Dương Nhược Lan còn đang định khuyên giải nữa thì Dương Nhược Hùng đã ồm ồm nói: "Muội tử, ngươi đừng khuyên nữa. Ngươi cũng không phải không biết, cha ta chịu đánh không nói, một gậy vừa rồi của nương, thoạt nhìn thì dọa người, nhưng kỳ thực lại không hề dùng lực. Tất cả đều là xảo kinh, ai nhìn chẳng ra chứ..."
Nói xong, vị đại cữu tử này lại khinh thường khịt mũi một cái, vẫn chưa quên bổ sung thêm: "Hơn nữa, cái cảnh này, ngày nào chẳng diễn trước mặt chúng ta vài chục lần. Hai vị lão nhân gia còn đang liếc mắt đưa tình đó...."
Lời còn chưa dứt, hai đạo nhân ảnh đã cùng nhau đánh tới, thanh âm bịch bịch vang lên không ngừng, xen lẫn tiếng rống giận: "Ta cho ngươi liếc mắt đưa tình."
"Ngươi là đồ bất hiếu, ta đánh chết ngươi."
Qua giây lát, Dương lão phu nhân lại đứng lên, dáng vẻ dịu dàng ngồi trở lại chỗ cũ, ung dung nâng chung trà lên uống. Dương lão gia tử vuốt râu, đi kiểu chữ bát về trở lại chỗ ngồi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chậm rãi nhập định.
Chính giữa đại sảnh Sở gia, chỉ lưu lại một tên đầu heo, căn bản nhận không ra tướng mạo ban đầu....
Sau đó, tên đầu heo kia cũng bò lên, xoa xoa mặt mình rồi lại phủi phủi bụi trên người, giống như không có việc gì xảy ra, thản nhiên ngồi lại chỗ của mình, nâng chung trà lên: ực một phát, ngay cả lá trà cũng bị nuốt sạch. Sau đó đưa đôi mắt bị đánh sưng húp, chỉ còn lại một cái khe he hé ra, nhìn mọi người nói chuyện. Nhưng đợi cả nửa ngày mà vẫn không có ai lên tiếng, tên đầu heo này buồn bựuc, nói: "Sao các ngươi không nói gì?"
Hồng y thiếu nữ che mặt, rúc vào trong ghế.
Dương Nhược Lan một tay day trán, thật sự không biết nói gì. Sở Phi Lăng nổi gân xanh đầy mặt đầy cổ.
Bên phía Sở gia, không nói người khác, ngay cả người có định lực tốt nhất như Sở lão gia tử cùng Sở Phi Long, cũng mơ to hai mắt mà nhìn. Nhìn vị đại cữu tử bưu hãn này của Sở Phi Lăng, không biết nói gì.
Sở lão gia tử chấn kinh có thừa, nhưng tâm tình cũng vô cùng thần thanh khí sảng: May quá may quá... Bằng không ngay cả đám con cháu ta cũng gặp tai ương rồi...
Liếc mắt nhìn nhìn con dâu mình, thầm nghĩ: Nhược Lan có thể trổ mã thành thế này trong gia đình như vậy.... quả nhiên là mười vạn phần không dễ dàng gì...
Dương Bạo lão gia tử đột nhiên mở miệng: "Đánh thì cũng dánh rồi, cười thì cũng cười rồi, còn không phái người đi gọi ngoại tôn ta về... Nhược Lan đi nhanh đi, gọi nhi tử ngươi về. Trong nhà có khách tới còn trông coi y quán cái gì? Ta xem cũng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, lừa bịp tống tiền hại người mà thôi..."
Không thể không nói, một câu nói của Dương lão gia tử đã giải thích vô cùng chân thực bổn ý và tôn chỉ của Sở thần y khi mở y quán...
Sắc mặt Dương Nhược Lan trở nên trắng bệch, nước mắt lưng tròng, chực khóc: "Dương Dương nó...
"Làm sao vậy?" Dương Bạo lão gia tử lập tức phát hiện có điều gì đó không thích hợp, trừng mắt lên: "Ngoại tôn ta làm sao?"
Sở Phi Lăng vừa thấy không ổn, vội vàng đứng lên: "Nhạc phụ đại nhân, Dương Dương nó.. nó...."
"Câm miệng." Dương Bạo trừng mắt: "Hai năm nay ta không thu thập ngươi, không ngờ ngươi đã dám nhảy ra chen vào miệng ta hả? Biến sang một bên, để Lan Lan nói."
Nước mắt Dương Nhược Lan lã chã rơi xuống.
Nàng đã nhẫn nhịn thật lâu, hiện giờ nhìn thấy cha mẹ đều trở trước mặt, nào còn nhịn được uất ức và nhớ nhung trong lòng. Vừa nghĩ tới nhi tử hiện giờ sinh tử còn chưa biết, Dương Nhược Lan lại rơi nước mắt như mưa. Sắc mặt Dương Bạo cùng Dương lão phu nhân cũng càng lúc càng khó coi.
Không khi trở nên trầm lắng. Bạn đang đọc truyện được tại
Dương Bạo liên tục truy vấn, Dương Nhược Lan lại khóc không thành tiếng.
"Rốt cuộc là làm sao? ngươi nói mau đi." Dương Bạo lão gia tử sắp nổi giận lôi đình rồi, vò đầu bứt tai, hét lớn: "Ngươi muốn khiến cha ngươi ghẹn chết tươi hả? Hài tử rốt cuộc làm sao, ngươi có rắm thì đánh mau."
"Khụ khụ khụ... Ông bà thông gia, ông bà thông gia... chuyện này là như thế này...." Sở Hùng Thành vừa thấy không ổn, đành phải gắng gượng nặn ra một nụ cười, đứng lên, ăn nói nhũn nhặn, ngập ngừng giải thích.
Dương lão gia tử hung thần ác sát nhìn hắn: "Chuyện như vậy là chuyện gì? Con mẹ nó, ngươi thành đàn bà rồi hả? Ngay cả con mẹ nó rắm cũng đánh không xong?"
Sở Hùng Thành lão gia tử liều mạng, hít sâu một hơi, nói: "Là như vậy, Dương huynh, mọi người đều biết, ngày đó, Bình Sa Lĩnh bỗng nhiên xuất hiện một tên béo võ công cao cường? Hắn đã đả thương rất nhiều người..."
"Vậy ngoại tôn ta thì có liên quan gì?" Dương Bạo nheo mắt lại, hỏi: "Ta biết tên béo kia làm loạn, nhưng cũng mới biết khi khởi hành lên đường, chuyện khác còn không rõ. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới ngoại tôn ta? Chẳng lẽ ngoại tôn ta là một thằng béo hay sao?"
Hắn nhìn kỹ Sở Phi Lăng cùng Dương Nhược Lan một chút, nhíu mày một lát, lắc đầu liên tục, nói: "Ngươi xem hai người bọn hắn như vậy, chắc cũng không thể sinh ra một thằng béo đâu? Nếu thật là như vậy, thì chẳng khác nào từ bầy ngựa đột nhiên chui ra một con lạc đà... Lão phu không tin."
Sở lão gia tử vẻ mặt cười khổ, ngập ngừng nói: "Đúng là không liên quan gì. Thằng béo kia đương nhiên không phải ngoại tôn ngươi rồi... Nhưng sự tình là ở chỗ này... Khi đó, Dương Dương mở một y quán... Mà trong đám người bị tên béo kia đả thương, có Sở gia, Bảo gia, Liêu gia... còn có Tiêu gia, còn có chấp pháp giả... Hơn nữa, thằng béo chết tiệt này còn dùng công phu độc môn, người bị hắn đả thương, người khác trị không được...."
Dương Bạo lão gia tử nghe mà đầu lớn như cái đấu: "Ngươi nói loằng ngoằng một lúc, rốt cuộc là có liên quan gì tới ngoại tôn ta?"
Sở lão gia tử gian nan nói: "Nhưng Dương Dương lại mở y quán đúng vào ngày hôm trước, hơn nữa, thương thế đó hắn lại có thể trị được..." Sở lão gia tử thở dài: "Trị được thì cũng thôi. Nhưng Dương Dương lại bị thương, cho nên rất cần tử tinh, thành ra tiền chữa trị cũng cao hơn một chút.... khiến chấp pháp giả hoài nghi...."
Hai mắt Dương Bạo càng lúc càng trừng lớn, vẻ hung ác trong mắt cũng càng ngày càng dày đặc, hơi thở hổn hển, mắt thấy sắp không áp chế nổi nữa rồi..
Thấy tình thế không ổn, đây là lão súc sinh này sắp phát tác. Sở lão gia tử vung tay lên, quát: "Các ngươi lui hết đi."
Lập tức, Sở Phi Long suất lĩnh toàn bộ người nhà, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Biết hai lão nhân hôm nay chỉ sợ lại phải đánh nhau một trận rồi.
Đưa đám người Sở Nhạc Nhi, Sở Đằng Hổ ra khỏi đại sảnh, Sở Phi Long lại chạy vội trở lại.
....
Cảm xúc Dương Bạo đột nhiên bình tĩnh trở lại, mang theo một loại bình tĩnh nguy hiểm, quỷ dị giống như núi lửa sắp bạo phát, cực lực khống chế thanh âm, thản nhiên hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tuy thanh âm hắn bình thản, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra, lão gia hỏa này sắp bạo phát, trước mắt đã đạt tới điểm bạo phát, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn...
Sở Hùng Thành lão gia tử có chút lo lắng, biết chuyện này mình tuyệt đối tránh không thoát, vẻ mặt như đưa dám, nói: "Sau đó, chấp pháp giả đăng môn đòi ngươi, nói phải dẫn đi điều tra... Sau đó... Dương Dương liền đi theo bọn họ rồi...."
"Cứ như vậy đi theo bọn hắn?" Dương Bạo trừng mắt, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Sở lão gia tử: "Ngươi thân là gia gia, cứ như vậy trơ mắt nhìn tôn tử mình bị chấp pháp giả mang đi?"
Người của Dương gia lập tức nổ tung rồi. Tuyệt đối không thể tưởng được, mình hưng phấn bừng bừng chạy tới đây thăm cháu ngoại, không ngờ tới đây lại phát hiện, Sở gia đã để chấp pháp giả dẫn nó đi rồi...
Dương Bạo đột nhiên nhảy dựng lên, một bước nhảy tới trước mặt Sở Hùng Thành, phun nước bọt nước miếng đầy mặt đầy cổ đối phương: "Ngươi là lão vương bát đản, lão hỗn đản, lão súc sinh, lão bất lực. Từ lúc trẻ ngươi đã bất lực, không ngờ còn bất lực tới già. Khiến ngoại tôn ta cũng phải chịu uất ức.."
Sở lão gia tử đỏ mặt tía tai, rốt cuộc thẹn quá hóa giân, giậm chân mắng: "Con mẹ nó, ta còn làm gì được sao? Nó chính là tôn tử ta, ta còn không muốn giữ nó lại hay sao? Nhưng bắt nó đi chính là chấp pháp giả, chấp pháp giả đó ngươi hiểu không? Hả? Ngươi chọc vào được sao?"
"Thúi lắm, không thể chọc vào cũng phải chọc." Thanh âm Dương Bạo lớn hơn nữa: "Con mẹ nó, trong cái thiên hạ này, còn bao nhiêu thế lực ta với ngươi không thể hcọc vào? Chẳng lẽ bất cứ kẻ nào tới cửa đòi người, cũng phải giao cốt nhục của mình ra hả? Chấp pháp giả? Chấp pháp giả thì thế nào?"
"Thúi lắm." Sở Hùng Thành tức đến cả người run rẩy: "Thủ đoạn của chấp pháp giả, ngươi cũng không phải không biết. Chẳng lẽ ngươi muốn ta vì một tôn nhi, mà bồi mạng cả già trẻ gia tộc vào hay sao? Chấp pháp giả diệt một gia tộc như chúng ta, thật chẳng phải đại sự gì đáng nói. Lại nói, lão phu đã đưa hối lộ, mà Dương Dương tới đó cũng chỉ là để sáng tỏ sự thật mà thôi. Ngươi muốn lão phu cứ như vậy bồi tính mạng cả nhà vào sao? Đổi lại là ngươi, ngươi làm được không?"
"Ta làm được." Dương Bạo nổi giạn gầm lên một tiếng: "Người của Dương gia ta, cho dù cửu đại thế gia tề tụ, chấp pháp giả cùng Tam Tinh thánh tộc liên thủ, muốn đoạt người của ta, cũng phải giết sạch người của Dương gia mới lấy được."
Hắn hét lớn: "Sở Hùng Thành, ngươi chính là đồ mất giống."
"Ta mất giống?" Sở Hùng Thành giận dữ: "Ngươi dám mắng ta? Con mẹ ngươi đói đòn hả?"
Dương Bạo giận dữ như điên: "Ừ đấy. Ngoại tôn ta vừa mới trở về gia tộc, không ngờ còn không cho hắn tử tinh. Tuổi hắn còn nhỏ như vậy không ngờ đã bắt hắn tự mở y quán kiếm tiền. Ngươi rõ ràng là không công bằng, ngươi thật sự coi hắn là tôn tử mình ư? Không ngờ còn dám mở miệng gọi một tiếng tôn tử?... Ngươi mắt chó nhìn người thấp, đồ hỗn đản."
Hắn gầm to như sấm: "Ngoại tôn ta bị Sở gia các ngươi bạc đãi mười tám năm, hiện giờ rốt cuộc mới trở về. Không ngờ Sở gia các ngươi lại dùng tới chiêu thức này. Không chỉ bạc đãi, mà còn không bảo hộ chút nào, hai tay dâng hắn cho chấp pháp giả... Sở Hùng Thành, ngươi làm gia gia thật tốt, gia chủ thật tốt...."
Sắc mặt hắn đỏ gay, xoạt một tiếng đã xé phi phong xuống, nèm phịch một cái xuống đất: "Sở Hùng Thành, ta quen ngươi mấy chục năm rồi, hôm nay mới nhìn rõ ngươi. Tới đây, hôm nay lão phu cùng ngươi đánh một trận, ngươi chết ta sống, ngươi là lão súc sinh, lão hỗn đản...."
Sở lão gia tử cũng nổi giận rồi: "Đồ hỗn trướng không nói lý. Ngươi nghĩ ta sợ ngươi. Ngươi rõ ràng không phân biệt phải trái, không hiểu đạo lý, chỉ biết làm bừa. Hôm nay nếu lão tử để ngươi nguyên lành ra khỏi cửa, chữ Sở của lão tử viết ngược lại."
Mọi người vội chạy tới khuyên giải, nhưng hai vị lão gia tử đã gầm lên một tiếng, xông vào.
Nháy mắt, oanh một tiếng, hai người đã va chạm với nhau. Mọi người thất thanh kinh hô, toàn bộ đại sảnh đã sập xuống, mà hai vị lão gia tử cũng giống như tiềm long đằng không, phá một cái động lớn trên nóc đại sảnh, lao ra ngoài. Ở trên bầu trời ầm ầm đánh lộn, quyền qua cước lại, vừa đánh vừa chửi.
"Con mẹ ngươi, đánh không chết ngươi, ta thực có lỗi với ngoại tôn ta."
"Đồ hỗn trướng, ta đánh chết đồ vô lý ngươi."
"Xem chiêu, lão vương bát đản."
"Chết đi, lão súc sinh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...