Diện triều hồ thủy, mỹ nhân Như Ngọc (mặt hướng hồ nước, mỹ nhân như ngọc)
Nam Cung Thanh Ca bình tĩnh lại đồng ý gật đầu một cái, xác thực, hậu viện hào môn thế gia , chôn giấu không ít máu mủ thân tình.
"Cuộc đời này chỉ cầu, nhất sinh nhất thế nhất song nhân!" Nam Cung Thanh Ca nhìn đôi mắt sáng ngời của Ngưng Sương, đột nhiên toát ra như vậy câu.
Lời nói của Nam Cung Thanh Ca khiến Xích Viêm ở trong không gian hận đến cắn răng nghiến lợi: khốn kiếp! Tiểu gia ta chân trước vào không gian, chân sau hắn liền đục khoét nền tảng ( đồng nghĩa với câu chọc gậy bánh xe ). Đợi tiểu gia ra ngoài, nhìn xem tiểu gia ta có đánh cho ngươi răng rơi đầy đất hay không!
Nghe thấy lời nói của Nam Cung Thanh Ca, Ngưng Sương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại ha ha cười nói: "Thanh Ca, khó trách Tần Phỉ Phỉ đối với ngươi theo đuổi như vậy, thì ra người ta có tuệ nhãn thức châu ( ánh mắt tinh tường ), đã sớm biết ngươi là một nam nhân vô cùng tốt a!"
Nhìn bọn họ từ lời nói của mình chuyển rời đến trên người nam nhân tốt , hai mắt Vân Thanh Dương trợn ngược, không phải đâu! Mình thật vất vả mới gặp được hai cây cây cỏ cứu mạng hóa ra lại là không đáng tin cậy như vậy!
Hình như cảm nhận được Vân Thanh Dương cường đại oán niệm, Ngưng Sương thu lại nụ cười. Chỉ thấy bàn tay nàng khẽ lật một cái, một viên cửu chuyển linh lung đan tản ra ba màu liền xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng. Nam Cung Thanh Ca kiến thức rộng rãi sững sốt một chút, nếu như hắn đoán không sai, đây là thần đan, chỉ có thần đan mới có màu sắc như vậy. Đan dược từ thần đan trở xuống chỉ có một màu sắc, chỉ có đan dược từ thần đan trở lên mới xuất hiện thải quang.
Vân Thanh Dương mặc dù không có ánh mắt như Nam Cung Thanh Ca, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được viên đan dược kia nhất định không phải là phàm vật. Hắn đã từng ở chỗ Đại Trưởng Lão nhìn thấy đan dược, đều chỉ có một màu sắc, chưa bao giờ thấy đan dược có màu sắc như vậy. Nhất là hắn mơ hồ cảm thấy có huyền lực vô cùng nồng đậm đang lưu chuyển ở bên trong, đối mặt với lễ vật quan trọng như vậy, hắn lại một lần nữa lọt vào tình cảnh lưỡng nan.
Hắn do dự rơi vào trong mắt Ngưng Sương, ngược lại để cho nàng coi trọng hắn mấy phần. Người này tâm tính không tệ, đối mặt với mê hoặc, vẫn giữ được bản tính của mình; đối mặt với tử vong, vẫn giữ được tín niệm của mình.
" Đan dược của ta không có dễ lấy như vậy, nếu như ngươi muốn, ngươi liền phải thề, mạng của ngươi từ hôm nay trở đi liền thuộc về ta. Cho dù mẫu thân ngươi có gặp bất trắc, ngươi cũng không còn quyền buông tha tính mạng của mình." lời nói của Ngưng Sương khiến ánh mắt của Vân Thanh Dương ảm đạm đi mấy phần, Ngưng Sương không có chút nào lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn , chỉ là thản nhiên bỏ xuống một câu nói, "Ước muốn, chỉ có người sống mới có cơ hội thực hiện!"
Những lời này đánh thẳng tới lòng của Vân Thanh Dương, hắn mãnh liệt tỉnh lại muốn sống, hắn cắn chặt hàm răng giãy dụa đứng dậy, lảo đảo hướng Ngưng Sương khom người thi lễ một cái, "Ta Vân Thanh Dương ở chỗ này thề, từ hôm nay trở đi cái mạng này liền thuộc về ân nhân. Từ nay về sau, ân nhân có thể sai khiến, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ không chối từ. Nếu làm trái lời thề này, nguyện trọn đời rơi xuống huyết hải luyện ngục."
Ngưng Sương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may, coi như mẫu thân hắn gặp chuyện không may, hắn cũng sẽ không đến mức tuỳ tiện buông tha mạng sống của mình.
Sau khi ăn cửu chuyển Linh Lung Đan, khí tức của Vân Thanh Dương vững vàng hơn không ít. Thế nhưng ngoại thương quá nặng, vết kiếm, vết đao, giăng đầy khắp nơi, vết thương sâu đến thấy cả xương, xem trừng không có hai , ba ngày liền khó có thể khép lại.
Nam Cung Thanh Ca tìm một cái sơn động để ẩn náu, đem Vân Thanh Dương an bài trong sơn động. Còn Ngưng Sương thì lại tự mình đi dạo một chút, mục đích dĩ nhiên là muốn đi bộ trong rừng rậm hoặc là tới chỗ sâu nhất trong rừng rậm. Dù sao lá bài tẩy của nàng có không ít, ngộ nhỡ đánh không lại vẫn còn có thái cực hư không trảm , đây nhưng là tuyệt kỹ chạy thoát thân a.
"Thanh Ca, ta có chút chuyện riêng muốn đi xử lý, đợi thương thế của Vân Thanh Dương chuyển biến tốt, ngươi liền cùng hắn đi trước, chúng ta ở chỗ cửa ra hội họp."
Đối mặt với ánh mắt kiên định của Ngưng Sương, Nam Cung Thanh Ca mấp máy đôi môi, cuối cùng vẫn là giữ lại không nói ra khỏi miệng. Hắn biết rõ Ngưng Sương không có không chào mà đi, là đã coi hắn như bằng hữu, hắn nơi nào còn có thể cầu nhiều hơn.
Trên khuôn mặt thanh lãng của hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười ôn nhuận, nhẹ giọng nói: "Được, cửa ra gặp! Trong rừng rậm ẩn núp các loại nguy hiểm không lường trước được, ngươi phải bảo trọng!"
Ngưng Sương mỉm cười gật đầu một cái, "Ừm! Các ngươi cũng phải cẩn thận, tận lực tránh xa Tần Phỉ Phỉ. Gặp phải nguy hiểm, bảo vệ tánh mạng là chính." Ngưng Sương cũng không đồng ý Vân Thanh Dương cố chấp để tâm vào chuyện vụn vặt . Nàng vĩnh viễn nhớ lời mẫu thân từng dạy bảo, bất luận con đường phía trước có khó khăn như thế nào, còn sống, mới có hi vọng!
Trong rừng rậm có pháp trận cô lập, vì sự an toàn của những người khác, nàng không thể phá hư. Dưới sự chỉ điểm của Minh Huyễn, hơi mất chút tâm tư nàng mới tìm được chỗ yếu kém của pháp trận .
So với bên ngoài, bên trong rừng rậm che giấu không ít hơi thở cường thế. Thực lực cùng linh trí của huyền thú là có quan hệ trực tiếp, huyền thú càng cường đại thì linh trí càng cao. Có lẽ là mơ hồ cảm thấy được Ngưng Sương cùng Xích Viêm tản ra hơi thở nguy hiểm, những thứ huyền thú kia đều chưa từng chủ động hướng tới bọn hắn phát động công kích.
Đột nhiên, Ngưng Sương cảm nhận được một đạo khí tức cường đại, đạo khí tức này so với những huyền thú lúc trước tản ra hơi thở cường đại hơn rất nhiều.
"Sương, là Thú Hoàng!" giọng của Xích Viêm lộ ra hưng phấn hiếm thấy.
Men theo khí tức một đường tìm kiếm, bọn họ đi tới một mảnh sơn cốc phong cảnh tuyệt đẹp, trong sơn cốc được các dãy núi bao quanh là một hồ nước lớn. Bên trong hồ có một thác nước, thác nước chảy mạnh xuống, giống như ngân hà rơi xuống cửu xuyên. Vẩy ra ra một chút ngân châu lạnh lẽo thấu xương, trên hồ nước hơi nước mờ mịt, gió nhẹ lướt qua, mang đến hơi nước mát mẻ quanh quẩn ở chóp mũi, làm cho lòng người càng thêm thoải mái.
Ngưng Sương mặt hướng hồ nước, mỉm cười giang hai cánh tay ra, con ngươi sáng ngời giống như được nước rửa qua.
Trong sơn cốc cỏ xanh như tấm đệm, hoa dại chập chờn lay động, mùi hoa thanh nhã xen lẫn hơi nước thấm vào tim gan, để cho nàng từ trong ra ngoài đều thông suốt .
Trộm nửa ngày rãnh rỗi, ở dưới ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ, trong sơn cốc tĩnh mịch đẹp không sao tả xiết, cuộc sống mỹ hảo, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
Ngưng Sương say đắm trong cảnh đẹp không thể tự kềm chế, mà Xích Viêm lại say đắm nhìn Ngưng Sương lúc này điểm tĩnh xinh đẹp.
Diện triêu hồ thủy, mỹ nhân Như Ngọc!
Nữ tử bạch y như tuyết đứng ở ven hồ, tóc đen bay múa, gương mặt như ngọc dưới ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt sáng ngời so với ngân châu vừa mới vảy ra càng lóng lánh hơn, môi anh đào phấn nộn khẽ mở, phát ra xinh đẹp vô cùng.
Xích Viêm chỉ mong thời gian dừng lại, để thời khắc tốt đẹp này hóa thành vĩnh hằng.
"Nha đầu, trầm luân trong cảnh đẹp không thể tự kềm chế đi!" Minh Huyễn nói là muốn ra ngoài thông khí , hắn nâng mày kiếm lên chế nhạo nàng.
Bị Minh Huyễn gọi về thần trí Ngưng Sương không khỏi nhướng mày cười một tiếng, "Huyễn, thời gian tĩnh hảo, phong cảnh như họa, sao ta lại lỡ cô phụ đây!"
Diễm diễm nụ cười khiến Minh Huyễn cả kinh tâm thần vi dạng, trong lòng cư nhiên dâng lên một niềm tự hào giống như nhà có nhi nữ mới lớn vậy!
Không nhìn tới ánh mắt Xích Viêm không tốt, Minh Huyễn nâng lên một nụ cười phong hoa tuyệt đại, rảnh rang mà nói: "Nha đầu, cũng không phải là do lão phu không thức thời, mà là có một loài bò sát nho nhỏ không mời mà tới."
"Ở đâu?" Ngưng Sương ngoái đầu nhìn lại, nhưng lại không nhìn thấy có bất kỳ một khách không mời nào mà đến.
Minh Huyễn váy dài khẽ nhếch, đưa tay chỉ một cái phương hướng, môi mỏng khẽ mở phun ra hai chữ: "Ẩn thân."
Ngưng Sương sửng sốt: "Ẩn thân?"
Minh Huyễn cho nàng một ánh mắt kiến thức hẹp hòi, lại lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ." huyền thú phong hệ huyết mạch cao quý, đặc biệt cái này là bí kỹ, dĩ nhiên, nếu như thực lực đối phương cao hơn nó quá nhiều, Ẩn thân thuật cũng liền không có tác dụng."
"Huyễn, có ngươi thật tốt! Ngươi thông kim bác cổ, nhất định chính là thư viện di động của ta!" Cho dù sống chung nhiều năm như vậy, nhưng thời điểm Minh Huyễn giơ tay nhấc chân lộ ra phong hoa, vẫn khiến Ngưng Sương kinh thán không thôi.
Nên mới nói, cần bao nhiêu thời gian tu thân dưỡng tính, mới có thể có tuyệt thế phong nghi như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...