Trong khoảng thời gian này, Thượng Tam Thiên mặt ngoài vẫn sóng êm gió lặng, nhưng bên trong, sóng ngầm lại đang chảy cuồn cuộn.
Lệ Hùng Đồ vừa mới về tới gia tộc, liền lập tức trở thành bảo bối của gia tộc. Thậm chí chính bản thân Lệ Hùng Đồ cũng tuyệt đối không ngờ tới, tại sao mình lại nhận được đãi ngộ đặc biệt như thế. Xem điệu bộ này, tựa hồ đã bồi dưỡng mình giống như thế hệ hạch tâm tương lai của Lệ thị gia tộc vậy.
Lệ Hùng Đồ mờ mịt, nhưng cũng không biết vì sao.
Sau khi về gia tộc, vốn tưởng sẽ được an bàn một chức vụ quản sự nhàn tản ở một nơi vắng vẻ nào đó, sau này cứ chậm rãi cố gắng.
Nào nghĩ tới vừa trở về đã kinh động tới tam đại tổ tông, cùng nhau xuất quan.
Lệ Hùng Đồ tuy tâm tính trầm ổn, nhưng cũng có chút kinh hãi.
Chẳng qua có một điểm khiến cho Lệ Hùng Đồ rất không thích. Đó chính là tất cả, bao gồm cả gia chủ, thậm chí là mấy vị lão tổ tông, đều có cái gì đó không đúng. Không phải thân thiết, cũng không phải bất hòa, lại càng không phải bài xích, mà là có một loại 'cố ý thân cận'. Hơn nữa, có một số người còn lộ ra vẻ cẩn thận...
Lệ Hùng Đồ nghĩ mãi cũng không ra: Đây là chuyện gì? Ta chẳng phải chỉ là một tên tiểu tử nhà tan cửa nát, mới từ Trung Tam Thiên bò lên sao? Các ngươi giơ một đầu ngón tay cũng có thể giết chết a, vì sao còn phải làm như vậy?
Hơn nữa, thường xuyên có người hỏi mình một số chuyện khó hiểu. Nhưng hầu hết đều có chung một điểm. Bọn họ đều đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với bằng hữu của mình.
Lệ Hùng Đồ buồn bực vô cùng. Qua nhiều năm như vậy, mình vẫn chỉ say mê võ học, ngoại trừ khâm phục Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương, có một số bằng hữu tri kỷ ra, làm gì còn bằng hữu nào?
Sau này bị hỏi tới nhiều quá, Lệ Hùng Đồ cũng chẳng phải loại người bụng da ngoằn ngèo, trực tiếp nói thẳng: Ta không có bằng hữu gì, lại càng không có huynh đệ sinh tử...
Nào biết lời vừa nói ra, thái độ mọi người lại càng ám muội, thậm chí còn liên tục gật đầu: "Đúng đúng, nhất định là vậy. Ta cũng hiểu được mà. Ngươi không có bằng hữu, không có huynh đệ. Ha ha ha. Nhất định là vậy."
Lệ Hùng Đồ hoàn toàn mê muội rồi.
Hỏi vì sao bọn hắn lại hỏi như vậy, cả đám lại không chịu nói. Chỉ mỉm cười nhìn mình, ý vị vô cùng.
Điều kỳ quái nhất chính là, có một vị lão tổ tông nhìn thấy mình xong, nói, không hổ là... tư chất quả thật không tệ....
Không hổ là... cái gì? Lệ Hùng Đồ nghĩ tới rách da đầu cũng không ra.
Sau đó ngẫu nhiên nghe được người khác đàm luận về mình, nhưng cũng rất vụn vặt: Tiểu tử Lệ Hùng Đồ này thật khổ hổ là.... Ha ha, tâm cơ thật sâu, nhìn bộ dạng ngây ngô đó, không biết còn tưởng là thật đó. ha ha...
Lệ Hùng Đồ nhíu mày suy tư thật lâu, nhưng cũng càng lúc càng hồ đồ.
Sau đó tất cả mọi người đều thúc giục mình luyện công, tận hết sức lực, về phần công pháp, tài nguyên thì cần cái gì cũng có. Lệ Hùng Đồ âm thầm quan sát, phát hiện đệ tử trực hệ gia tộc, bình thường mỗi người một tháng chỉ được ba mươi khối tử tinh mà max. Đây đã là những con số trên trời rồi. Ngay cả Lệ Bạt Thiên, cũng chỉ được năm mươi khối. Gia tộc đệ nhất công tử Lệ Tuyệt, mỗi tháng cũng chỉ tám mươi khối... Còn mình... lại cực kỳ khủng bố - hai trăm khối.
So với Lệ Tuyệt, không ngờ còn nhiều hơn gấp 2,5 lần.
Hơn nữa, không ngờ còn không có ai dị nghị, càng không có ai không phục... Mà Lệ Tuyệt được xưng tụng là đệ nhất nhân trong đám đệ tử trẻ tuổi, khi nhìn thấy lão tổ tông cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối diện với cùng thế hệ không bao giờ thay đổi sắc mặt, nhưng chỉ cần nhìn thấy mình, lại lộ ra vẻ tươi cười chào đón. Nhìn không ra bao nhiêu nhiệt tình, nhưng tuyệt đối không có bất cứ địch ý nào, còn có một loại hảo ý thân thiện nhàn nhạt nữa...
Lệ Hùng Đồ càng quan sát càng thấy sợ hãi: Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì?
Vì thế, hắn đã bắt đầu cuộc sống trên Thượng Tam Thiên này bằng những ngày buồn bực như vậy. Không thể không nói, tư chất Lệ Hùng Đồ đích xác siêu phàm, có gia tộc khổng lồ sau lưng toàn lực trợ giúp, một khi tĩnh tâm tu luyện, công lực tu vi lập tức tăng mạnh...
Mà tu vi của hắn càng tiến nhanh, tất cả mọi người lại càng tươi cười vui vẻ. Không hề có cảm giác kinh ngạc. Bình thường, tới hoàng tọa rồi, ba năm đột phá một phẩm coi như là mau. Nếu như trong vòng một năm đột phá một phẩm thì đó chính là thiên tài, tuyệt đối khiến cho mọi người kinh sợ.
Nhưng trong cơ thể Lệ Hùng Đồ lại có một cỗ lực lượng khó hiểu, nửa tháng tăng lên một phẩm tu vi tuyệt đối đã là chuyện kinh thế hãi tục, nhưng các tiền bối của Lệ thị gia tộc không ngờ đều có bộ dáng coi đó là chuyện đương nhiên..
Điều này lại càng khiến Lệ Hùng Đồ khó hiểu rồi. Đây là chuyện gì vậy? Nghẹn chết ta….
Bất quá trong thời gian gần đây, người tìm hắn nói chuyện phiếm ít hẳn đi. Hơn nữa ai nấy đều có thần sắc trầm trọng, vội vã, tựa hồ đang xảy ra đại sự gì, loáng thoáng nghe nói va chạm giữa các đại gia tộc và Lệ gia đã dần dần tăng lên.
Lệ Hùng Đồ hỏi, tất cả mọi người đều chỉ cười, nói mình không cần lo lắng. Ngươi tuyệt đối không sao cả... Ta fuk, ta lo lắng cái gì a? Ta có thể có chuyện gì chứ?
....
Gia Cát thế gia.
Đệ Ngũ tiểu viện.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đang ngồi trong lương đình giữa sân, trong tay cầm một quyển sách, thần sắc vô cùng nhàn nhã, Trước mặt đặt một tách trà thơm, hương trà bay nghi ngút.
Gió nhẹ thổi qua, rừng trúc lay động, rung động xào xạc, không gian thanh tịnh, tươi mát vô cùng...
Một người vô thanh vô tức xuất hiện phía sau hắn. Thật lâu sau, Đệ Ngũ Khinh Nhu tựa hồ vẫn không hề phát giác, ngưng thần đọc sách, mỉm cười nhàn nhạt.
Người nọ rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, nói: "Tự tại nhỉ?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu quay lại, mỉm cười: "Thì ra là thất ca."
Người tới chính là lão thất trong đám người lứa thứ hai đương đại của Gia Cát gia tộc. Gia Cát Vân Vụ. Cũng là một người tính cách tương hợp, ăn ý với Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất trong Gia Cát gia tộc.
Kỳ thật, chỉ cần một câu 'hợp ý với Đệ Ngũ Khinh Nhu' thôi cũng có thể nhìn ra được, Gia Cát Vân Vụ này tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Nếu như là hạng người thô lỗ, Đệ Ngũ Khinh Nhu há lại có thể hợp ý với hắn?
"Khinh Nhu, cửu đại gia tộc hiện giờ đã không ngừng va chạm. Mắt thấy họa chiến tranh sắp lan tràn khắp Cửu Trọng Thiên rồi. Vậy mà ngươi vẫn còn tiêu diêu tự tại ở đây?" Gia Cát Vân Vụ một thân bố y, vẻ mặt không màng danh lợi, môi mỉm cười, hai mắt hẹp dài, trường mi nhập tấn, mặt trắng không râu, giống như một người siêu phàm thoát tục, căn bản không để việc nhân gian vào trong lòng.
(nhập tấn= chạm tóc mai)
Ngay cả khi hắn nói tới thế cục Cửu Trọng Thiên, cũng vân đạm phong khinh, giống như gió nhẹ thoảng qua vậy.
"Cho dù chiến họa có lan khắp Cửu Trọng Thiên, nhưng Gia Cát gia tộc chỉ cần có thất ca, tuyệt đối không cần phải lo lắng." Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười nói: "Bất quá... Lần này thất ca tới đây nhất định là có chuyện. Khinh Nhu rửa tai lắng nghe."
"Ừm không sai. Thất ca đúng là vô sự không leo Tam Bảo điện. Nếu như đã tìm tới cái túi khôn như ngươi, đương nhiên là có sự tình không thể quyết định." Gia Cát Vân Vụ khẽ cười.
"Thỉnh thất ca cho biết." Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc cũng khép quyển sách trong tay lại, ngẩng đầu nhìn Gia Cát Vân Vụ.
"Nói thẳng nhé, Khinh Nhu, ta biết bản lĩnh của ngươi, cho nên tới đây là để hỏi ngươi một đáp án." Gia Cát Vân Vụ trực tiếp nói.
"Đáp án...." Đệ Ngũ Khinh Nhu tựa hồ còn chưa hiểu đối phương muốn hỏi cái gì.
Gia Cát Vân Vụ ngồi xuống trước mặt hắn, chậm rãi nói: "Hiện giờ gia tộc đang tính toán, từng bước gia tăng áp lực lên Lệ thị gia tộc. Muốn gây ra xung đột....."
Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ ồ một tiếng nhàn nhạt.
Gia Cát Vân Vụ hít một hơi, nói: "Khinh Nhu, ngươi cũng biết, đây là vì... Cửu Kiếp kiếm chủ...."
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, không nói gì.
Gia Cát Vân Vụ nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, trong mắt chợt lóe sáng, trầm mặc nói: "Lệ thị gia tộc, gần đây tiếp nhận Lệ Hùng Đồ tới Thượng Tam Thiên. Khinh Nhu, ngươi này, ngươi thấy sao?"
Gia Cát Vân Vụ hai mắt như sao, dừng lại trên khuôn mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu, nói: "Lệ Hùng Đồ năm nay hai mươi bốn tuổi. Là người của Trung Tam Thiên, thuở nhỏ tư chất xuất chúng, ba tuổi đã có căn cơ, năm tuổi đột phá võ sĩ, chín tuổi đột phá võ sư, mười ba tuổi đạt tới võ tông, mười bảy tuổi đột phá võ tôn, mười chín tuổi đạt tới vương tọa, hai mươi ba tuổi, vương tọa tứ phẩm. Nhưng trước khi tới Thượng Tam Thiên, trong một trận chiến Vong Mệnh hồ, hắn hai mươi bốn tuổi, lại là hoàng tọa nhị phẩm đỉnh phong. Hơn nữa, chiến lực có thể đánh bại hoàng tọa tứ phẩm bình thường. Thậm chí có thể khiêu chiến hoàng tọa ngũ phẩm."
Đệ Ngũ Khinh Nhu ừ một tiếng, nói: "Ý ngươi là, trong vòng một năm, hoặc là chưa tới một năm thời gian, hắn đã từ vương tọa tứ phẩm nhảy vọt lên hoàng tọa nhị phẩm đỉnh phong? Chuyện này khả nghi?"
Gia Cát Vân Vụ gật đầu, nhìn hắn, im lặng một hồi, tựa hồ để thời gian cho đối phương tự hỏi, sau đó mới nói: "Gần đây truyền ra tin tức, Lệ Hùng Đồ tới Thượng Tam Thiên không quá nửa tháng thời gian, đã tăng lên tới hoàng tọa tam phẩm, trung cấp."
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ động mí mắt: "Có chuyện này?"
Gia Cát Vân Vụ cười ảm đạm: "Tốc độ này, quá nhanh a?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu không nói gì, chìm vào trầm tư.
"Còn nữa. Ngay trước khi lên Thượng Tam Thiên, có người tặng hắn một viên đan dược. Khi đó thương thế của hắn rất nặng, nhưng sau khi sử dụng, lại lập tức khôi phục hoàn toàn." Gia Cát Vân Vụ nhấn mạnh ngữ khí: "Hơn nữa, một chiêu của người đó chính là... Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương."
"Một viên đan dược, ngoài trừ Cửu Trọng đan ra, trong thiên hạ không có bất cứ thuốc nào có thể tạo ra hiệu quả như vậy." Khi Gia Cát Vân Vụ nói tới ba chữ 'Cửu Trọng đan', rõ ràng lại tăng thêm ngữ khí, hơn nữa trong thanh âm còn có một chút kích động.
Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nhàn nhạt, chẳng nói đúng sao.
"Lúc ấy, người của cửu đại thế gia cùng chấp pháp giả đi cùng với nhau, giám sát lẫn nhau, gần như không hề tách ra. Người nọ tựa hồ vẫn không tìm được cơ hội, cho nên... tại thời điểm tiến vào Thượng Tam Thiên, mới mạo hiểm tặng thuốc, giao thủ một chiêu, lập tức viễn độn vô cung vô ảnh, ngay cả chấp pháp giả cũng không đuổi kịp.
Gia Cát Vân Vụ nhẹ giọng nói: "Chuyện này, duy chỉ có một điểm đáng ngờ. Đó chính là dị tượng xuất hiện trên bầu trời. Nếu người nọ thật sự là Cửu Kiếp kiếm chủ, lẽ ra phải xuất hiện ở nơi xảy ra dị tượng, chứ không phải là đi tặng thuốc."
"Nhưng theo những người trở về miêu tả, uy thế một chiêu kia và thủ đoạn biến hóa, mấy vị lão tổ tông trong tộc đều nhất trí nhận định, chính là kiếm pháp của Cửu Kiếp kiếm chủ, chiêu thức sắc bén nhất Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương. Hơn nữa, tuyệt đối không sai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...