Mặc dù có thân thế phiêu linh, nhưng Sở diêm vương lại có thể tạo nên một truyền thuyết vĩnh hằng, có thể thông thiên triệt địa. Nhưng...ở trong lòng một nhi tử, vẫn chỉ hi vọng được cha mẹ che chở trừ nhỏ. Ở trong lòng cha mẹ, thà rằng bỏ qua một truyền kỳ như vậy, cũng phải tận mắt nhìn thấy con mình bình an lớn lên!
Dương Nhược Lan lệ nóng quanh tròng, lòng chua xót nữa tan vỡ!
"Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ... Khi Sở Dương nói những lời này, biểu tình trên mặt hắn rất kỳ quái...." Ô Thiến Thiến kiệt lực hồi tưởng lại, nói: "... Đó là một loại tự ti, oán hận, oán độc, hối tiếc... Còn có một loại nản lòng thoái chí. Lúc ấy, ta gần như đã khóc lên...."
Dương Nhược Lan cũng gần như khóc thành tiếng. Hài tử đáng thương!
"Lúc ấy ta nói... thân thế ngươi tuy đáng thương, nhưng trước khi cha mẹ ngươi vứt bỏ ngươi, cũng thật không ngờ tới ngươi lại trở thành nhân vật phong vân nắm giữ hưng vong thiên hạ. Nếu như bọn họ biết, không biết sẽ hối hận thế nào đây...."
Ánh mắt Ô Thiến Thiến có chút thê lương: "Lúc đó Sở Dương cắn răng nói: 'Chờ đến khi ta tìm được bọn họ, nếu như bọn họ thật sự hối hận... Còn nếu ngược lại... nịnh bợ, ta sẽ một đao giết bọn họ!"
Những lời này, Ô Thiến Thiến bất tri bất giác đã mô phỏng theo khẩu khí Sở Dương, trong giọng nói đó, phảng phất như tràn ngập oán khí, chỉ muốn tràn ra!
Dương Nhược Lan giật nảy mình một cái, run rẩy, chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ gan bàn, trong nháy mắt đã lan khắp toàn thân, thẳng hướng thiên linh cái.
Những câu chuyện sau đó, Dương Nhược Lan cơ bản không còn nhớ rõ nữa.
Mãi cho tới khi rời đi, Dương Nhược Lan mới tỉnh táo hơn một chút, nói: "Thiến Thiến, ngươi lớn lên với hắn từ nhỏ, có từng phát hiện, hắn có một khối ngọc bội màu tím không?"
Ô Thiến Thiến lần này đến nghĩ cũng không nghĩ, nói: "Không có! Ít nhất, ta chưa từng thấy qua!"
Lập tức nàng giật mình hiểu ra, có chút choáng váng nói: "Tiền bối, ngài đang hoài nghi Sở Dương chính là hài tử mất tích của ngài năm đó? Cái này...."
....
Dương Nhược Lan thất hồn lạc phách rời đi. Chân cao chân thấp, giống như mộng du.
Khi hỏi tới tử tinh ngọc bội, Ô Thiến Thiến ngay cả nghĩ cũng không có, lập tức nói ra hai chữ 'không có', khiến nàng bị đả kích trầm trọng! Nếu luận tới hiểu biết về Sở Dương, không ai có thể bằng Ô Thiến Thiến.
Nhưng Ô Thiến Thiến lại nói không có.
Chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ không phải?
Dương Nhược Lan đi ra ngoài, đón gió đêm, tâm loạn như ma. Đột nhiên cảm thấy, chuyện này lại tràn ngập sương mù. Thật lâu sau đó, nàng mới bắt đầu cẩn thận suy ngẫm.
Sở diêm vương ta gặp, rõ ràng không phải là Sở diêm vương của Hạ Tam Thiên.
Sở diêm vương cùng con hắn có diện mạo giống nhau, mà Thiết Bổ Thiên nói, Sở diêm vương lại có diện mạo giống trượng phu mình...
Đột nhiên linh quang chợt lóe trong lòng, nhớ tới câu Sở Phi Lăng từng nói lúc trước: vị nghĩa đệ kia của ta, không ngờ diện mạo lại phi thường giống ta!
Dương Nhược Lan cả người run lên, đột nhiên đứng yên bất động. Nhớ tới lúc đó mình còn hoài nghi, nói: "Người ta mới chỉ quen biết ngươi hai ngày, dựa vào cái gì mà tặng ngươi nhiều thứ tốt như vậy? Chẳng lẽ đây là âm mưu? Hay là ý đồ gì?"
Đến lúc này nhớ lại đoạn nói chuyện lúc trước, Dương Nhược Lan đột nhiên rơi lệ không ngừng!
Có thể là hắn hay không?
Có phải là hắn đã biết thân thế của mình, cho nên mới tặng cho trượng phu nhiều thứ tốt như vậy! Còn tặng cho mình một thanh kiếm?
Dù sao, cho dù là huynh đệ kết nghĩa tâm đầu ý hợp thế nào đi nữa, cũng không thể mới tiếp xúc hai ngày đã hào phóng như vậy được? Nên biết những thứ kia, thậm chí còn quý hơn cả thiên tài địa bảo. Mỗi một thứ, đều là bảo vật có thay đổi vận mệnh một người!
Chỉ là, nếu thật là hắn, vì sao hắn lại không tiếp nhận?
Nếu hắn tặng nhiều thứ như vậy, đã nói lên trong lòng không còn hận ý, nhưng vì sao lại không tiếp nhận?
Trong lòng Dương Nhược Lan mâu thuẫn thống khổ tới cực điểm, đột nhiên ngồi xuống, hai tay che mắt, khóc lớn một hồi...
...
Trời tờ mờ sáng, Dương Nhược Lan rốt cuộc cũng về tới nơi, một tay lay lay Sở Phi Lăng đang ngáy ngủ, không nói hai lời, tay còn lại đã cầm một cái khăn mặt lạnh lẽo, phủ lên mặt trượng phu.
Sở Phi Lăng rùng mình một cái, lập tức mở bừng mắt, tỉnh táo vô cùng, cả giận nói: "Làm gì vậy?"
"Nhanh!" Vẻ mặt Dương Nhược Lan thập phần quái dị, có chút sợ hãi, có chút sợ hãi nói: "Ngươi... ngươi còn nhớ rõ, vị nghĩa đệ mà ngươi nới với ta lúc trước không?"
"Huynh đệ của ta, ta đương nhiên nhớ rõ!" Sở Phi Lăng ù ù cạc cạc nói.
"Vị nghĩa đệ kia của ngươi... diện mạo bộ dáng ra sao? Lúc ấy, khi các ngươi ở với nhau, đã nói điều gì? Ngươi kể lại tỉ mỉ cho ta...." Dương Nhược Lan thúc giục nói. Một đêm không ngủ, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, giờ phút này hỏi trượng phu, tinh quang trong mắt lại càng chớp động, ngực phập phồng không ngừng, hiển nhiên trong lòng đang kích động cực kỳ.
Sở Phi Lăng sửng sốt. Trôi qua một thời gian dài như vậy rồi, làm sao còn nhớ rõ cụ thể được chứ? Thê tử mình thế nào lại đột nhiên hỏi tới chuyện này?
"Nói mau, vị nghĩa đệ kia của ngươi, là hạng người thế nào?" Khi nói tới hai chữ 'nghĩa đệ', Dương Nhược Lan lại cắn môi, nhấn mạnh khẩu khí, trong lòng có một loại cảm giác. Nếu như là thật thì... trượng phu mình lần này gây ra truyện cười lớn rồi..
"Ừm... vị nghĩa đệ kia của ta, đương nhiên là rất anh tuấn tiêu sái." Sở Phi Lăng tinh thần rung lên, thoải mái cười nói: "Hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng thực là nhân tài bất thế! Có đảm lược, có hiểu biết, có dũng có mưu, cơ biến khôn cùng, chính là đệ nhất thiếu niên anh hùng mà ta từng gặp! Kể cả thanh niên tài tuấn của cửu đại gia tộc Thượng Tam Thiên, không ai có thể so sánh được...."
Nói xong, Sở Phi Lăng lại có cảm giác không thích hợp.
Thê tử mình hôm nay thế nào lại có biểu tình kỳ quái như thế... :
Lúc trước khi hắn nói tới chuyện này, Dương Nhược Lan tuy cũng mỉm cười lắng nghe, nhưng nhiều ít cũng có chút miễn cưỡng. Nhưng hôm nay lại bất đồng, khóe miệng Dương Nhược Lan tràn đầy ý cười thỏa mãn, nghe mình thổi phồng huynh đệ, không ngờ lại giống như nghe hoài không chán.
Hơn nữa, nghe xong mấy từ hình dung có chút cường điệu này, hai mắt còn tỏa sáng. Vẻ mặt tựa hồ, có nhiều hơn chút nữa, ta cũng muốn nghe....
Hơn nữa còn có bộ dáng rất kiêu ngạo, rất tự hào...
"Nói xong rồi?" Dương Nhược Lan vẫn chưa thỏa mãn,nói: "Chỉ thế thôi?"
Sở Phi Lăng choáng váng, đưa tay sờ lên chán thê tử: "Ngươi... hôm nay không bị sao chứ?"
Ba!
Dương Nhược Lan lập tức gạt tay hắn ra, nói: "Còn nữa.. hay không?"
"Hết rồi."
"Hết rồi?" Ánh mắt Dương Nhược Lan giống như chuẩn bị phát tác: "Ngươi cùng nghĩa đệ ngươi đồng hành mấy ngày, cùng đối mặt sinh tử, cùng chém giết cường địch, nghĩa đệ ngươi tặng ngươi nhiều đồ tốt như vậy,thời gian lâu như vậy, giao tình như vậy, chẳng lẽ bình thường không nói một lời nào à?"
"Nói chuyện?" Sở Phi Lăng đầu đầy mờ mịt: "Nói chuyện gì?"
"Chính là chuyện mà các ngươi nói với nhau chứ còn chuyện gì nữa? Ngươi nói cái gì? Hắn nói cái gì? Biểu tình động tác vân vân... Chẳng lẽ một chút cũng không có?" Dương Nhược Lan cắn răng hỏi.
"Trời đất ơi!" Sở Phi Lăng nhảy dựng lên: "Ta làm sao có thể nhớ hết được chứ? Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cho dù thần tiên cũng không thể nhớ được? Hơn nữa, ngươi điều tra truyện này là để làm gì? Vị nghĩa đệ kia của ta là nam tử hàng thật giá thật đó!"
"Chẳng lẽ không còn nhớ được chút nào? Mà ai hỏi ngươi hắn là nam hay nữ? Ngươi cho rằng đến lúc này mà ta còn lòng dạ đi ghen ngươi hả?" Ánh mắt Dương Nhược Lan cực kỳ nguy hiểm: "Chẳng lẽ ngươi quên hết rồi sao? Hài tử nó thật tốt, ân tình đối với ngươi lại sâu nặng như vậy, vậy mà ngươi lại quên sạch không còn chút nào?"
"Ta... Ta suy nghĩ đã...." Sở Phi Lăng giơ tay đầu hàng. Trong lòng cười khổ không thôi. Hài tử thật tốt? Hài tử gì vậy... Đó là huynh đệ của ta! Cho dù ngươi là đại tẩu, cũng không thể nói như vậy chứ!.... Rối loạn bối phận rồi!
Còn ra thể thống gì nữa!
Nhưng thê tử ở trước mặt, những lời này nào dám nói ra miệng?
"Ta nhắc nhở ngươi...." Dương Nhược Lan thấy trượng phụ rõ ràng có chút miễn cưỡng, nói: "Khi ngươi cùng nghĩa đệ ngươi kết bái... Hắn có mừng rỡ như điên hay không? Hoặc giả như có bộ dáng vui mừng giống như không hẹn mà gặp?"
"Nào đó!" Sở Phi Lăng nhất thời nhớ ra: "Lúc ấy, tiểu tử kia giống như bị dọa nhảy dựng lên, nói chuyện cũng có chút lắp bắp. Ha ha, lại nói, lúc ấy ta nói ra cũng có chút mạo muội. Khó trách hắn không thể tiếp thụ nổi..."
Cả kinh? Nói lắp? Ngươi chính là một con heo!
Dương Nhược Lan hung hăng mắng một câu trong lòng, sau đó vội vàng hỏi: "Tình huống lúc đó thế nào, ngươi còn nhớ rõ không?"
"Đó là đương nhiên!" Sở Phi Lăng nở nụ cười, nói: "Lúc đó ta nói: Ta và ngươi không ngờ lại hợp ý như vậy. Ta và ngươi kết bái làm huynh đệ được không? Sau đó, tiểu huynh đệ liền ngây ngẩn cả người. Ha ha... Tên kia lại nói ta là đại nhân vật, sau đó ta lại nói: chẳng lẽ ngươi khinh thường ta? Ha ha, thế là hắn bó tay vô phương....."
Sau đó Sở Phi Lăng phun ra một tràng, khoa chân múa tay, kể lại tình cảnh lúc đó. Chuyện này ấn tượng trong lòng hắn rất sâu đậm. Hơn nữa còn chẳng khác nào mình ép buộc người ta cùng kết bái, làm sao có thể quên được?
"Cứ như vậy.. Ừm, đến khi dập đầu, cũng là ta phải ấn đầu hắn xuống. Mãi cho tới khi hoàn toàn dập đầu, tên kia vẫn giống như nằm mơ... sắc mặt vô cùng khó coi... Ừm, chính thế chính thế."
Sở Phi Lăng nhớ tới bộ dáng thất hồn lạc phách của nghĩa đệ lúc trước, không khỏi cười ha ha thành tiếng.
Dương Nhược Lan hai tay ôm trán, trong lòng thở dài thật sâu, thật sâu.
Sắc mặt khó coi? Thất hồn lạc phách?... Bị chính cha ruột mình ép kết bái, còn có thể dễ coi được ư? Nếu đổi lại là ngươi... chỉ sợ ngươi đã sớm ngất rồi...
Nghe tới đây, nếu Dương Nhược Lan vẫn không thể xác định đó là con mình, thì thật sự đâm đầu vào tường chết cho rồi! Ánh mắt nhìn trượng phu mình không khỏi mang theo một vẻ thương hại... Thật đáng thương, chính mình còn đang trong mộng, lại nói người khác phát mộng...
"Sau đó thì sao?" Dương Nhược Lan hỏi: "Kết bái xong, khẳng định phải nói gì chứ?"
"Đúng." Sở Phi Lăng thở dài: "Ngươi cũng biết, chuyện năm đó đè nặng trong lòng ta, giống như một tòa núi lớn, khiến ta thở không nổi. Mặc kệ là nhạc phụ hay là nhà mình, cũng không dám nói. Hơn nữa, ở trước mặt ngươi lại càng... Haiz, ngày đó, một bụng khó chịu, đương nhiên phải nói với huynh đệ mình... Ngày đó, chúng ta nói tới đêm phong tuyết mười tám năm trước... cũng là việc chúng ta luyến tiếc suốt đời....."
Dương Nhược Lan cắt ngang lời hắn, lập tức cầm lấy tay hắn, không ngờ nắm đến xương cổ tay kêu răng rắc. Sở Phi Lăng chỉ cảm thấy xương cổ tay cực kỳ đau đớn. Có chút giật mình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy thê tử mở trừng mắt, khẩn trương tới cực điểm: "Ngươi nói với hắn chuyện đêm hôm đó? Ngươi nói với hắn rồi... Đêm hôm đó, khi vứt bỏ hài tử? Chuyện đó? Hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...