Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Mộng Lạc hớn hở mang theo bảy vị khách quý, công khai tiến thẳng lên thượng du. Trong lòng hưng phấn vô vạn. Nếu như từ nay về sau có thể kết giao với vị Dạ công tử này... Mộng thị gia tộc của mình đúng là một bước lên mây rồi!

"Dạ huynh, lần này tới Trung Tam Thiên, không biết là có chuyện gì quan trọng?" Mộng Lạc vừa đi vừa hỏi. Sau đó cười ha hả, nói: "Đương nhiên, tại hạ cũng không phải thăm dò tin tức của quý gia tộc... Hơn nữa, với chút năng lực của tại hạ, cho dù có nghe được tin tuyệt mật, cũng không làm được chuyện gì đúng không?"

"Đó là đương nhiên!" Đàm Đàm nhếch miệng: "Tin rằng các ngươi cũng không có cái lá gan đó!"

Mộng Lạc lập tức giống như ăn phải một con ruồi. Ta vốn có ý khiêm tốn, vậy mà ngươi lại trực tiếp coi là như vậy rồi!

"Nói cho ngươi biết cũng không sao!" Đàm Đàm nghênh ngang nói.

"Nhị thiếu gia!" Sở Dương vội vàng giả dạng thanh âm già nua, lên tiếng nhắc nhở.

"Câm miệng!" Đàm Đàm quay đầu lại, hung tợn phun ra một câu: "Ta làm việc, còn chưa tới phiên ngươi hoa tay múa chân! Ngươi cứ bảo vệ ta cho tốt là được!"

"Chỉ là...." Đổng Vô Thương hợp thành chen vào nói.

"Chỉ là cái rắm!" Đàm Đàm không chút khách khí, chỉ một ngón tay: "Chẳng lẽ các ngươi không thấy được sao? Mấy kẻ vớ vẩn này, chẳng lẽ cũng có thể cản trở đại kế Dạ thị gia tộc chúng ta? Cả đám đều mềm nhũn như chi chi, chẳng lẽ các ngươi lại kiêng kị như vậy?"

Khuôn mặt Mộng Lạc lập tức tái mét. Trong lòng thầm lôi tổ tông tám đời Đàm Đàm ra chửi, nãi nãi nhà ngươi! Cứ như vậy khác quái gì tát thẳng vào mặt chúng ta, con mẹ nó, Dạ thị gia tộc các ngươi cho dù trâu bò, cũng không thể vuốt mặt không nể mũi như vậy chứ? Tiểu tử này thẳng tưng như ruột ngựa, đéo biết đối nhân xử thế!

"Này... ngươi thấy ta nói có đúng không?" Đàm Đàm nghiêng đầu hỏi Mộng Lạc.

Tên gia hỏa này chửi người ta xong, không ngờ còn hỏi người ta mình nói có đúng hay không... Nhục nhã có thể nói là tới cực hạn!


"Đúng... gia tộc chúng ta so sánh với Dạ thị gia tộc, đúng là trên trơi dưới đất!" Mặt mày Mộng Lạc tái mét, răng nghiến đến sắp vỡ cả ra rồi. Nhưng vẫn không thể không nuốt xuống bụng, gắng gượng phụ họa một câu....

"Thấy chưa? Thấy chưa? Ngươi xem, chính bọn họ cũng thừa nhận rồi!" Đàm Đàm dương dương đắc ý không ai bì nổi, nhìn Sở Dương: "Ngươi còn gì để nói?"

Sở Dương há miệng, cuối cùng vẫn ngậm lại, thở dài.

Mộng Lạc suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi! Trong lòng không nhịn được chửi mắng liên hồi: "Tổ tông tám đời nhà ngươi, nguyền rủa mồ mả tổ tiên Dạ gia các ngươi không được yên, đời đời đều làm thái giám...

Nhưng hắn lại không biết, vô luận có nguyền rủa Dạ gia thế nào, đều chẳng liên quan nửa điểm tới vị "Dạ công tử" trước mắt này.

"Chúng ta tới đây, chính là tìm một di tích vạn năm trước!" Đàm Đàm bộ dáng giống như một kẻ không biết trời cao đất rộng, kiêu ngạo vô cùng, đầy vẻ nhị thế tổ bị nuông chiều thành hư, tựa như chỉ cần há miệng một cái là phun ra hết tất cả bí mật: "Cái di tích này rất khó lường..."

Đám người Sở Dương liên tục ho khan.

Đàm Đàm vừa nói ra được một nửa thì nghẹn trở lại, phẫn nộ chửi mắng: "Thật sự là chó má! Ngay cả câu cũng không cho nói xong! Ho khan cái chim gì? Tàng bảo đồ đang nằm trên người ta, chứ không phải nằm trên người các ngươi! Mẹ nó, lần sau nếu phải ra ngoài, bổn thiếu gia sẽ đi một mình, không bao giờ mang theo các ngươi nữa. Trừ làm mất hứng ta ra, chẳng có nửa điểm tác dụng nào khác!"

Mộng Lạc trong lòng nghiến răng: Cái loại như ngươi mà ra ngoài một mình, lão tử đảm bảo ngươi không sống quá nửa ngày dưới Trung Tam Thiên này...

Bất quá, con hàng này trong tay không ngờ lại có tàng bảo đồ? Di tích vạn năm trước?

Ta fuk, cái di tích kia dĩ nhiên là phi thường khó lường, bằng không với tài lực của Dạ gia các ngươi, lại phái người xuống dưới làm gì?


"Di tích à... Trung Tam Thiên đúng là có không ít." Mộng Lạc cười ha hả, thản nhiên như không nói.

"Ngươi nói như rắm ấy! Thối vẫn hoàn thối! Đúng là mõm chó đéo thơm ra được! Con mẹ nó!" Đàm Đàm giận dữ chửi thẳng vào mặt Mộng Lạc, khiến cho Mộng Lạc suýt chút nữa không nhịn nổi mà trở mặt chửi lại, thở hồng hộc nói: "Mấy cái di tích chó má mà các ngươi phát hiện, có thể so sánh với bảo khố của Cửu Kiếp kiếm chủ vạn năm trước sao? A....."

Nói xong liền ngậm chặt miệng lại, tựa hồ phát hiện mình nói lỡ miệng, vẻ mặt ảo não.

"Bảo khố của Cửu Kiếp kiếm chủ? Lập tức, máu huyết cả người Mộng Lạc đều sôi trào lên, gần như muốn ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng: Phát tài rồi! Nếu như có thể xuất chút lực trong chuyện này, hưởng sái chút thành quả...Đó không phải là đại thu hoạch sao?

Về phần bị chửi... Cứ coi như không nghe thấy là được rồi. Cái này không liên quan tới tâm tình bản công tử cao hứng.

Bị người nhục mạ ác độc như thế mà vẫn có thể cao hứng, chỉ sợ từ xưa tới nay từ Mộng Lạc ra, chỉ sợ chẳng có kẻ nào.

"Da huynh yên tâm, Dạ huynh coi Mộng Lạc ta là huynh đệ, Mộng Lạc ta đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của Dạ huynh! Không chỉ như vậy, còn có thể vì Dạ huynh mà cung cấp tất cả trợ lực! Chỉ để kết giao một bằng hữu phóng khoáng mà thôi." Mộng Lạc hào sảng nói: "Không hề toan tính!"

"Ta đã nói ngươi là người tốt mà... Ha ha, vừa nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi thuận mắt, ta mắng ngươi mà ngươi không có tức giận. Con mẹ nó, không tức giận, là người tốt a! Được, được được. Đây mới là hàm dưỡng, ừ hàm dưỡng a." Đàm Đàm mừng rỡ, vỗ vỗ vai Mộng Lạc, thủ thế giống như đang vỗ đầu một con chó nhỏ biết nghe lời vậy.

Phía sau, trong mắt đám cao thủ Mộng thị gia tộc đều ẩn ước lộ vẻ nhục nhã. Thiếu chủ nhà mình bị người ta khi nhục như thế, mình còn có thể có mặt mũi sao?

Khóe miệng Mộng Lạc khẽ giật giật. Cơn giận vừa mới bình ổn một chút lại càng bốc cao hơn: Ta mắng ngươi, ngươi cũng không có tức giận? Con mẹ nó! Hàm dưỡng chó má! Nếu ngươi không phải là nhị công tử Dạ thị gia tộc, lão tử còn lâu mới rảnh rỗi biểu diễn cái hàm dưỡng chó má này với ngươi!


Chờ đến khi lão tử moi được nơi bảo tàng Cửu Kiếp kiếm chủ hạ lạc, lão tử sẽ làm thịt tên hỗn đản nhà ngươi! Không, không làm thịt! Ta muốn khiến cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!

"Như vậy là được rồi. Hiếm thấy ai ngoan như ngươi. Chờ sau khi bổn tọa chiếm được bảo tàng, phân cho ngươi một chút canh." Đàm Đàm vô cùng hào phòng nói. Một câu hứa hẹn xuông cứ như vậy nhẹ nhàng nói ra, lấy tay xoa xoa đầu Mộng Lạc, trấn an vỗ vỗ, cười tủm tỉm nói.

"Đa tạ Dạ huynh!" Mộng Lạc mừng rỡ.

"Ừm, ngoan. Ha ha, Tiểu Mộng, phải cố gắng đấy. Nếu như khiến lão tử thư thái, lão tử nói không chừng sẽ trực tiếp mang ngươi lên Cửu Trọng Thiên!" Đàm Đàm híp mắt hưởng thụ cảm kích và vỗ mông ngựa của Mộng Lạc, lại quăng một tấm ngân phiếu khống ra ngoài.

"Dạ huynh, ngươi thật sự là... người tốt....." Mộng Lạc vừa nghe câu ' trực tiếp mang ngươi lên Cửu Trọng Thiên' xong, mắt liền nổ đom đóm, suýt chút nữa kinh hỉ ngã lăn ra đất. Ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp. Chân thấp chân cao, chỉ cảm thấy lâng lâng như bay lên tận chín tầng mây.

Lên Thượng Tam Thiên, chính là dã tâm của tất cả các đại gia tộc Trung Tam Thiên! Nhưng lên thì dễ dàng, chứ đứng vững gót chân thì khó như lên trời. Không có căn cơ, lên cũng chỉ có thể tan thành mây khói.

Nhưng nếu có chúa tể Thượng Tam Thiên như Dạ thị gia tộc làm hậu thuẫn... thì tất cả đều không đáng nhắc tới. Nhưng những thế gia vạn năm này, từ trước đến giờ đều không dễ dàng tiếp nhận ngoại nhân. Chẳng lẽ Mộng Lạc ta hôm nay lại có được đại vận? Có thể thực hiện vô thượng nguyên vọng - xông lên Thượng Tam Thiên của gia tộc hay sao?

Đây chẳng phải là một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời sao?

"Mộng Lạc nguyện vì thiếu chủ là ra sức khuyển mã!" Mộng Lạc vội vàng thề thốt. Hốc mắt Mộng Lạc đã có chút ươn ướt, đây chính là chuyện tốt chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu a....

Đầu tiên hắn xưng người ta là "Dạ công tử", sau đó xích gần quan hệ trở thành "Dạ huynh". Nhưng giờ vừa nghe thấy đối phương mời chào, lập tức liền thuận lý thành chương, đổi thành "Thiếu chủ", thừa nhận địa vị thuộc hạ của mình.

Nếu như là trước đó, chỉ sợ hắn còn suy nghĩ một chút. Nhưng hiện tại, Trung Tam Thiên rõ ràng đã không còn chỗ cho Mộng thị gia tộc sống yên ổn nữa. Cho dù bí quá hóa liều lợi dụng Ngạo Tà Vân, gây ra đại loạn, thì chỉ sợ cũng cửu tử nhất sinh, hơn nữa còn phải đề phòng bị qua đầu rút ván.

Dù sao sau khi bị Sở diêm vương tiết lộ tà công, đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Cho dù mấy gia tộc Âu gia Điền gia đứng vứng gót chân rồi, ma công của Mộng gia cũng là một cái cớ lớn. Đám gia hỏa kia vị tất đã có lòng tốt... Đến lúc đó đem gia tộc mình ra để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, thu nạp lòng người, thật sự rất có khả năng. :

Dù sao đám gia hỏa đó cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Nghĩ tới đây, Mộng Lạc lại hận Sở diêm vương thấu xương.


So với nơi này, trực tiếp ôm cái chân to đến không thể tohơn như Dạ gia thì tốt hơn nhiều lắm.

"Ừm, ngoan." Đàm Đàm tán dương một câu, quay đầu nói: "Dương Dương Ngang, hừ, ngươi xem, cho tên gia hỏa này đi theo chúng ta, thế nào?"

Sở Dương nhíu mày, thở dài nói: "Cái này... Haiz, nhị thiếu gia, người này tâm khó lường...."

Ta đã biết ngươi không đồng ý! Ngươi càng không đồng ý, ta càng phải dẫn hắn lên Cửu Trọng Thiên!" Đàm Đàm hung tợn nghiến răng răng rắc, trong lỗ mũi cũng phun ra khí tức hung tợn: "Nhìn các ngươi xem, cả ngày trừ trông coi ta, ngay cả một câu nịnh nọt cũng không có! Xem Mộng tiểu tử này đi, đánh không hoàn thủ, mắng không trả lời, thú vị biết bao nhiêu! Cứ định vậy đi...."

Mộng Lạc trong lòng cười như nở hoa, thề thốt cam đoan: "Tiền bối yên tâm, Mộng Lạc nhất định sẽ tận tâm tận lực phụ tá thiếu chủ! Nếu như có dị tâm thiên lôi đánh chết!"

Sở Dương cùng Cố Độc Hành Đổng Vô Thương đều nhíu mày.

Con hàng này rốt cuộc muốn làm gì? Sắp tới trung du rồi. Nếu như xuống tay thì nhanh lên. Còn tung loạn ra mấy cái mây mù này làm gì?

"Ừm, Mộng Mộng...." Đàm Đàm liếc mắt, chớp chớp mấy cái với Mộng Lạc. Mộng Lạc lập tức giật nảy mình, sợ run cả ngươi, thầm nghĩ chẳng lẽ vị nhị công tử này còn thích cả đồng tính? Nếu như hắn bắt ta thị tẩm... ta có nên đáp ứng hay không đây?

Chẳng lẽ Mộng Lạc ta đùa bỡn người mười mấy năm, bây giờ lại bị người ta đùa bỡn sao?

Trong lòng mâu thuẫn, suy tính hơn thiệt, không khỏi nói chuyện có chút lắp bắp: "Thiếu chủ... có việc gì xin cứ... phân phó...."

"Ừm, lát nửa xử lý xong chuyện này, chúng ta đi Ngạo thị gia tộc một chuyến. Ừm, nghe nói Trung Tam Thiên các ngươi có một Ngạo thị gia tộc? Rất lớn... phải không?" Đàm Đàm hếch lỗ mũi lên trời, nói đến chữ 'rất lớn' không ngờ còn ngân nga mười bảy mười tám lần, khinh thường thản nhiên nói ra.

"Ngạo thị gia tộc?" Mộng Lạc ngẩn ngơ: "Có, có một gia tộc như vậy." Trong lòng nghi hoặc, như thế nào lại liên quan tới Ngạo thị gia tộc?

"Ừm như vậy là tốt rồi. Ta còn tưởng đồn đại sai lầm." Đàm Đàm có chút yên tâm gật đầu: "Trước tiên bắt một tên đệ tử đích truyền của Ngạo thị gia tộc, huyết mạch thuần khiết, việc này coi như thành một phần...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui