Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Sở Dương cùng Cố Độc Hành đều kinh ngạc, hóa ra chúng ta đánh đánh giết giết cả nửa ngày, mà cuối cùng đối phương lại không phải đối phó mình? Náo loạn cả nửa ngày lại để Ngạo Tà Vân hưởng hết chỗ tốt?

Cái này là chuyện gì? Mẹ nó, bọn anh thì liên quan mẹ gì đến Ngạo Tà Vân....

Người của Âu gia và mấy người của Hắc Ma gia tộc tới hiệp trợ đều cảm thấy mê muội. Ngươi giết bao nhiêu người của chúng ta như vậy, không ngờ vẫn còn mặt dày, há mồm ra nói đây là hiểu lầm?

Con mẹ nó, mõm thằng này đúng là quá tuyệt rồi, há miệng ra là thiên, ngậm miệng lại là địa.

Kỷ Mặc nhíu mày, vẻ mặt khó xử, nói: "Ta fuk, người anh em, chuyện này ngươi xem... Quả là ngại quá, Ngạo Tà Vân là cái thứ gì?.... Chúng ta đều không quen, các ngươi nói có đúng hay không? Khụ khụ... đây... chỉ là một hiểu lầm!"

Hắn vuốt vuốt mũi, cười hắc hắc, xấu hổ nói: "Các ngươi xem... nếu không chúng ta xin lỗi các ngươi vậy... Ừm, nói một tiếng xin lỗi... chuyện này cứ định như vậy đi? Có được không? Coi như xong? Oan gia nên giải không nên kết a."

Kỷ Mặc càng nói càng có bộ dáng chân thành.

Vị hoàng tọa tam phẩm của Âu gia kia giận đến điên lên: "Nói gì vậy? Các ngươi giết người, liền nói một câu xin lỗi là xong chuyện? Còn oan gia nên giải không nên kết? Cái này là kiểu chó má gì?"

Kỷ Mặc bi thương, thập phần nghiêm túc nói: "Vị tiền bối này, tục ngữ nói người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương lại mới tốt... Dù sao cho dù chúng ta có chết thì đầu của bọn hắn cũng rơi xuống rồi... Lại nói, chúng ta cũng phải tỏ thành ý của chúng ta, hi vọng các ngươi có thể tha thứ...."

"Thành ý gì?" Nhìn biểu tình của ba người kia, vị hoàng tọa tam phẩm rốt cuộc cũng hơi tin đây thật sự là một hiểu lầm....

"Các ngươi xem như vầy có được không...." Kỷ Mặc thật cẩn thận nói: "Chúng ta không cẩn thận giết chết mười ba người của các ngươi... Chúng ta quyết định, bồi thường cho các ngươi mười ba cái quan tài. Dù nói thế nào đi nữa, trước hết cũng phải để người chết nhập thổ vi an... Chuyện phơi thây hoang dã, cũng quá tàn nhẫn rồi..."

"Còn gì nữa không?" Vị hoàng tọa tam phẩm nghe tới đó, thấy Kỷ Mặc dừng lại, không khỏi hỏi.


"Hết rồi...." Kỷ Mặc vẻ mặt buồn rười rượi: "Ngươi xem, chúng ta xuất môn ra ngoài, cũng không mang thứ gì thừa thãi. Lại còn trở thành người chịu tội thay người khác... Chúng ta cũng oan uổng a. Đi đâu giải thích bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta lại muốn giết người như vậy? Chúng ta cũng đâu phải cuồng sát nhân a...."

"Các ngươi giết mười ba người của chúng ta, sau đó lại bồi thường cho chúng ta mười ba cái quan tài? Không còn gì khác?" Vị hoàng tọa tam phẩm kia rốt cuộc cũng bạo phát, giậm chân rống lên: "Đồ khốn kiếp! Chẳng lẽ các ngươi đang trêu đùa lão phu?"

"Chúng ta nào dám...." Kỷ Mặc vẻ mặt đau khổ: "Thật sự... không còn cách nào khác nữa rồi. Chúng ta cũng không còn tiền, ngươi xem, nếu không như vậy đi. Chúng ta lui một bước... Nếu như những anh em bất hạnh chết đi trong nhà có gia quyến gì, chúng ta cũng có thể chiếu cố thay... Tỷ như muội muội hoặc nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp chẳng hạn... Chúng ta cũng có thể chiếu cố cho các nàng thật thoải mái...."

"Hỗn đản! Các ngươi quả nhiên đang đùa giỡn ta!" Tam phẩm hoàng tọa nổi giận lôi đình, trên đình đầu bốc lên một làn khói nhẹ.

"Ha ha ha... lão bất tử..." Kỷ Mặc cười lớn một tiếng, vỗ mông nhảy dựng lên: "Lão vương bát đản nhà ngươi, không đùa giỡn ngươi thì đùa giỡn ai? Uổng ngươi sống một đống tuổi mà vẫn ngu như vậy. Lão ngoan cố nhà người não kết thành gạch, tư tưởng không được khai hóa! Sống một ngàn năm vẫn là một tên vương bát đản! Đáng đời bị ta đùa giỡn!"

Vị hoàng tọa tam phẩm kia tức đến cả người đều co giật, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, môi run run: "Ngươi ngươi ngươi... Tên tiểu bối nhà ngươi! Nếu hôm nay lão phu không bầm thây ngươi thành vạn đoạn, lão phu không phải là Âu Mộc Phong!"

"Âu điên cái gì? Âu cái con bà ngươi!" Kỷ Mặc chửi rủa, lắc eo khiêu khích, nói: "Lão vương bát đản, lão ô quy! Ngươi tới đây ngươi tới đây... Ngao ô.... Cẩu đại di, cẩu đại di!"

"Đây là Kỷ Mặc! Đây là đám gia hỏa Sở diêm vương! Tên xử kiếm kia chính là Cố Độc Hành!" Rốt cuộc cũng có người nhận ra, dựa vào một câu 'cẩu đại di' gần như trở thành biển hiệu, vạch trần luôn thân phận của Kỷ nhị thiếu gia!

"Ngao ô... Đúng là lão tử của ngươi đây!" Kỷ Mặc hai tay chống nạng, ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Bản công tử đã lâu không hành tẩu giang hồ, còn đang kỳ quái, liệu có phải mị lực giảm xuống. Không ngờ lâu như vậy mà vẫn có người nhận ra ta! Hiện giờ cuối cùng cũng có chút an ủi, không tệ, tiểu tử ngươi đáng thưởng!"

Âu Mộc Phong tức đến nổ phổi.

Đột nhiên một tên nhảy phốc ra, nhìn Sở Dương: "Làm sao chỉ có ba người các ngươi? Những người khác đâu?"


Lão giả này, chính là đại ca Âu Kim Phong của Âu Mộc Phong.

Nói xong liền cảnh giác nhìn quanh tứ phía, trong tin tình báo, Sở diêm vương dẫn theo rất nhiều người đi cực bắc hoang nguyên, như thế nào hiện giờ chỉ có ba người ở chỗ này?

"Những người khác ở chỗ này!" Nói những lời này, cũng không phải Sở Dương, mà là hai người đồng thanh lên tiếng.

Lời vừa vang lên, một đạo đao quang thê lương rực rỡ, một đạo kiếm quang sắc bén, đột nhiên lóe lên đồng thời lao ra!

Thân hình mạnh mẽ giống như gang thép của Đổng Vô Thương đột nhiên xuất hiện! Cứ như vậy bước ra, khiến cho người ta có một cảm giác, giống như một toà sơn mạch bằng sắt thép đột nhiên xuất hiện trước mắt mình!

Đổng Vô Thương hừ lạnh một tiếng, đại đao vung lên, một vị võ tôn một vị vương tọa bên trái lập tức biến thành bốn mảnh. Sau đó lại vung lên, đập mạnh sang bên phải!

Đúng vậy, đập!

Mặc đao hơn năm trăm cân, không dùng chữ đập này, tựa hồ không thể miêu tả được uy lực của nó!

Hai gã cao thủ bên phải liều mạng chống đỡ, răng rắc một tiếng, hai thanh trường kiếm cùng nhau gẫy nát, ba một tiếng, đầu lâu hai người đều vỡ nát!

Thân hình hùng vũ của Đổng Vô Thương từ trong máu tươi tanh nồng mạnh mẽ bước lên trước một bước, quát: "Cút ngay cho ta!"

Đối diện ngay trước mặt là một vị cửu phẩm vương tọa, một đao của Đổng Vô Thương thế như lôi đình đánh xuống, vị vương tọa này nổi giận gầm lên một tiếng: "Phải cút chính là ngươi!" Huy kiếm đỡ lấy!


Choang một tiếng đinh tai nhức óc, trường kiếm trong nháy mắt đã vỡ vụn, vị cửu phẩm vương tọa này bay ngược ra ngoài, lăn ra đất giống như quả bóng cao su. Ở giữa không trung con liên tiếp thổ ra máu tươi, vừa vặn ứng với một câu 'cút ngay' kia của Đổng Vô Thương!

Đổng Vô Thương không hề suy chuyển, thân hình cường tráng giống như đại sơn, khinh thường hừ một tiếng, sải bước tiến vào. - .

Ngũ phẩm đao vương đối chiến cửu phẩm vương tọa, không ngờ chỉ một chiêu đã đánh bay cửu phẩm vương tọa ra ngoài, hơn nữa còn trọng thương. Từ bất luận góc độ nào mà nói, đều là một đại kỳ tích!

Vị vương tọa kia mặc dù là cửu phẩm vương tọa, Đổng Vô Thương cũng là ngũ phẩm đao vương đỉnh phong hàng thật giá thật! Nhưng đây là do hắn áp chế thực lực cho đột phá! Nếu như bỏ áp chế, giờ phút này Đổng Vô Thương thấp nhất cũng phải là bát phẩm đao vương!

Mà mặc đao của Đổng Vô Thương lại nặng tới hơn năm trăm cân, cộng thêm trời sinh thần lực, đối diện chỉ là một thanh trường kiếm năm sáu cân, cho dù xử kiếm là vương tọa cửu phẩm đi nữa, nếu như đập không bay thì mới là chuyện kỳ quặc!

Bên kia, kiếm quang La Khắc Địch giống như độc xà, xoẹt xoẹt xoẹt, liên tiếp xẹt qua ba người, trên cổ họng ba người cùng xuất hiện một vết máu mỏng manh. Nhưng chỉ sau mấy hơi thở, từ trong vết máu đó, lại phun ra huyết quang chói mắt!

Ba cỗ thi thể chậm rãi ngã xuống. Mà lúc này, La Khắc Địch cũng đã ngạng kháng một chiêu với một vị vương tọa khác. Choang một tiếng, thân hình La Khắc Địch lộn nhào trên không trung một cái, tiến vào trong vòng vây!

Đứng bên cạnh Cố Độc Hành!

Khí chất hai người, vào giờ khắc này không ngờ lại có chút tương tự. Cũng giống như hai thanh lợi kiếm vậy!

Chẳng qua, nếu cẩn thận quan sát, vẫn có chút bất đồng.

Cố Độc Hành tựa như một thanh tuyệt thế thần binh sắc bén nội liễm. Cho dù đứng bất động, cũng ẩn hiện sắc bén, có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào!

Mà La Khắc Địch lại giống như một thanh lợi kiếm dính đầy máu tươi trong sát phạt, từ trên người tràn ra khí tức khát máu mãnh liệt!

Hung diễm ngất trời!

"Được! Khá lắm! Các ngươi rốt cuộc cũng tới đông đủ rồi!" Âu Mộc Phong chậm rãi gật đầu, trong mắt sát khí càng lúc càng thịnh: "Không bắt được Ngạo Tà Vân, mượn thi thể mấy người các ngươi trở về coi như cũng lập được một cái công lớn!"


Sở Dương cười hắc hắc: "Chỉ bằng vào đám tàn binh bại tướng các ngươi hiện giờ? Không ngờ còn muốn đối phó chúng ta? Âu Mộc Phong, các ngươi không phải đang nằm mơ chứ? Nên biết, chúng ta giết chết hai mươi hai người, nhưng đến một sợi lông cũng không bị thương! Liều mạng trả một cái giá lớn, giết sạch các ngươi, chẳng lẽ chúng ta không làm được sao?"

Nói là tàn binh bại tướng cũng không sai. Tổng cộng có năm mươi ngươi mai phục, hiện giờ chết dưới tay năm người đã có tới hai mươi hai tên! Có thể nói, đã trừ đi một nửa. Nhất là Cố Độc Hành, còn giết chết một vị cao thủ hoàng cấp - chiến lực đỉnh cấp.

"Các ngươi bất quá cũng chỉ là vương cấp ngũ phẩm mà thôi. Cho dù là có kiếm vương đao vương thì cũng đến thế mà thôi! Nói thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể là đối thủ hoàng cấp! Mà chúng ta ở đây, trừ huynh đệ chúng ta ra, còn có hoàng tọa cao thủ Hắc Ma - Hứa Vô Song huynh ở chỗ này! Cho dù các ngươi có mọc cánh, cũng tất phải chết không thể nghi ngờ!"

Âu Mộc Phong vốn không cần phải nói nhiều như vậy, nhưng mấy câu của Sở Dương lại là lưỡi đao công tâm cực kỳ lợi hại. Đả kích đám thuộc hạ của mình cực kỳ trầm trọng. Nếu như mình không phản bác lại, khó tránh khỏi sẽ có người sinh ra ý niệm thoái lui.

"Lên! Giết bọn hắn!" Âu Kim Phong gầm lên giận dữ: "Giết sạch cho lão phu!"

Ra lệnh một tiếng, nhưng người đầu tiên xuất thủ, cũng không phải là người của Âu gia, mà là Sở Dương!

Sở Dương không bao giờ bỏ qua cơ hội như vậy, trường kiếm chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay, kiếm quang xuất hiện, một đạo hàn quang xé gió mà ra, trên đường lao đi, đột nhiên biến ảo thành vạn đạo kiếm quang, điên cuồng xông tới!

Một điểm hàn quang vạn trượng mang!

Âu Kim Phong quát lớn một tiếng, rút kiếm vọt lên. Nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, một thân hình hùng vĩ giống như tháp sắt đã đón tiếp, một đạo hắc quang từ trên đỉnh đầu giống như lôi đình chớp giật, mãnh liệt phách xuống!

Chính là Đổng Vô Thương!

Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Lão già kia! Tiễn ngươi ra đi chính là Đổng nhị gia, không cần tìm người khác, nếu không trên đường xuống hoàng tuyền lại thành một con quỷ hồ đồ! Đường đường một hoàng cấp cao thủ lại biến thành quỷ hồ đồ, không biết người giết mình là ai, thì mất mặt lắm!"

Âu Kim Phong vừa nổi giận gầm thét thì Sở Dương đã sớm xoay người lại, nương theo một điểm hàn quang vạn trượng mang xông tới, thân hình lăng không vặn một cái, một đạo kiếm quang lăng lệ tới cực điểm rời khỏi tay!

Giết cả thiên hạ có ngại gì!...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui