. edit:..Lam Thiên..
Ngưng Sương khẽ mỉm cười, tròng mắt sáng ngời lóng lánh ánh sáng tự tin, trong giây lát đó đem lo lắng dưới đáy lòng bọn họ trở thành hư không.
Đúng vậy! Từ trước tới nay nàng luôn là người sáng tạo ra kỳ tích, nếu nàng muốn đối phó với Tần gia, vậy thì nhất định có thể đối phó với Tần gia. Huống chi không phải là vẫn còn có bọn họ hết sức ủng hộ nàng sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...