Sở Dương thong thả bước đi hai bước, ngửa đầu lo nghĩ, nói:"Ta hiểu.
Mặc Lệ Nhi mỉm cười.
"Nói cách khác, ngươi cho rằng chúng ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên ngươi không nghĩ lưu lại tiếc nuối." Sở Dương nhẹ giọng nói.
"Cho nên ngươi ở phía sau, đứng ở bên chúng ta.".
"Cho nên ngươi không để ý cừu hận, cũng không nhớ đến mối hận cũ."
Mặc Lệ Nhi bình tĩnh cười:"Có chuyện gì quan trọng hơn tình yêu trong lòng?"
Sở Dương cười sang sảng, xoay người nói:"Nếu cuối cùng chúng ta không chết thì sao? Hơn nữa nếu chúng ta có thể thắng lợi trận này thì sao?".
"Chuyện đó không có khả năng xảy ra!" Mặc Lệ Nhi nói một cách quả quyết.
"Khi mà chưa có kết quả cuối cùng, thì không có việc gì là không có khả năng!" Sở Dương chậm rãi nói:"Ta chỉ hỏi ngươi, nếu chúng ta thắng, chúng ta sống sót, ngươi sẽ làm gì?".
Mặc Lệ Nhi ngây ngẩn cả người.
Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Mặc kệ theo phương diện nào, bên Sở Dương đều tuyệt đối không có chút hy vọng thắng lợi nào, nhưng Sở Dương cũng nói như có nắm chắc vậy.
Nếu thực sự sống sót, làm sao bây giờ?
Mặc Lệ Nhi nghĩ vấn đề này, đột nhiên hai gò má đỏ ửng, tiếp theo khuôn mặt lại tái nhợt.
Bởi vì nàng phát hiện, nếu mọi người đều đã chết, đó là kết cục tốt nhất, nếu là sống sót...Ngược lại sẽ không có cơ hội khác!
"Nếu sống sót, ngươi có còn như bây giờ, liều lĩnh cũng muốn gả cho Đổng Vô Thương?" Ánh mắt Sở Dương chăm chú nhìn nàng.
"Ngươi có tin tưởng, hóa giải ân oán nhiều năm hay không?".
"Ngươi đã có chuẩn bị chưa, phải trả một cái giá lớn cho Hắc Ma gia tộc các ngươi chưa? Để đổi lấy, hòa bình giữa chúng ta, cùng hạnh phúc suốt đời của ngươi?".
“Ngươi có nắm chắc. Đổng Vô Thương có thể thừa nhận ngươi?”.
Liên tiếp vấn đề. Hỏi Mặc Lệ Nhi cứng họng mặt tái tái nhợt, nàng ngập ngừng, há mồm, lại nói không ra nói.
"Nếu là…Sống sót… Nếu tất cả đều có thể còn sống…" Mặc Lệ Nhi gian nan mấp máy miệng, giống như giãy dụa nói:"Nếu là Đổng Vô Thương…Thật có thể…Thích ta, ta liền… Ta liền…Ta…".
Mồ hôi trên mặt nàng chảy ròng ròng, mâu thuẫn kêu lên:"Ngươi không cần lừa ta! Để ta đánh một trận này cùng hắn đã, có thể không?".
Sở Dương cười cười. Nói:"Cũng tốt, việc sau trận chiến, để kết thúc trận chiến rồi nói sau!".
Hắn cười một cách đầy ý tứ nói:"Mặc Lệ Nhi, ngươi đừng quên, đánh xong, ta chờ quyết định của ngươi!"
Mặc Lệ Nhi nghi ngờ nhìn hắn, thầm nghĩ:"Chẳng lẽ hắn thực sự nắm chắc chiến thắng? Nhưng mà… Sao lại có thể?".
Nhìn thấy hai người trở về, đám huynh đệ dùng ánh mắt tò mò nhìn họ.
"Thế nào? Tình huống ra sao?" Kỷ Mặc nóng lòng nhất, giành hỏi trước. Những người khác trông mong nhìn Sở Dương.
Sở Dương lắc đầu. Thở dài.
"Lão Đại…." Đổng Vô Thương giống như phạm nhân đang chờ kết quả phán xét, kêu lên một cách đáng thương.
"Không có biện pháp…Tình yêu của ngươi, tự ngươi đi giải quyết đi." Sở Dương vỗ vỗ bả vai hắn:"Vô Thương, cô nương nhà người ta yêu ngươi thắm thiết thật sự là khó có được. Thân là đàn ông, phải biết gánh chịu! Chính mình phải đối mặt đi, chúng ta đều không giúp được ngươi.".
"Ồ " đám huynh đệ đồng thời kêu một tiếng đầy ý tứ, còn kéo dài một trận.
Đổng Vô Thương choáng váng.
Sau đó hắn liền bước đến trước mặt Mặc Lệ Nhi, hỏi:"Cô nương, trước kia chúng ta từng gặp nhau?"
Mặc Lệ Nhi trề môi nói:"Theo ngươi thì sao?".
Đổng Vô Thương nói:"Ta không có chút ấn tượng nào?".
Mặc Lệ Nhi nói:"Có ấn tượng thì sao? Không có ấn tượng thì như thế nào? Nói tóm lại hiện tại ta đã ở chỗ này!".
"Ngươi đã ở chỗ này, nên thanh danh của đã bị ngươi hủy!" Đổng Vô Thương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thanh danh của, cũng đã bị ngươi hủy!" Mặc Lệ Nhi suy nghĩ, không thèm nhìn hắn.
Hai người nói chuyện, lại không phát hiện ra đám huynh đệ đã đi xa, chỉ để lại hai người bọn họ.
Dựa theo cách nói của Sở Dương là:"Quản lí bọn họ làm gì? Cho dù Đổng Vô Thương rút đao ra, một đao hai đao cũng không làm gì được người ta. Còn bị lật thuyền ở trong mương. Để cho hai người bọn họ tự giải quyết, chúng ta lo việc của chúng ta."
Mạc Thiên Cơ đã sớm quyết định phát triển từ chỗ này ra ngoài, chiếm lấy chổ phía tây, nên vội vàng xây dựng cơ sở tạm thời trong trời tuyết lớn, tựa như bài binh bố trận, cẩn thận tỉ mỉ!
Tuy rằng là quyết chiến, nhưng trận chiến này, đánh vài ngày cũng chưa chắc đã xong, mấy ngày nay, người cũng phải nghỉ ngơi, cũng cần ăn cơm, không chuẩn bị sao được.
Hiện tại còn chưa tới giữa trưa, Mạc Thiên Cơ chọn ở tại phía tây. Đúng lúc thái dương chiếu thẳng xuống, chiếu vào tuyết trên mặt đất, làm cho trước mắt mọi người là một mảnh sáng trắng, thấy không rõ lắm.
Nhưng trong lòng Sở Dương cũng tán thưởng một tiếng: rõ ràng buổi sáng đã không đánh được, tất nhiên là buổi chiều giao chiến. Sau buổi trưa, ánh mặt trời ở phía tây, chiếu về hướng đông. Một bên quay lưng về phía ánh mặt trời, mà địch nhân ở phía đối diện, phải chịu ánh sáng do tuyết phản quang, gặp phải hoàn cảnh mắt không nhìn thấy gì!
Cái này có thể đề cao phần thắng thêm một thành.
Hơn nữa, trận doanh của Mạc Thiên Cơ không phải ở phía tây, mà sắp xếp theo hình vòng cung, bao lấy hai phương hướng là tây và nam, như vậy, chỉ trừ một đoạn thời gian ngắn trong ngày, còn lại đều đưa lưng về phía mặt trời!
Doanh trại đối phương, chỉ có thể an bài ở phía đông bắc!
Vị trí thuận lợi khác xa nhau!
Nếu là thực lực hai bên như nhau, nếu có được địa hình có lợi, cũng đã đủ để quyết định chiến thắng!
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là…Phía tây nam chính là nơi cách xa hai tấm bia đá nhất, cũng ở bên trái tấm bia đá, không cần chống lại tấm bia đá, để phải chịu uy áp của chí tôn.
Tất cả những thử này, đều để địch nhân chịu!
Sau đó Mạc Thiên Cơ mà bắt đầu đánh loạn biên chế, thoải mái tính toán, đem mọi người phối hợp cùng một chỗ sao cho có lợi nhất.
Kiếm thích hợp phòng thủ, đao dùng để tấn công mạnh! Đao kiếm kết hợp, chính là hợp nhất với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Kiếm ngắn thương dài, cho nên, cần có vài vị cao thủ sử dụng sử dụng thương, phối hợp với những người cầm kiếm.
Kiếm cùng roi, một dài một ngắn, cũng là một phối hợp tốt.
Người sử dụng kiếm có vẻ nhiều, phân phối đến cuối cùng, thì không có gạo làm sao nấu được cháo, cũng chỉ có thể song kiếm hợp bích. Nhưng Mạc Thiên Cơ cũng cố gắng đem mọi người tách ra. Cố gắng phối hợp.
Tính tình nóng nảy, tất nhiên phải phối hợp với một tên có tu dưỡng, bình tĩnh.
Kẻ thiên về phòng thủ cùng người giỏi tiến công, cũng phải phối hợp thành đôi.
Sắp xếp như vậy, lại làm cho chiến lực bình quân tăng lên ba thành!
Sở Dương xem mà tấm tắc: đây là một công trình tương đương phức tạp, nếu muốn làm được tất cả, phải hiểu rõ như trong lòng bàn tay ưu khuyết điểm của tất cả mọi người.
Mạc Thiên Cơ tiếp xúc với những người này cũng chỉ mới vài ngày mà thôi, thế nhưng có thể phân phối rõ ràng, cẩn thận!
Cho dù là các đại gia chủ chính mình sắp xếp. Cũng không nhất định sắp xếp, phối hợp ăn ý hơn so với Mạc Thiên Cơ. Huống chi đây là sắp xếp, an bài nhiều trận doanh của các đại thế gia?
Chính là lúc bài binh bày trận này đây, các vị cao tầng liền bội phục sát đất đối với khả năng tính toán của Mạc Thiên Cơ!
Sắp xếp xong trận doanh để chiến đấu, Mạc Thiên Cơ đưa ra quyết định thứ hai: khai báo toàn bộ thương tổn trên người mọi người, gom toàn bộ về một chỗ. Sau đó, chọn tất cả những người có hiểu biết về y thuật, tạo thành một đội ngũ không chiến đấu, chuyên môn phụ trách cứu thương.
Đây là một khâu rất quan trọng.
Bởi vì chiến đấu thời gian dài, tất nhiên sẽ có người bị thương, nếu cứu chữa chậm. Sẽ giảm quân số khi không chiến đấu, chiến lực tổn hao nhiều!
Còn có lí do nữa là, có chút thuốc chữa thương ở trên người, hoặc là sẽ bị địch nhân lấy mất, hoặc là bị nát bấy khi chiến đấu. Đây đều là tổn thất.
Hành động này của Mạc Thiên Cơ, có vẻ rất chu đáo.
Sau khi dựng lều trại, một số lại làm thêm đôi chút thứ như mở rộng thêm ít, xa hoa thêm một ít, cũng là mấy lều trại thoải mái nhất. Cái này không phải dùng cho những người có quyền mà là chỗ tập trung chữa bệnh.
Người bị thương, thống nhất chữa thương ở chỗ này.
Lương thực cũng được tập trung. Trừ bỏ nguồn nước, tóm lại tất cả những đồ vật có khả năng ảnh hưởng đến trạng thái thân thể, toàn bộ đều được tập trung thống nhất phân phối.
Sau đó là cao tầng phân chia, tự dẫn đầu như thế nào đều, phối hợp lẫn nhau như thế nào, giữa các đại đội hợp tác như thế nào, ai phụ trách đội này thích hợp nhất...
Mạc Thiên Cơ thuận miệng sắp xếp. Nhưng lại đều chính xác.
Đội ngũ có một ngàn người, Mạc Thiên Cơ phát ra gần một ngàn mệnh lệnh! Sắp xếp đến mỗi một người!
Mỗi một sự kiện!
Mỗi một việc nhỏ.
Cứ như vậy đến lúc kết thúc, mọi người vốn muốn hỗ trợ thế nhưng lại phát hiện, chính mình chưa nói một câu nào, thì một mình Mạc Thiên Cơ, đã làm xong tất cả những chuẩn bị trước trận chiến!
Hơn nữa cả quá trình lưu loát sinh động, không có một chút rối loạn.
Nói cách khác, chỉ cần có Mạc Thiên Cơ, ngươi cũng chỉ cần điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình tham gia chiến đấu là được; những việc khác… Không chỉ nói đến ăn uống, liền ngay cả đi vệ sinh...Cũng đều chuẩn bị thỏa đáng cho ngươi.
Thậm chí còn lập riêng một cái WC vừa bí ẩn lại vừa tao nhã cho ba phụ nữ...
Thậm chí, Mạc Thiên Cơ biết rằng chiến đấu tất nhiên mệt nhọc, tất nhiên chảy nhiều mồ hôi, nên đã chuẩn bị rất nhiều nước muối, dùng để bổ sung thể lực...
Cái này sao giống đi đánh giặc, cho dù là nghỉ phép, đều không thoải mái như vậy.
Năng lực tính toán đáng sợ như vậy, làm cho trong lòng mỗi người đều khiếp sợ!
Đây mới đúng là tính toán như thần.
Tính toán như thần, cũng không nhất định là biết trước mọi việc như thần, nhưng mà các mặt không chút sai sót. Ngay cả những việc vụn vặt nhỏ nhất, không được chú ý, cũng được tính đến.
Tất cả đều là việc bình thường nhất, nhưng mà một người có thể hoàn toàn làm tốt, vậy đủ để kinh thiên động địa!
Chỉ cần làm một cách hoàn mỹ tất cả những việc nhỏ trong cuộc sống, như vậy, ngươi chính là vĩ nhân!
Nhưng, cho dù chúng ta ở xã hội hiện đại, nhưng có thể làm được điều này, trên đời có được mấy người?
Lúc đó ánh mắt các vị đại lão nhìn Mạc Thiên Cơ đều thay đổi: may mắn...Không phải là kẻ địch mà là đồng minh...Nếu thật sự là địch, chắc chắn sẽ bị hắn tính kế đến chết!
Người hô ngựa hý, một đám người chạy lên núi như một cơn gió xoáy.
Đúng đám Hắc Ma vừa gặp trước đó.
Sau khi đi lên, ánh mắt hai bên đều nhìn phía đối diện một cách phức tạp, sau đó đội hắc y kỵ sĩ này mà bắt đầu động tác đồng dạng: chiếm cứ phía đông bắc, vừa lúc sinh tử giằng co!
Nhưng ở thời điểm Hắc Ma an bài đội hình, hình như là vô tâm hay có ý gì đó, đem đại doanh đóng ở vị trí càng thêm bất lợi so với dự đoán của Mạc Thiên Cơ,
Tiếng vó ngựa rầm vang, nhanh như sấm chớp, một con tuấn mã màu trắng, có màu sắc gần giống như tuyết, cưỡi nó là một thiếu niên có khuôn mặc như ngọc, chỉ là lông mi hơi cong một ít, ánh mắt cũng to tròn một chút. Khuôn mặt trắng nõn, áo trắng, áo bào trắng, buộc tóc màu trắng, tóc đen bay phất phơ.
Hắn lao tới, lại đột nhiên giơ tay lên, một đạo hỏa tiễn phóng lên cao rồi nổ tung giữa không trung, ngay giữa bầu trời xanh, mây trắng, dưới sự chiếu rọi của tuyết trắng, hiện lên một chữ to tối đen!
"Dạ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...