Mặc dù vẫn không có hảo cảm với Hắc Ma, nhưng trong lòng Sở Dương vẫn cảm nhận được chua xót.
Tàn khốc sao? Tàn nhẫn sao? Không!
Bởi vì Hắc Ma căn bản không có biện pháp. Bởi vì... một cuộc đại chiến này, cuộc chiến của Vương Tọa, cùng cuộc chiến của Hoàng Tọa, là tách ra. Vương Tọa đi trước.
Cho nên nếu Hắc Ma cao thủ có chút dị động nào, đám Hắc Ma Hoàng Tọa còn lại lập tức sẽ gặp tai hoạ ngập đầu. Mà Sở Dương kết luận, Hắc Ma chân chính trở mặt, chỉ sợ sẽ là ở trong trận chiến đấu của Hoàng Tọa!
Cho nên những cao thủ Vương Tọa này, nhất định phải hy sinh!
Nếu những người này trực tiếp trở mặt, tất nhiên Hắc Ma sẽ toàn quân bị diệt. Những người này chết, những người đó mới có thể có cơ hội kiến công lập nghiệp, mới có thể có một chút cơ hội sống sót!
Mà tất cả điều này, chính là Hắc Ma vì nữ nhi của mình, mà phải lựa chọn thống khổ!
Thở dài một tiếng, Sở Dương sưu một tiếng rút ra trường kiếm, thân thể Tần Chí mềm nhũn rớt xuống, Sở Dương trong lòng yên lặng nói: "Lời của ngươi, ta sẽ nói cho Vô Thương!"
Sau đó hắn gào thét một tiếng điên cuồng, tựa như muốn phát tiết sự khó chịu trong lòng, xoay người giết vào trong đám người một cách điên cuồng!
Mọi người đều hô to, đánh nhau kịch liệt, không có ai chú ý tới một màn bé nhỏ không đáng kể như vậy trong cả chiếc cối xay thịt này?
...
Hai chi đội ngũ vừa tiếp xúc, liền thấy hai bên đều tiến tới! Đều đang điên cuồng xông lên!
Nhưng, người bên phía Sở Dương xuyên thấu đi qua, để lại thi thể tan nát ở trên đất, chiếm cứ trận doanh đối phương, mà đối phương xông về phía mình, thì đều biến thành một đống thịt vụn.
Thời điểm song phương gặp thoáng qua, đúng lúc hai bên vừa thay đổi vị trí của nhau.
Hơn một ngàn Vương Tọa cao thủ của đối phương, bây giờ may mắn còn sống sót không được năm trăm.
Mà bên phía Sở Dương, lại vẫn có hơn tám trăm người bảo trì đầy đủ chiến lực!
Song phương đều đang thở hào hển kịch liệt, ánh mắt tràn đầy tơ máu, nhìn thẳng tắp vào đối phương! Chuẩn bị bắt đầu quyết định thắng bại, quyết định sinh tử!
Giữa sân, bầu trời, huyết vụ tràn ngập!
Trên mặt đất, máu tươi chảy quanh co, từ từ hợp thành một dòng sông máu khúc khuỷu, chảy về phía phương xa. Vừa bắt đầu vẫn còn bốc hơi nóng, càng về sau, máu càng lạnh đi, lúc đó đóng băng.
Điền Bất Hối tức giận vọt tới trước mặt Hắc Ma:"Sao lại thế này? Người của Hắc Ma các ngươi sao không chịu nổi một kích như thế? Hầu như vừa mới tiếp xúc một chút, sẽ tan nát? Đây là có ý gì?"
Hắc Ma nhìn thi thể áo đen giữa sân, cùng từng cục máu thịt vụn vặt, khuôn mặt sau khăn che hình như đang co rút, đau đớn vặn vẹo, tiếng nói chuyện rõ ràng đang cắn răng, gằn ra từng chữ nói: "Lão phu đã nói trước... Sát thủ mà lão phu bồi dưỡng, là phải âm thầm, mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất! Hai sát thủ Vương Tọa, thậm chí có thể ám sát Hoàng Tọa!"
"Nhưng ngươi an bài như thế nào? Ngươi thậm chí để cho sát thủ của ta bộc lộ rất rõ ràng ở trước mặt địch nhân như vậy, sau đó quyết chiến chính diện! Ngươi... Một tay ngươi đem toàn bộ tâm huyết của ta chôn vùi, hôm nay, lại tới hỏi ta vì sao chiến lực yếu như vậy?"
Hắn tiến lên trước một bước, gắt gao nhìn chằm chằm Điền Bất Hối: "Ngươi có thấy hay không, bọn họ đã chết? Chẳng lẽ thi thể là giả sao?"
"Ngươi có nhìn thấy bọn họ vào trận bỏ chạy không? Có không?"
Hắn tức giận nhìn chằm chằm, bước tới gần Điền Bất Hối: "Giờ, ngươi lại tới hỏi ta, đây là có ý gì! Ta muốn hỏi ngươi, ngươi muốn giở trò gì?"
Nói ra như vậy, mọi người bỗng cảm thấy, Điền Bất Hối thật sự hơi quá đáng.
Hắc Ma rất cường đại, nhưng luôn luôn chỉ biểu hiện ở khả năng bí mật ám sát, người của Hắc Ma, hình như cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ giao đấu chính diện với kẻ địch cả!
Điền Bất Hối dùng lý do như vậy, để chỉ trích Hắc Ma, hơn nữa là dưới trường hợp người của Hắc Ma đã chết sạch không còn người nào... Thật sự có chút quá đáng, quá nghiêm khắc!
Ngay lập tức hai người bên này giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, một tiếng thét dài sục sôi kịch liệt ở giữa sân vang lên!
Ngay lập tức ánh mắt của đám đông toàn bộ bị hấp dẫn qua!
Sở Dương kêu to một tiếng: "Các huynh đệ! Đưa toàn bộ bọn họ ném vào Vong Mệnh Hồ!"
Hơn tám trăm người cùng nhau rống to: "Đưa toàn bộ bọn họ ném vào Vong Mệnh Hồ!"
"Giết!"
Trường kiếm của Sở Dương giương lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng cùng vô tình, liền xông ra ngoài trước.
Phía sau, đội ngũ giống như thủy triều, kêu ngao ngao xông lên!
Bây giờ, trong đội ngũ phía đối diện, đã không có Hắc Ma sát thủ! Loại kết quả này, làm cho trong lòng Sở Dương vừa cảm thấy rầu rĩ, lại vừa cảm thấy được một trận tức giận bi ai!
Cho nên, dùng hết sức lực, giết đi!
Áo trắng chợt lóe lên ở bên cạnh, Tạ Đan Quỳnh vọt tới bên cạnh hắn, hai người sóng vai đi tới!
"Giết!"
Đối diện cũng kêu to một tiếng giống như muốn phá nát cổ họng, đao kiếm giơ lên, dữ tợn, nghiêm mặt vặn vẹo, lao đến!
Trong mắt song phương, đều chỉ có địch nhân, không còn có những thứ khác!
Dưới chân thỉnh thoảng vướng phải cái gì, cũng không quan tâm là thi thể của ai, liền giơ chân đá bay thật xa! Chớ có trách ta, nói không chừng tí nữa thôi, ta cũng giống như ngươi, thân thể không nguyên vẹn nằm trên mặt đất bị đá bay...
Sở Dương gầm rú một tiếng, trường kiếm phát ra một tiếng rồng ngâm, bay vút lên!
Sẽ phải mở ra sát giới!
Nhưng ở thời điểm hắn sắp ra tay, rõ ràng phát hiện một đóa hoa rực rỡ, đã nở ra ở tại phía trước!
Đóa hoa đó giống như tinh linh, lóe ra ở trên không trung, chợt lóe bên trái, chợt lóe bên phải; chợt lóe, lại không thấy!
Nhưng, ánh sáng ngọc xinh đẹp của đóa hoa kia, cũng để cho bất cứ kẻ nào cũng không nỡ vuốt ve, không dám nhìn, thậm chí không đành lòng suy nghĩ! Đóa hoa này đẹp, thật sự là đã đến cực hạn của thế giới này!
Nhưng đoa hoa mang theo vẻ đẹp không gì sánh kịp này mang đến lại là tử vong!
Bởi vì mỗi một lần lóe ra, mỗi một lần xuất hiện, đều có một tính mạng, đang mê say đóa hoa này, bị cướp đi!
Trên mỗi một khuôn mặt của tính mạng bị đóa hoa này đoạt đi, lại vẫn lưu lại than thở cùng say mê! Tựa như cho dù chết ở phía dưới cảnh đẹp như vậy, cũng làm cho người ta cam tâm, mê say... Đối với việc thưởng thức xinh đẹp cực hạn, ngay cả là trong đại chiến tàn khốc như thế, cũng không cách nào xóa đi.
Nhưng, xinh đẹp đến cực hạn, thì lại chính là bóng tối cùng diệt vong!
Máu tươi nhất định sẽ giàn giụa ở nơi này sau khi đóa hoa lóe ra!
Đây là tử vong chi hoa!
Quỳnh Hoa!
Quỳnh Hoa ra, trăm hoa tàn!
Uy lực của Quỳnh Hoa, vào lúc này mới chân chính thể hiện! Đây là một loại đẹp đẽ tàn khốc, đây là ưu nhã tàn nhẫn, đây là thân sĩ tuyệt sát!
Loại đẹp đến cực hạn này mang đến cực hạn tàn khốc, thậm chí cả chín đại thế gia cùng chấp pháp giả, cũng hơi bị động dung!
Tạ Đan Quỳnh, rốt cục phát huy ra uy lực chân chính của Quỳnh Hoa!
Giết chóc như vậy, liền ngay cả Sở Dương, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời này kiếp này!
Nhưng trên mặt Tạ Đan Quỳnh, một mảnh trầm tĩnh, một mảnh lạnh lùng! Mang theo sự coi thường tính mạng, Quỳnh Hoa không ngừng ra tay, không ngừng bay trở về, lại không ngừng ra tay!
Trong lòng Sở Dương nghĩ: nếu ở thời điểm xuất thủ mà trên mặt Tạ Đan Quỳnh có thể có nụ cười rực rỡ ôn nhu giống như Quỳnh Hoa... Như vậy thì có thể đạt tới cực hạn rồi...
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng mà tay thì không dừng chút nào!
Trường kiếm rút ra, không chém hết thiên hạ không thu đao, trong một mảnh kiếm quang bay múa, Sở Dương lăng không bay lên, rơi vào chỗ đám người dầy đặc nhất, giữa những tiếng kêu gào thê thảm, một kiếm quét ngang!
Phốc phốc phốc... Ba người chặn ngang bị chém thành hai đoạn.
Bảy tên đại hán từ ba phía nhào lên.
Sở Dương đi tới phía trước, phốc phốc hai tiếng, mũi kiếm lộ ra một đoạn từ sau lưng hai đại hán, sau đó sưu một tiếng biến mất. Một cái bước lướt, giống như múa đơn ở trên băng tuyết, thoắt cái đã đến phía bên phải, chà chà chà, ba cái đầu người quay tròn bay lên ở giữa không trung, ba thanh đao kiếm biến thành sáu mảnh trong nháy mắt, giống như không có sức nặng bay trên không trung.
Thi thể chưa ngã xuống đất, kiếm gãy còn chưa tiếp xúc bụi bậm, còn chưa văng lên cao nhất, Sở Dương đã quay bàn chân lại, mũi giầy chà mạnh trên mặt đất làm vẩy ra một chùm băng tuyết trong suốt, xoay mạnh cả người lại, quay về phía sau!
Hai địch nhân vốn ở sau lưng của hắn, liền biến thành ở trước mặt.
Bốp bốp hai tiếng, hai thanh kiếm của đối phương cùng kiếm Sở Dương đụng chạm chung ở một chỗ, dưới sự sắc bén của thần kiếm, hai thanh kiếm tách ra giống như đậu hủ, trường kiếm của Sở Dương co duỗi, ngay sau đó sưu một tiếng, từ trong khe hở giữa hai người chạy trốn ra ngoài.
Hai người này sửng sờ một chút, mới đột nhiên quay đầu lại, muốn đuổi theo.
Nhưng vừa bước đi, thì từ eo ếch trở lên, cả nửa người trên bay đi ra ngoài, cặp chân ở nửa người dưới vẫn chạy ở trên mặt tuyết!
Hai khúc thi thể vừa mới bay ra lại đồng thời bị ba thanh đao kiếm, chém cho nát nhừ. Đó là người bên phe Sở Dương cho rằng Sở Dương không giết hai người này, cho nên có người đồng thời đi lên vây công.
Nhưng lại chém phải thi thể!
Mà Sở Dương, đã mang theo sát khí lạnh thấu xương, bay vút lên tiến vào bên trong một vòng vây khác, nơi này, đang có ba vị Vương Tọa phe hắn, bị bảy tám người đối phương vây công, đã là tràn đầy nguy cơ!
Lúc Sở Dương chạy tới, trong đó một vị Vương Tọa đã hét lớn một tiếng, trên người liên tục trúng đao, một đao máu tươi văng ra, ngay sau đó liên tục bị chém, hắn ngay cả kêu thảm cũng không còn kịp nữa, huyết nhục cả người đều bay lên.
Sở Dương rống to, trường kiếm phóng tới, trên nửa đường kiếm hơi chậm một tí, liền biến thành kiếm quang ngân hà to như trục lăn, nổ ầm ầm phóng qua, sáu vị cao thủ của quânđịch, đồng thời hóa thành máu trên mặt đất.
Bên kia, La Khắc Địch cùng bốn vị Vương Tọa giao chiến, cuồng hô rống to, lại có một thanh kiếm vô thanh vô tức từ trong khe hở phóng ra, đâm vào bên hông La Khắc Địch.
La Khắc Địch không hề hay biết!
Mặc dù Sở Dương ở bên này nhìn thấy, nhưng có vòng vây chi chit của địch nhân, không cứu viện kịp, đột nhiên hét lớn một tiếng, phi thân đá ra một cước mạnh mẽ như sét đánh vào cổ của một tên Vương Tọa!
Răng rắc một tiếng, vị Vương Tọa của Điền gia này ngay cả cảm giác cũng không có, một cái đầu lại bị một cước đá đi ra ngoài, máu tươi phun ra, đầu người này quay tròn giống như sao rơi, bay ra giống như tia chớp!
Tên cửu phẩm Vương Tọa đánh lén La Khắc Địch, đang muốn mừng thầm vì đắc thủ, đột nhiên cổ tay bỗng nặng, mới phát hiện một kiếm này của mình không hiểu tại sao lại đâm vào một cái đầu người!
Tập trung nhìn vào, thậm chí là thuộc hạ của mình! Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lớn tiếng nói: "Là ai?"
Nhưng Sở Dương đã dùng một kiếm chém rơi cái đầu người, cả người đẫm máu chận ngang trước mặt của hắn, hai người không nói lời nào, đều tự hung hăng xuất kiếm!
Phanh!
Trường kiếm của tên Vương Tọa kia gảy vỡ, Sở Dương lăng không bay lên đá một cước vào lồng ngực của hắn, ngay lập tức hắn cong như con tôm bay ra ngoài, ở trên đường, đã bị bảy vị Vương Tọa phe Sở Dương đồng thời xuất thủ, một đường chặn đánh, đao kiếm hung hăng chém xuống, đợi đến khi hắn rơi trên mặt đất, đã biến thành một cái khô lâu không còn chút hơi thở nào!
Chỗ này hỗn loạn giết chóc, đã đến cực hạn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...