Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Sở Phi Lăng sửng sốt, lắp bắp nói: "Nói... rồi... thì... thì sao? Không không... không được nói à?"

"Ai nói không được?" Dương Nhược Lan oán hận trừng mắt nhìn hắn: "Làm sao ngươi đần như vậy. Tiếp theo thì sao?"

"Cái gì mà tiếp theo chứ?" Sở Phi Lăng hôm nay thật sự là không hiểu mô tê gì cả, sắp bị quay cho ngất xỉu rồi: "Lão bà, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Hôm nay ngươi rất kỳ quái...."

"Ta sắp điên rồi...." Dương Nhược Lan phát điên trừng mắt nhìn hắn, giận sôi lên! Tên hỗn đản này, đang nói đến chỗ quan trọng nhất, tự dưng lại dừng lại! Ngươi có biết hiện tại ta đang nóng lòng như lửa đốt?

Không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Ta hiện tại thật sự rất kỳ quái. Lúc đầu, tại sao ta lại gả cho ngươi...."

Thần sắc Sở Phi Lăng trở nên ảm đạm, thở một hơi thật dài, ưu thương nói: "Nói cũng đúng... Nếu như lúc trước ngươi không gả cho ta... cả đời này, nhất định sẽ hạnh phúc, khoái hoạt hơn hiện tại nhiều lắm. Lại nói... Vẫn là ta liên lụy ngươi, đều bởi vì Sở gia ta nội chiến, mới để ngươi chịu đau khổ bao nhiêu năm như vậy...."

Dương Nhược Lan hai mắt trắng dã, suy sụp ngồi xuống giường, dùng một loại khẩu khí cực độ không biết nói gì, khóc không ra nước mắt, năn nỉ nói: "Chết tiệt,,,, Ta bảo ngươi nói! Ngươi nói đi...."

Một cảm giác buồn bực dâng lên trong lòng Sở Phi Lăng, trong lòng thầm nhủ, chưa thấy qua người khác tự kiểm điểm bao giờ à, vậy mà còn nghe tới phát nghiện nữa?... Nhưng chuyện này thật sự là do gia tộc mình, đành phải ra vẻ đau khổ, tiếp tục làm kiểm điểm: "... Qua nhiều năm như vậy, nếu không phải vì Sở gia chúng ta, ngươi hiện tại đã sống khoái hoạt rồi. Nhược Lan, gả cho ta... thật sự là khổ ngươi rồi...."

Nói đến câu sau cùng, ngôn từ khẩn thiết, thanh âm cũng cảm động. Trong mười tám năm này, mỗi lần Dương Nhược Lan nhớ tới nhi tử, tâm tình không tốt, Sở Phi Lăng đều chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể tự kiểm điểm, nói đến khi bản thân ảm đạm rơi lệ, khó chịu trong lòng Dương Nhược Lan không cánh mà bay, hơn nữa còn an ủi ngược lại mình.

Một chiêu này trăm phát trăm trúng, mười tám năm nay đã sớm luyện tới thành một bộ sách võ thuật. Vì dỗ dành lão bà, Sở Phi Lăng đã luyện tới cực kỳ thuần thục, đạt tới cảnh giới miệng lưỡi lưu loát, nói nở cả hoa sen.

Nhưng chiêu thức nay hôm nay lại không dùng được nữa rồi!


Dương Nhược Lan lập tức nhảy người lên, bóp cổ Sở Phi Lăng: "Đồ đầu heo nhà ngươi... Ngươi muốn chọc chết ta sao! Ngươi dùng một chiêu này lừa ta mười tám năm! Lão nương sợ ngươi bị đả kích, mỗi lần đều giả ngu giả điếc, không ngờ ngươi hiện giờ vẫn còn đầu óc diễn trò... Ngươi ngươi ngươi... ngươi thật sự muốn chọc chết ta sao?"

Dương Nhược Lan buồn khổ không thôi! Con heo này, hắn không biết mình nói cái gì?

Sở Phi Lăng hoàn toàn sửng sốt!

Thì ra kỹ xảo của mình đã sớm bị nhìn thấu rồi?

Không khỏi ngượng ngùng, nói: "Lão bà, ngươi thật tốt... Nhiều năm như vậy vẫn không vạch trần ta... Nhưng hôm nay, tại sao lại vạch trần ra vậy?"

"Nói tiếp đi!" Dương Nhược Lan bị hắn chọc tức đến mất hết cả hình tượng, con mèo nhỏ hai mươi năm đã giương hết móng vuốt ra rồi.

"Ngươi... không phải nghe mười tám năm rồi sao?" Sở Phi Lăng buồn bực muốn chết: "Ngươi vừa mới nói, ngươi sắp tức chết... Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào...!

Nhìn vẻ mặt uất ức và buồn bực của trượng phu, Dương Nhược Lan buồn nản gần chết, chỉ biết đập đầu vào mấy cái chăn bông, cố nén cảm giác chỉ muốn phun ra một ngụm máu tươi, dùng một thanh âm ôn nhu tới cực điểm, dẫn dắt từng bước: "Vừa rồi không phải ngươi nói, ngươi kết bái với nghĩa đệ ngươi xong, liền nói chuyện với nhau rất nhiều sao? Đúng không?"

"Đúng." Sở Phi Lăng gật gật đầu.

"Vậy ngươi nói tiếp sau đó thế nào, hiểu chưa? Nói tiếp sau đó các ngươi nói chuyện gì đó, hiểu chưa?" Hai mắt Dương Nhược Lan giống như phun lửa nhìn hắn, tức giận đến nỗi lồng ngực chỉ muốn nổ tung, đột nhiên rống lớn một tiếng: "Hiểu chưa?"

Ông một tiếng, đám thủ vệ và cung nữ hoàng cung phụ cận đều trợn tròn hai mắt, bị tiếng gầm giận dữ này dọa cho hôn mê bất tỉnh. Hoàng cấp cao thủ gầm lên giận dữ, người thường có thể thừa nhận nổi?


Sở Phi Lăng đứng mũi chịu sào, cũng cảm thấy lỗ tai ông ông không ngừng, sau một hồi mới tỉnh táo trở lại, cười khổ nói: "Thì ra là cái này... ta còn tưởng...."

"Nói mau!" Dương Nhược Lan không chút khách khí cắt ngang, ngồi nghiêm chỉnh, thân hình thẳng tắp, tư thái lắng nghe vô cùng nghiêm túc, khiến Sở Phi Lăng hoảng sợ. - .

"Lúc ấy ta nói thế này.... Ta nói chuyện năm đó khiến ta tiếc nuối, khổ sở trong lòng vô hạn, nói tới đây, liền không thể không khen nghĩa đệ một câu, hắn lúc đó không ngờ cũng cảm động lây, cùng ta rơi lệ, haiz, thanh niên bụng dạ thật lương thiện a."

Sở Phi Lăng vẻ mặt cảm thán: "Gặp tao ngộ của người khác, mà cảm động lây tới mức độ đó, đủ thấy nghĩa đẹ ta tâm địa thiên lương thế nào."

Dương Nhược Lan khóe miệng giật giật, thầm nghĩ, cái ngươi nói chính là những chuyện hắn tự mình gặp phải, hắn có thể không khóc? Vậy mà ngươi còn nói cái gì mà tâm địa thiện lương, quả thực là ngu như heo mà. Nghĩ tới đây, lại muốn bật cười, nhưng trong nháy mắt lại thở dài một hơi thật sâu, nghĩ tới một chuyện khác, trong lòng bỗng nhiên đau đớn.

Chua xót không thôi.

Nghĩa đệ cùng ta rơi lệ... Thì ra, lúc ấy hài nhi đáng thương của ta... cũng khóc...

"Chờ đến khi ta kể xong, ta vừa quay đầu lại, chỉ thấy nghĩa đệ ta mặt rơi đầy lệ, thanh âm nức nở. Lúc ấy làm ta giật cả mình." Trên mặt Sở Phi Lăng lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: "Nghĩa đệ khóc nói, hắn quá cảm động...."

Dương Nhược Lan choáng váng muốn ngất, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi khuôn mặt có chút biến dạng, thầm nghĩ, ta cũng quá cảm động... cảm động tới mức chỉ muốn bóp chết ngươi...

"Hắn tặng quà ngươi, là trước khi các ngươi kết bái? Hay là sau khi các ngươi kết bái?" Dương Nhược Lan thở dài, hỏi vấn đề mà mình thực sự quan tâm nhất.

"Đương nhiên là sau khi kết bái, huynh đệ ta cho ta lễ gặp mặt!" Sở Phi Lăng hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó, ngẩn ngươi mê man, mỉm cười nói: "Nghĩa đệ ta thật sự là người tốt...."


Nhất định! Nhất định chính là hắn, không thể nghi ngờ!

Trong mắt Dương Nhược Lan tràn ra nước mắt, khóe miệng lại nở ra một nụ cười ngọt ngào, trong lòng giống như thả xuống một tảng đá lớn: "Tại sao nghĩa đệ ngươi lại là người tốt?"

Trên mặt Sở Phi Lăng tràn đầy vẻ cảm kích, thâm tình nói: "Trước khi kết bái, ta từng nói, nói đại tẩu hắn... À, cũng chính là ngươi, có bệnh tức ngực, sau đó, hắn lập tức lấy ra linh dược, bảo ta trị bệnh cho ngươi! Đây chính là thiên linh dược a!"

Dương Nhược Lan chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, toàn thân không còn chút khó chịu nào nữa. Ngực nóng hầm hập, máu huyết cả người tựa hồ cũng lưu chuyển nhanh hơn, hai giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, kinh ngạc nghĩ: Thì ra... thì ra bệnh của ta, là nhi tử nhớ tới mẹ ruột ta, mới trị khỏi cho ta...

Trong phút chốc, bao nhiêu cay đắng ngọt bùi đều dâng lên trong lòng, chỉ muốn khóc lớn một hồi, khóc đến chết đi sống lại...

"Sau đó, nghĩa đệ ta hỏi tu vi của ta, lại tặng ta hai viên tuyệt thế linh dược kia! Chính là đan dược trợ giúp chúng ta gia tăng một đại cảnh giới đó... Cũng đặc biệt dặn dò ta, nói "Ngươi cùng đại tẩu mỗi người một viên!' NHững lời này, nghĩa đệ ta dặn dò cẩn thận vô cùng! Rất lâu sau đó, lại bảo ta ăn luôn một viên trước. Hắn hộ pháp cho ta, thuận lợi tấn cấp...." Sở Phi Lăng thỏa mãn nói.

Đó là nhi tử sợ chúng ta thực lực thấp kém, không cẩn thận một chút là bị người ta xử lý, mới cho chúng ta! Hai viên thần dược, chính là lòng hiếu tâm của nhi tử chúng ta a!

"Đại tẩu?" Dương Nhược Lan rốt cuộc cũng kịp phản ứng, hai mắt như muốn phun lửa, nhìn Sở Phi Lăng.

"Ừ!"Sở Phi Lăng đầu đầy mơ hồ, nói: "Làm sao vậy?"

Dương Nhược Lan trợn trừng mắt, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, sau một hồi lâu mới vô lực phất phất tay: "Không có việc gì, ngươi nói tiếp...."

"Hôm nay ngươi thật sự rất kỳ quái! Kỳ quái vô cùng!" Sở Phi Lăng thì thầm một tiếng, nói: "Sau đó, nghĩa đệ thấy đao của ta tổn hại trong chiến đấu, đơn giản lại tặng cho ta một đao, sau đó lại cho ta một kiếm, nói là tặng phu nhân... Ờ, cũng chính là cho ngươi... Lúc ấy, ta còn mắng hắn một trận."

"Mắng một trận?" Dương Nhược Lan trừng mắt: "Vì sao?"


"Lúc ấy, tiểu tử này nói năng lắp bắp, nói là tặng cho phu nhân!" Sở Phi Lăng lắc đầu bật cười, thong dong bình tĩnh nói: "Hừ, hắn đã là huynh đệ kết nghĩa với ta, như thế nào còn gọi ngươi là phu nhân? Phải gọi là đại tẩu mới đúng! Ta cứ vậy giáo huấn cho hắn một trận. Giáo huấn hắn tới đầu đầy mồ hôi... Làm huynh trưởng, cần phải có bộ dáng huynh trưởng chứ!"

Dương Nhược Lan há hốc miệng, khiếp sợ nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấy một kẻ phi nhân loại.

Ngươi thật giỏi... ngươi ta không dám gọi, ngươi thế nào lại bắt người ta sửa miệng, không ngờ còn có bộ dáng rất uy nghiêm nữa...

Giờ khắc này, ánh mắt Dương Nhược Lan nhìn về phía Sở Phi Lăng, chẳng khác nào đang ngưỡng vọng núi cao!

Thật đáng để sùng bái rồi! Kết nghĩa với nhi tử của mình, chỉ sợ khắp cả thiên hạ... Không không, không chỉ là khắp thiên hạ, mà là khắp thiên hạ từ xưa tới nay... cũng chỉ có một mình ngươi thôi!

Tuyệt đối vô tiền khoáng hậu!

"Ngươi thật giỏi!" Dương Nhược Lan giơ ngón tay cái lên, dí vào mũi Sở Phi Lăng: "Ngươi quá giỏi rồi!"

Giờ phút này, trong lòng vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn. Không ngờ nhi tử trong bất tri bất giác đã tặng bao nhiêu đồ tốt, mỗi một thứ lại được cân nhắc kỹ càng, Dương Nhược Lan trong lòng sớm đã bị hạnh phúc lấp đầy, cũng thoải mái nói giỡn với Sở Phi Lăng.

"Đó là đương nhiên!" Sở Phi Lăng nghiêm túc nói: "Nghĩa đệ ta mặc dù kỳ tài ngút giời, nhưng... ở trước mặt ta cũng phải có tôn ti trưởng ấu chứ!"

"Đừng nói nhảm nữa! Nói tiếp đi!" Trên mặt Dương Nhược Lan, đã nở một nụ cười ngọt ngào. Khiến cho Sở Phi Lăng nhìn mà trợn trừng cả hai mắt, thiếu chút nữa là tâm viên ý mã, vội vàng thu liễm tâm thần, nói tiếp.

"Sau đó, nghĩa đệ ta lại cho chúng ta hai bình đan dược có thể che giấu nguyên công khí tức, nói là có thể khiến người khác không nhìn ra hư thật của chúng ta!" Sở Phi Lăng thở dài một tiếng, có chút hổ thẹn nói: "Lúc ấy ta thật sự xấu hổ vô cùng, còn có Huyền Dương ngọc tâm, nghĩa đệ ta đã tặng cho chúng ta bao nhiêu bảo bối rồi... Vì thế ta mới lập tức cáo từ...."

"Nghĩa đệ ta tấm lòng nhân hậu, trước khi đi còn an ủi ta, khen ngợi con chúng ta...." Sở Phi Lăng lắc đầu liên tục, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng với vị nghĩa đệ này!

"Hắn... khen con chúng ta?" Cái miệng của Dương Nhược Lan khẽ hé ra, thiếu chút nữa là trợn mắt há hốc miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui