Sở Dương "từ từ tỉnh lại', lập tức nhìn thấy một tên hói đầu đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình cùng một đôi mắt hung tợn trợn trừng lên như hai mắt con lừa.
Lập tức "chấn động', luống cuống tay chân lui lại phía sau, ngồi phệt xuống đất, gào khóc nói: "Ta ta... ta cái gì cũng không có làm nha!"
Quả nhiên là một câu đổ vấy hết cho thần trí.
Lão giả đầu hói lập tức tức tới lệch mũi.
Ngươi đã mắng của mười tám đời tổ tông lão tử rồi, không ngờ còn nói một câu như vậy. Nhưng lai không thể nào phát tác được, đành nghiến răng hừ một tiếng nói: "Đúng, ngươi đúng là cái gì cũng không làm."
Khi nói những lời này, gần như đã muốn tát bôm bốp mấy cái lên mặt mình. Nói trái với lương tâm như vậy, lão tử lần đầu tiên làm trong đời.
Khuôn mặt đỏ bừng lên.
Kỳ thật chuyện này cũng khó trách. Bí thuật tra khảo của chấp pháp giả chính là đệ nhất kỳ thuật của Cửu Trọng Thiên. Cho tới giờ chưa từng thất bại. Đối với người bình thường, thậm chí cho dù là người có tu vi tương đương với lão giả đầu hói, chỉ cần rơi vào tay hắn, cũng phải nói ra hết. Nhiều lắm chỉ là tốn chút công sức mà thôi.
Nhưng hắn lại xui xẻo tới cực điểm, lần này hắn thẩm vấn lại là Cửu Kiếp kiếm chủ!
Mà nếu Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, thì kiếm linh đương nhiên cũng phải ở trong thân thể Cửu Kiếp kiếm chủ! Cái này có khác gì trong một thân thể có hai linh hồn!
Hắn chỉ khống chế được một cái, há có thể không thua thiệt lớn?
Mà điểm này... trên tổng bộ chấp pháp giả cũng không hề có ghi chép. Dù sao, tổ chức chấp pháp giả được thành lập nên, cũng là để trợ giúp Cửu Kiếp kiếm chủ. Ai lại đoán được, sau này mình sẽ đi thẩm vấn Cửu Kiếp kiếm chủ chứ? Ai có cái lá gan này?
Thế là, hắn ngầm bồ hòn làm ngọt, chính là hợp tình hợp lý, thuận lý thành chương.
"Vậy... ta có thể đi rồi chứ?" Sở Dương đáng thương nhìn hắn, thanh âm run run, hiển nhiễn vẫn cực kỳ sợ hãi. Nhưng ở trong mắt lão giả dầu hói, ngược lại là chuyện đương nhiên. Ở nơi này, trừ chấp pháp giả ra, người bình thường ai cũng không muốn nán lại một khắc thời gian nào.
"Đâu có đâu có, Sở thần y tới đây, tiểu lão nhân làm sao lại không khoản đãi được." Lão giả đầu hói che giấu lương tâm, trong lòng thầm hung hăng mắng mình không có tiền đồi, gắng gượng cười nói: "Thực không dám giấu giếm, lần này mới Sở thần y tới đây, quả thật là có chuyện muốn nhờ."
"Có việc muốn nhờ?" Sở Dương buồn bực chớp chớp mắt, nói: "Xin hỏi... là chuyện gì?"
"Vị bằng hữu kia của lão phu... khụ khụ khụ, đêm hôm đó bị thương...." Lão giả đầu hói rốt cuộc cũng nói tới chính đề, vẻ mặt cực kỳ buồn bực.
Nguyên định bắt tên tiểu tử này lại, sau đó vừa phá án vừa chữa bệnh, hai phương diện đều làm. Nào nghĩ tới, sự thật lại hoàn toàn khác với tưởng tượng, bất đắc dĩ đành biến thành vẻ ăn nói khép nép, cầu người.
Đây quả thực là tao ngộ khó gặp.
"Nha... thì ra là thế." Mồ hôi lạnh trên mặt Sở Dương dần dần giảm bớt, chậm rãi trở nên trấn định. Từ thấp thỏm lo âu, dần dần khôi phục lại như thường. Bộ dáng 'thần y' không ngờ còn oán hận nhìn lão giả hói đầu một cái, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Tiểu tử này trở mặt thật nhanh a... Lão giả dầu hói chỉ cảm thấy sắp không nhịn được phun ra một búng máu... Bạn đang đọc truyện được tại
"Không phải ta nói...." Sở Dương rõ ràng còn có chút cố kỵ, nhưng nghe thấy đối phương đang có việc cầu mình, bắt đầu có chút kiêu ngạo: "... Lão trượng, ngài làm như vậy thật sự không đúng... Nào có ai như các ngươi? Không ngờ xông tới cửa bắt người, lại còn đòi gia tộc ta hối lộ nữa...."
Sở Dương nói một thôi một hồi, 'rốt cuộc' cũng thoái mái hơn, tức giận 'dần dần' dâng lên, lửa giận phừng phừng, giống như đã thích ứng được nhân vật hiện tại, rốt cuộc tình ngộ ra: À, thì ra là các ngươi cầu ta!
Kết quả là từ mặt đất bỏ dậy, chửi té tát vào mặt: "Đây không phải là hỗn đản sao! Chấp pháp giả các ngươi cũng không thể không nói lý chứ! Cầu người cứu mạng, không ngờ còn đòi hối lộ? Trên đời này nào có đạo lý như vậy?"
Sắc mặt Lão giả đầu hói cùng Tần Bảo Thiện lập tức biến thành màu gan heo.
Chuyện này.... quả thực không phản bác được.
"Hai tên hỗn đản đó! không ngờ còn dám đòi hối lộ!" Tần Bảo Thiện giận tím mặt: "Thật to gan!"
Sở Dương nổi giận đùng đùng: "Không chỉ đòi hối lộ, mà còn không ngừng đe dọa, kiêu ngạo tới cực điểm, áp giải ta tới đây cứ như là phạm nhân. Dọc đường mặt mày còn hầm hầm như ta nợ bọn hắn tiền vậy...."
Càng nói càng giận, đột nhiên phất tay áo bỏ đi: "Không trị! Bệnh gì ta cũng không trị, thương thế gì ta cũng không trị. Đi, về nhà!"
"Chậm đã chậm đã...." Lão giả dầu hói quả thực muốn khóc. Nếu để hắn đi thật rồi, đám gia hỏa Tần Bảo Thiện nhất định sẽ lột da mình mất: "Sở thần y, Sở thần y, cái này... Cái này có thể thương lượng...."
"Thương lượng cái rắm!" Sở Dương chửi ầm lên: "Ngươi nhìn xem các ngươi đã làm chuyện gì! Trên đời này, lại có chuyện lẫn lộn phải trái, chỉ hươu nói ngựa, man không nói lý, đổi trắng thay đen như thế. Ta là một lương dân, cả đời cẩn thận, luôn luôn lấy giúp người làm vui, đại từ đại bi, cứu vớt thiên hạ, phổ độ chúng sinh, lòng mang theiẹn lương, trời quang trắng sáng! Quét rác cũng sợ đả thương con kiến, yêu quý bươm bướm mà lấy vải lụa che lồng đèn, vì nhân gian khó khăn mà kính dâng một chút khí lực, không ngờ lại gặp phải vận rủi như thế! Trời xanh ơi, ngươi mở mắt ra mà xem này! Đây là cái thế đạo gì?"
Sở Dương khóc không ra nước mắt, lên án.
Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh đột nhiên phun ra mọt búng máu...
Tần Bảo Thiện sắc mặt xanh mét, lão giả đầu hóc gân xanh nổi đầy mặt, bị chửi mà không thể phản kháng.
Không dám làm Sở Dương tức giận, dành phải hét lớn một tiếng, dậm chân: "Dẫn hai tên hỗn đản đó lên cho ta!"!"
Không bao lâu sau, hai vị thiết bài chấp pháp giả đã bị giải tới nơi này, thần tình buồn bực.
Vừa mới tiến vào, lão giả đầu hói đã xông tới, ba ba ba... mỗi người mười mấy cái bạt tai, cái đầu cứ lắc qua lắc lại hai bên không ngừng. Hai người còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị đánh thành đầu heo rồi.
"Đồ hỗn trướng!" Lão giả đầu hói vừa đánh vừa mắng vừa nháy nháy mắt: "Lão phu không phải bảo các ngươi, đi mời Sở thần y thì phải lễ phép? Phải cẩn thận hầu hạ? Vậy mà hai tên vương bát đản các ngươi, không ngờ lại dám đối đãi với Sở thần y như thế. Hôm nay nếu lão phu không lột da các ngươi... há chẳng phải... khiến Sở thần y thất vọng?"
Hai tên thiết bài chấp pháp giả vốn bị đánh cho choáng váng đầu óc, hiện giờ lại bị mắng tới hôn mê.
Nhìn thấy lão giả đầu hói điên cuồng nháy mắt, mới kịp phản ứng. Hai người vội vàng quỳ xuống: "Vâng vâng, thống lĩnh mắng phải lắm, là hai người chúng ta không phải!"
Lão giả đầu hói thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục mắng: "Hai người các ngươi không ngờ lại dám đòi hối lộ! Đâu hết rồi? Còn không mau lấy ra? Chần chờ cái gì? Có bao nhiên nôn hết ra!"
"Vâng vâng... là bọn thuộc hạ hồ đồ... thống lĩnh thứ tội!" Hai tên thiết bài chấp pháp giả cực kỳ chật vật, thầm nghĩ trước nay k phải đều làm như vậy sao? Lại nói tới tử tinh, chúng ta đã phân ra một nửa, lén đưa vào trong phòng ngài rồi... Chẳng lẽ còn đem đi đâu được nữa?"
Bây giờ lén lấy ra thì tuyệt không có khả năng, chỉ có thể tự bù vào mà thôi. Hai người ủy khuất tới cực điểm, bất đắc dĩ nói: "Vâng, chúng ta lập tức trở về mang tử tinh tới, tổng mộng sáu mươi khối tử tinh, một khối cũng không thiếu...."
"Cái gì sáu mươi khối! Rõ ràng là ba trăm khối!"
Sở Dương lập tức nổi giận đùng đùng, chỉ vào trời xanh, mắng xuống dưới đất, bi phẫn vô cùng, nhảy dựng lên: "Trên đời nào có chuyện vô sỉ như thế! Lấy ba trăm khối tử tinh, lại dám mặt dày nói sáu mươi khối! Ta ta ta... đây là cái thế đạo gì thế! Chấp pháp giả lại... hắc ám như thế! Ta khóc không ra nước mắt... ta bi phẫn... ta.... ta hộc con mẹ nó máu rồi!"
Ba trăm khối! Chúng ta mới là người hộc con mẹ nó máu... Hai vị thiết bài chấp pháp giả khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng chỉ có sáu mươi khối, như thế nào nhoáng cái đã biến thành ba trăm khối? Con mẹ nó, hơn hai trăm khối còn lại chúng ta biết đi đâu kiếm đây?
Sở Dương vẫn không chịu buông tha: "Trời ơi, người này tâm địa tham lam, thật sự khiến ta không dám tin a. Ba trăm khối a! Hai người các ngươi ôm túi lớn túi nhỏ, đều đầy chặt, hiện giờ không ngờ đến mí mắt cũng không thèm chớp, biến thành sáu mươi khối!"
Hắn bi phẫn vọt tới trước mặt Tần Bảo Thiện: "Tiền bối, ngài nghe được không? Ba trăm khối tử tinh... không ngờ biến thành sáu mươi khối...."
Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh nghi hoặc nói: "Rõ ràng là sáu mươi khối mà."
Trong ý niệm, Sở Dương hét thẳng vào mặt kiếm linh: "Cút!"
Sau đó hắn lại than thở khóc lóc với Tần Thiện Bảo: "Trên đời này còn có oan khuất nào hơn! Tiền bối... không phải tiểu tử không muốn chữa bệnh cho ngài, mà là.. thật sự ta đang tâm thần đại loạn, quá loạn rồi... tiền bối, ngài mời người khác cao minh hơn đi... ta bất lực rồi...."
Tần Bảo Thiện giận tím mặt, không để ý tới bả vai đau đớn, lắc mình một cái, bang bang, hai chân đã đá văng hai tên thủ hạ giống như đá hai quả bóng cao su, gầm lên như sử tử: "Còn không đi lấy tử tinh, còn chờ cái gì nữa hả? Đồ hỗn trướng! Ba trăm khối tử tinh, nếu thiếu một khối, lão phu xét nhà diệt tộc hai người các ngươi! Nếu làm chậm trễ bệnh tình lão phu, hai người các ngươi cứ chuẩn bị quan tài cho cả cừu tộc đi!"
Hai người bị đá hơi nặng, nhưng vẫn chưa tới mức hôn mê bất tỉnh.
Bất quá vừa nghe Tần Bảo Thiện nói xong, hai mắt lập tức trợn tròn trên không trung, hôn mê hoàn toàn.
Cái này... coi như xong rồi...
Trong thiên hạ nào có kẻ vô sỉ như thế. chúng ta rõ ràng chỉ thu sáu mươi khối... ô ô ô... còn phải chia cho thống lĩnh ba mươi khối...
Lấy đâu ra ba trăm khối bây giờ?
"Còn không mau đi?" Lão giả đầu hóc hung thần ác sát hét lớn một tiếng.
Hai người lúc này mới thất hồn lạc phách bò dậy.
Đang định đi ra ngoài thì nghe vị Sở thần y kia buồn bã nói: "Tiền bối... tài sản gia tộc còn chưa tìm lại được... ta thật sự không có tâm tình.. Haiz, xin cho ta nghỉ ngơi một chút được chứ?"
Hai vị thiết bài chấp pháp giả lập tức giống như thiên lôi oanh đỉnh, đứng ngây ngẩn ra, trong lòng cùng khóc thét, ngươi hoàn toàn là muốn giết chúng ta mà... chưa từng thấy qua kẻ nào tâm địa độc ác như thế...
Tần Bảo Thiện cũng sắp không chịu nổi: Con mẹ ngươi không có tâm tình, cũng chỉ có ta chịu đau a!
Lập tức lại nhảy tới, bang bang hai cước: "Hai người các ngươi nghe cho rõ, một khắc đồng hồ sau, nếu không trở về, hai người các ngươi cứ cùng già trẻ cả nhà tự sát đi!"
Hai người như cha chết mẹ chết, chạy trối chết.
Sở thần y vẫn thì thào than thở: "Thế gian này, công đạo ở đâu? Công lý ở đâu? Lương tâm ở đâu? Thiên lý ở đâu?... Đây là chấp pháp giả chúa tể Cửu Trọng Thiên sao... trời ơi... ta chết mất thôi.."
Lão giả đầu hói đưa tay lên che mặt, lão tử mới chính thức chết đây... con mẹ nó, không ngờ lại bắt được một tên cực phẩm thế này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...