"Đúng vậy, lúc đó hắn an ủi ta, chúng ta nhất định sẽ tìm được nhi tử, nói không chừng đã là thiếu niên anh hùng rồi." Sở Phi Lăng cười ha hả, nói: "Lúc đó ta nói, nếu như tiểu khuyển có thể bằng hai phần mười nghĩa đệ, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Nghĩa đệ lập tức an ủi ta, nói nhi tử chúng ta nhất định sẽ có tiền đồ, hơn nữa anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tuổi trẻ tài cao, lại có phong độ khí chất, đại cô nương vừa thấy liền mê mẩn đầu óc choáng váng...."
Sở Phi Lăng mỉm cười, nói: "Tuy ta biết là hắn đang an ủi ta, nhưng nói tới cũng thật kỳ quái, sau lần đó, tâm bệnh của ta quả thực được cải thiện không ít...."
Dương Nhược Lan trợn trừng mắt, há cái miệng nhỏ nhắn, lập tức hóa đá đương trường.
Thật lâu sáu, lông mi nàng khẽ co giật, khóe miệng co quắp, sau đó ánh mắt lại càng thêm quái dị. Rốt cuộc phục hồi tinh thần trở lại, nhìn trượng phu mình giống như nhìn thần tiên, rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười rộ lên, rất vui vẻ!
Nhi tử ngươi nhất định rất có tiền đồ?
Chuẩn, rất có tiền đồ. Bằng vào lực lượng một người xoay chuyển toàn bộ Hạ Tam Thiên, không gọi là có tiền đồ thì cái gì mới gọi là có tiền đồ?
Nhi tử ngươi nhất định anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong? Tuổi trẻ tài cao, lại có phong độ khí chất
Điểm này chắc chắn không kém rồi...
Đại cô nương vừa thấy hắn liền mê mẩn, đầu óc choáng váng?
Điểm này ta tuyệt đối tin tưởng, chỉ cần nhìn hai nữ tử quốc sắc thiên hương như Ô Thiến Thiến và Thiết Bổ Thiên là biết. Nữ hoàng đế người ta cũng vì hắn mà cam tâm tình nguyện sinh con, cái này không tính là bị mê muội, đầu óc choáng váng thì cái gì mới gọi là mê muội đầu óc choáng váng?
Chỉ là.... Lời này lại từ miệng hắn nói ra... thật sự là có chút...
Nụ cười trên khóe miệng Dương Nhược Lan càng lúc càng nở rộ, dần dần lan tràn ra cả khuôn mặt, không một tiếng động.
Mặc dù những điều này đều là sự thật, hơn nữa còn phải hơn một bậc: nhưng nhi tử ngươi da mặt cũng không phải là dày bình thường a...
"Nghĩa đệ của ngươi, có vẻ thú vị nhỉ." Dương Nhược Lan như cười như không nhìn trượng phu.
"Tiểu tử kia đích xác không tệ!" Nghĩa đệ được khen, Sở Phi Lăng cũng cảm thấy vinh quang lây, vui vẻ trả lời.
"Phi Lăng, có chuyện... ta nghĩ, không thể không nói cho ngươi biết." Dương Nhược Lan thở ra một hơi thật dài.
"Chuyện gì?"
"Ừm, nhi tử chúng ta đã thất lạc mười tám năm lẻ chín tháng trước đây...." Dương Nhược Lan chậm rãi nói.
"Haiz...." Sở Phi Lăng thở dài: "Chuyện này thật khiến ta đau buồn...."
Dương Nhược Lan không để ý tới hắn, nói: "Nghe nói, Sở diêm vương cũng là một cô nhi, mười tám năm trước... sư phụ Sở diêm vương - Mạnh Siêu Nhiên, đã nhặt được hắn...."
"Hả...." Sở Phi Lăng mở bừng hai mắt mà nhìn.
"Ngươi cũng biết, nữ hoàng bệ hạ trong hoàng cung, cũng chính là sư muội ta, vừa mới sinh hài tử. Hài tử đó chính là nhi tử Sở diêm vương." Dương Nhược Lan hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Diện mạo đứa bé đó, giống Sở diêm vương như đúc. Mà theo như sư muội nói, tướng mạo Sở diêm vương cũng có tám phần tương tự ngưoi."
"A..." Sở Phi Lăng há hốc miệng.
"Bởi vậy, có thể đưa ra kết luận, Sở diêm vương mà ta tìm được lần trước, là đồ giả mạo. Mà Sở diêm vương chân chính, ta căn bản chưa gặp." Dương Nhược Lan hừ một tiếng.
"….." Khuôn mặt Sở Phi Lăng có chút tái đi.
"Mà nghĩa đệ của ngươi cũng có họ Sở, cũng tên là Sở Dương. - .
Cùng tên với Sở diêm vương." Dương Nhược Lan chậm rãi nói.
"Hắc...." Khuôn mặt Sở Phi Lăng có chút xám ngắt.
"Cho nên, cơ bản có thể kết luận, nghĩa đệ ngươi, chính là Sở diêm vương!" Dương Nhược Lan từng bước ép sát.
"Vậy...." Trên trán Sở Phi Lăng đã có mồ hôi lạnh túa ra.
"Ngươi đã nói, nghĩa đệ cùng ngươi thực có duyên phận, diện mạo của ngươi không ngờ có tám phần tương tự." Dương Nhược Lan hung hăng nhìn trượng phu.
"Ta....." Sở Phi Lăng cả người đều nóng bừng, chỉ cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, thần trí có điểm mê man.
"Ngươi và nghĩa đệ ngươi chỉ kết giao có hai ngày, vậy mà người ta đã cho ngươi Huyền Dương ngọc tâm, lại cho ngươi linh dược tuyệt thế khó gặp! Còn tặng cho ngươi hai thanh thần binh lợi khí, phóng mắt nhìn khắp cả Cửu Trọng Thiên cũng phải có số má. Hơn nữa, nghĩa đệ của ngươi còn nhớ từng câu ngươi nói, còn nhớ lão bà ngươi bị bệnh, tặng thứ gì cho ngươi cũng không quên dành một phần cho lão bà ngươi...."
"Trong khi đó, nhị đệ ruột thịt cùng một mẹ của ngươi, lớn lên với nhau từ lúc còn cởi truồng, lại chỉ muốn dồn ngươi vào chỗ chết!"
"Nghĩa đệ ngươi mới quên có hai ngày lại tặng ngươi nhiều thứ như vậy, cứ như là chuyển sạch toàn bộ tài sản cho ngươi, còn sợ ngươi không cần... Ta thật kỳ quái, trừ ta và ngươi ra, hắn còn cho ai nữa không?"
Sắc mặt Sở Phi Lăng lúc xanh lúc trướng. Nếu đến bây giờ mà hắn còn không nghe ra ý tứ Dương Nhược Lan, thì đúng là tự đào hố chôn mình đi thôi.
"Nghĩa đệ ngươi có khôn ngoan, có mưu trí, tâm ngoan thủ lạt, hành sự quyết đoán, lại đối xử thành tâm thật ý với một người bình thủy tương phùng như vậy, ngươi nói sao?
"Hắn sao lại yên tâm đối với ngươi như vậy?"
"Mà người tâm cơ mưu trí như nghĩa đệ ngươi, không ngờ lại khóc chỉ vì một câu chuyện cũ của ngươi? Tình cảm làm sao lại yếu ớt như thế?"
"Chỉ hai ngày... thậm chí tình cảm huynh đệ các ngươi còn chưa từng trải qua khảo nghiệm! Mà cái gì cũng đem ra cho ngươi...." Dương Nhược Lan càng nói càng tức giận: "Sở Phi Lăng! Ngươi là đầu heo hay sao?"
Sở Phi Lăng mồ hồ túa ra, chật vật tới cực điểm, ngay cả trên lông mày cũng chảy ra mồ hôi trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống, chảy vào trong miệng hắn mà hắn không ngờ lại không có cảm giác.
"Ý của ngươi là... hắn là.... nhi tử của chúng ta?" Sở Phi Lăng lắp bắp nói.
"Ngươi nói xem?" Dương Nhược Lan oán hận trợn trừng mắt.
"Ông trời của ta ơi!" Sở Phi Lăng ngồi phệt xuống mặt đất, khuôn mặt lập tức biến thành màu gan heo. Trong phúc chốc cả người đã đẫm mồ hôi, xấu hổ vô cùng.
Càng nghĩ càng có khả năng này, à, không phải là có thể, mà là sự thật!
"Ta thật bội phục ngươi! Tìm được nhi tử thất lạc mười tám năm, thật vất vả lắm mới gặp lại được, vậy mà ngươi lại kéo nhi tử mình đi kết bái! Hơn nữa, nhi tử còn không muốn, lão tử ngươi không ngờ còn ép hắn kết bái thành huynh đệ, thậm chí còn ấn đầu nhi tử xuống cùng mình kết bái...."
Dương Nhược Lan lắc lắc đầu thở dài: "Sở Phi Lăng, ta thật bội phục ngươi! Ngươi ngu ngốc đến mức nào, mới có thể làm ra chuyệnnày chứ?"
"Kết bái huynh đệ với chính nhi tử mình... Ép nhi tử mình gọi mình là đại ca, ép nhi tử mình gọi mẹ hắn là đại tẩu... Sở Phi Lăng phu quân đại nhân, trên dưới Cửu Trọng Thiên từ xưa tới nay, ngươi đúng là thiên hạ thiên hạ độc nhất, vô tiền khóang hậu đó!"
Dương Nhược Lan càng mắng càng cảm thấy buồn cười.
Sở Phi Lăng kinh ngạc trợn tròn mắt, khuôn măt dần dần biến thành trắng bệch. Ngay sao đó lại biến thành màu gan heo, tiếp đó lại biến thành màu xanh mét, khuôn mặt cứ như là tắc kè hoa vậy... Cuối cùng đưa hai tay lên ôm mặt, ngã rầm một cái xuống đất... Xong rồi!
Lần này hoàn toàn xong rồi.....
Mắc cỡ chết người...
Chuyện cười như vậy... nếu như là của người khác, Sở Phi Lăng cũng cảm thấy mình có thể cười chết đi sống lại! Nhưng vì sao nó lại xảy ra trên người mình chứ....
Việc mất mặt nhất thiên hạ, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
Rốt cuộc....
"Tên hỗn đản kia! Tại sao hắn lại không nói..." Sở Phi Lăng mạnh mẽ nhảy dựng lên, tức sùi bọt mép, lửa giận vạn trượng, khuôn mặt dữ tợn: "Làm hại lão tử ta trở thành trò cười lớn như vậy."
"Chỉ sợ không phải là hắn không nói, mà là ngươi không chó hắn cơ hội đó!" Dương Nhược Lan khinh bỉ nói ra một câu.
Sở Phi Lăng nhớ lại tình cảnh lúc đó, hối hận vô cùng, thì thào lẩm bẩm: "Chẳng trách... chẳng trách hắn nhiều lần muốn nói lại thôi...cho dù bị ta ép cũng lưỡng lự, không muốn kết bái huynh đệ...."
Dương Nhược Lan vừa nghe xong liền giận điên lên, hung hăng nhéo lỗ tay hắn: "Ngươi còn mặt mũi nói? Nếu như ngươi cho hắn cơ hội nói chuyện... chỉ sợ nhi tử chúng ta đã sớm về nhà rồi! Đều tại ngươi! Tại đầu heo nhà ngươi!"
Nhớ tới nhi tử lẽ ra đã sớm được đoàn tụ, lại bị tên hồ đồ này kéo dài bao nhiêu thời gian, Dương Nhược Lan liền hận tới trong lòng nhỏ máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...