Ngạo Tà Vân hiện tại đang liều mạng chạy trốn! Một thân nguyệt bạch sắc cẩm bào phong độ vẫn thường thấy lúc trước, hiện giờ đã sớm rách tươm thành từng mảnh nhỏ, máu đen đầy người.
Trên người vô số vết thương chồng chất, tóc tai tán loạn, môi khô nứt nẻ, ngay cả hốc mắt cũng hõm sâu xuống.
Được Trung Tam Thiên công nhận là đệ nhất truyền nhân đại gia tộc, tử tôn đích truyền của Ngạo thị gia tộc, người thừa kế vị trí gia chủ, Ngạo Tà Vân cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ phải chật vật như vậy.
Lại càng chưa bao giờ bị người ta đuổi giết, phải chạy trối chết như vậy!
Hắn đã đào vong hơn ba tháng!
Từ khi bắt đầu rời khỏi cực bắc hoang nguyên, hắn đã không ngừng bị truy sát, không ngừng chạy trối chết! Trong hơn ba tháng, ngày nào cũng phải giãy dụa trong sinh tử! Vị Tà công tử này cả người đã gầy đi một vòng.
Có trời mới biết vì sao lại xuất hiện nhiều địch nhân như vậy. Một đám hắc y che mặt, đi một đoạn đường lại gặp một nhóm, mỗi một nơi địa thế hiểm yếu đều có mai phục!
Đoạn đường này giết máu chảy thành sông, giết tới tâm kinh đảm chiến!
Trong lần tập kích đầu tiên, địch nhân đã dùng khói độc vô thanh vô tức, hung hăng chơi chúng nhân Ngạo thị gia tộc một vố. Trừ bốn vị hoàng tọa liều mạng bảo hộ Ngạo Tà Vân xông ra, những cao thủ vương tọa khác, đều chết sạch!
Nếu không phải Ngạo Tà Vân luôn luôn đề phòng Hắc Ma gia tộc đánh lén, thì lần đó đã bị diệt toàn quân rồi!
Nhưng cho dù như thế, toàn bộ vô hình chuẩn dùng để truyền tin cho gia tộc, đều đã chết trong đám sương độc đó rồi! Đến lúc này, hắn đã lâm vào cảnh tứ cố vô thân tuyệt đối.
Đường dài đằng đẵng, ngập tràn sát khí!
Tiếp đó, địch nhân không ngừng xuất hiện, quấy rầy, đả kích, chém giết, truy đuổi...
Cho tới tận bây giờ, bên người Ngạo Tà Vân chỉ còn lại hai vị hoàng tọa. Hai người kia đã chết vì bảo hộ Ngạo Tà Vân trong một lần phục kích rồi!
Đó là một hồi phục kích đánh giết thảm liệt. Đối phương xuất động khoảng tám vị cao thủ hoàng cấp! Hết người này tới người kia, xung phong liều chết tấn công năm người Ngạo Tà Vân.
Nếu không phải trong trận chiến đó, Ngạo Tà Vân đột nhiên chợt có linh quang, lĩnh ngộ lục phẩm vương tọa, đột phá một lần, thì đã sớm biến thành một bộ thi thể lạnh lẽo, nằm trên mặt đất rồi!
Hiện giờ, Ngạo Tà Vân đã bị bức trệch ra khỏi phương hướng trở về Ngạo thị gia tộc, đi lên một con đường khác. Trở về bằng con đường cũ, không thể nghi ngờ chính là hành vi tự sát!
Cho nên, mình phải vạn phần cẩn thận. Chỉ cần thoáng sơ sẩy một chút thôi, cũng có thể bị giết chết trên đường trốn chạy.
Nhưng cho dù là thế, sau nửa tháng liên tục đào vong, Ngạo Tà Vân cũng cảm nhận thấy tình trạng kiệt sức! Cả người hơn ba mươi vết thương lớn nhỏ, cũng đang không ngừng nhắc nhở hắn: đã không thể chạy trốn nữa rồi! Chạy nữa... cho dù địch nhân không đuổi kịp, thì thân thể mình cũng xong đời rồi!
Hai vị hoàng tọa bên người, cũng sắp tới mức độ dầu hết đèn tắt. Nếu không phải trong lòng hai người bọn họ có niềm tin cố chấp, quyết bảo vệ thiếu chủ, thì chỉ sợ hai người bọn họ đã gục ngã từ lâu rồi!
Tu vi hai người đều xem như đỉnh cấp, ngũ phẩm hoàng tọa!
Ở Trung Tam Thiên này tuyệt đối xem như chiến lực đỉnh phong! Nhưng vấn đề là ở chỗ... có vị ngũ phẩm hoàng tọa nào mỗi ngày đều bị ít nhất bảy tám vị hoàng tọa cao thủ vây công, hơn nữa còn không chỉ một lần, cũng không dừng lại ở hai lần!
Ở thời điểm nhiều nhất, một ngày công kích hơn mười ba lần! Cho dù là người sắt cũng bị mài ra thành nước thôi.
"Thiếu chủ, lần này, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn rồi."Ngũ phẩm hoàng tọa Đỗ Thanh Vân của Ngạo thị gia tộc thở hồng hộc, trong mắt chỉ còn lại một nỗi bi thống và hận ý vô cùng.
Thân là ngũ phẩm hoàng tọa đỉnh phong, đã bao lâu rồi hắn không phải chịu nỗi nhục thế này? Mắt thấy các lão huynh đệ lần lượt chết trước mắt mình, mình lại phải làm một lão cẩu cúp đuôi bỏ trốn. Đây quả thực là một loại sỉ nhục!
Nhưng hắn vẫn không dám quyết chiến! Quyết chiến, mình sẽ thống khoái. Nhưng thiếu chủ sẽ ra sao đây? Ai bảo hộ hắn?
Thiếu gia không còn, Ngạo gia làm sao đây?
"Đúng, giang hồ tất hỗn loạn." Dung mạo Ngạo Tà Vân thực tiều tụy, nhưng trong mắt lại tràn ngập một vẻ sầu lo.
"Thiếu chủ...." Tần Chiến - một vị ngũ phẩm hoàng tọa còn lại thoáng thở dốc, ngưng thần nói: "Nếu như lại có địch tập kích, ta chỉ sợ chạy không nổi nữa rồi. Chi bằng cứ để ta liều chết ngăn cản bọn họ, thiếu chủ và lão Đỗ các ngươi chạy mau!"
Ánh mắt Ngạo Tà Vân tối sầm lại.
Dọc đường đi, Tần Chiến liều mạng bảo hộ mình, thương thế cũng nặng nhất. Trên người hắn ít nhất cũng có bảy vết thương, là thay mình nhận đao! Liên tiếp qua ba tháng, không cần Tần Chiến nói ra, hắn và Đỗ Thanh Vân cũng nhìn thấy rõ ràng.
"Lão Tần! Đừng nản chí, còn chưa tới loại tuyệt cảnh đó." Đỗ Thanh Vân có chút gian nan nói.
"Đã tới loại tình cảnh này rồi, còn nói như vậy làm gì?" Tần Chiến khẽ cười, nói: "Lão Đỗ, ta và ngươi cả đời trong giang hồ, dưới cũng xấp xỉ tay vạn mạng người rồi. Chẳng lẽ còn cái gì để tiếc nuối sao? Nếu như địch nhân thật sự đuổi theo, thiếu chủ sẽ giao cho ngươi."
Đỗ Thanh Vân hít thật sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn mây trắng mơ hồ nơi chân trời, chậm rãi gật đầu.
"Đoạn đường này, người phục kích chúng ta, có Hắc Ma, dùng độc chính là Âu gia, còn có mấy người, hẳn là người của Đồ gia!" Tần Chiến hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi lóe lên sát khí: "Khoản nợ máu này, chớ quên đòi lại!"
"Hẳn là còn nhà khác. Chỉ bằng và mấy nhà này, vẫn không thể tạo thành thiên la địa võng như vậy!" Trong mắt Ngạo Tà Vân lóe lên sát khí: "Nếu như ta không lầm, Điền gia và Đồ gia, hẳn cũng xuất thủ!"
Tần Chiến ho khan mấy tiếng, lộ ra một ý cười, nói: "Lần này bị đuổi giết, chính là kiếp số của chúng ta, cũng là có người đang đối phó Ngạo gia chúng ta! Nhưng nếu như lần này thiếu chủ có thể trở về, cho dù mấy người chúng ta có chết sạch, thì lần bị đuổi giết này cũng trở thành chuyện tốt rồi!"
Đỗ Thanh Vân cười khổ một tiếng, nói: "Không sai, đây là một lần lịch lãm giang hồ, cũng là một cuộc hành trình lột xác tâm linh hiếm thấy. Thiếu chủ, đoạn đường này, ngươi có cảm xúc gì không?"
Ánh mắt Ngạo Tà Vân có chút đỏ lên. - .
Hai người kia, vẫn luôn là hộ vệ, đồng thời cũng là trưởng bối của mình. Trong thời khắc sinh tử như thế này, vẫn chỉ có quan tâm đến mình. Quan tâm mình có trưởng thành trong chém giết, có cảm ngộ trong huyết tinh hay không!
Bởi vì những thứ đó, đều là thứ thế giới Trung Tam Thiên này cần tới!
"Cảm xúc rất nhiều... Lần này bôn ba ngàn dặm, trực tiếp đảo lộn tất cả nhận thức của ta đối với Trung Tam Thiên!" Ngạo Tà Vân cố nén nước trong mắt, cẩn thận nói: "Trước kia, ta được gia tộc che chở, cho tới bây giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Bất kể là ở nơi nào, chỉ cần nói ra thân phận, cũng sẽ có người tranh nhau cho ta mặt mũi, bất kể là chuyện gì, gần như nói mấy câu là có thể giải quyết....."
"Quá thuận lợi!" Ngạo Tà Vân thở dài một tiếng: "Thuận lợi khiến cho ta không biết mình, thuận lợi khiến cho ta có chút lâng lâng. Thẳng cho đến khi ta chẳng cần mất nhiều sức lực, liền đoạt được ngôi vị đệ nhất nhất thanh niên Trung Tam Thiên, lại càng khiến ta kiêu ngạo tới cực điểm."
"Nhưng lần này bị đuổi giết, cũng trực tiếp đánh ta rớt từ trên chín tầng mây xuống vực sâu! Phá tan tất cả ảo tưởng của ta!" Ngạo Tà Vân ảm đạm thở dài: "Thì ra, ta cũng chỉ là một gã công tử ăn hại dựa vào gia tộc mà ngang ngược mà thôi."
"Trước kia bọn họ không động tới ta, cũng chỉ là vì cố kỵ Ngạo gia mà thôi. Hoặc cũng có thể có ý đồ khác, muốn lợi dụng ta làm chuyện gì đó. Nhưng một khi cần giết ta để doạt được lợi ích lớn hơn, bọn họ liền giống như hiện tại, hạ thủ không chút do dự!"
"Ta cùng Âu Độc Tiếu cũng coi như bằng hữu. Nhưng lúc này, cũng là Âu thị gia tộc nắm được thói quen hành sự của ta, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn! Ta cùng Điền Bất Hối, cũng coi như sơ giao, có chút tâm đắc, nhưng lần này, Điền gia giết ta, lại tận hết sức lực. Ta cùng Đồ Thiên Hào, ở Hạ Tam Thiên còn từng nâng chén bàn luận, kết giao, nhưng hiện giờ, Đồ gia lại trở thành lưỡi đao tới đoạt mệnh ta!"
"Ta cũng từng bái phỏng Hắc Ma. Lần đó, Hắc Ma gia tộc nghênh đón ta từ xa, thiếu chủ Hắc Ma từ trước tới giờ luôn bảo trì thần bí trước mặt người khác, nhưng lần đó lại ngoại lệ lộ ra tướng máo chân thực trước mặt ta, phá lệ tôn trọng. Nhưng lần này Hắc Ma gia tộc hạ thủ, cũng không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào!"
Ngạo Tà Vân nói thật nhỏ, hai vị hoàng tọa lẳng lặng lắng nghe.
Gió núi khẽ thổi.
"Ta vốn vẫn cho rằng, mình giao du rộng rãi, xuất thủ hào phòng, bằng hữu khắp thiên hạ, nhưng lại không nghĩ tới, trong thời khắc sống chết trước mặt, người hãm hại ta nhiều nhất, thương tổn ta đau nhất, muốn dồn ta vào tử địa nhanh nhất, lại chính là những kẻ được ta gọi là bằng hữu lúc trước!" Ngạo Tà Vân cười thê lương nói.
Hai vị hoàng tọa không nói một hồi lâu. Thật lâu sao đó, Đỗ Thanh Vân mới thở dài một tiếng nói: "Thiếu chủ, hai chữ bằng hữu này, không thể tùy tiện nói. Hai chữ huynh đệ này, lại càng không thể tùy tiện xưng hô. Ngươi hiện giờ chỉ thấy bề ngoài, lại không thể nhìn thấy bản chất bên trong."
"Lợi ích! Bọn họ tương giao với ngươi, cũng chỉ vì lợi ích. Bọn họ muốn giết ngươi, cũng là lợi ích lớn hơn nữa! Bọn họ giết ngươi, chưa chắc đã là vì muốn giết ngươi! Bên trong nhất định là có mục đích."
Tần Chiến gắng gượng giữ vững thân thể, chân thành nói.
"Thiếu chủ cùng Đồ Thiên Hào, Âu Độc Tiếu, Đồ Thiên Hào,... những người này, tuy xưng huynh gọi đệ, nhưng giữa các ngươi lại có quan hệ cạnh tranh! Càng bởi vì ngươi có được danh tiếng đệ nhất gia tộc, cho nên dù thực lực thật sự mạnh hơn bọn hắn, chiếm cứ ngôi vị đệ nhất nhân thế hệ thanh niên, bọn họ cũng không thật tình phục ngươi! Cho nên, các ngươi không phải là bằng hữu."
"Về phần bằng hữu hoặc là huynh đệ chân chính, nhất định phải có một hạch tâm. Chính là phải có một người mà tất cả mọi người phục hắn! Lấy người này làm trung tâm, bội phục thật tình, từ bội phục đến học tập, từ học tập đến tâm phục, sau đó nhìn thấy người khác cũng giống mình bội phục hắn, mới có thể chậm rãi hình thành một vòng tròn, hình thành hình thức bằng hữu ban đầu!"
"Sau đó dưới sự dẫn dắt của người này, cùng làm chung một chuyện gì đó, chậm rãi đặt niềm tin vào nhau, rồi mới thành huynh đệ. Nếu như trải qua sinh tử vẫn có thể may mắn tồn tại, thì phần tình nghĩa huynh đệ này chính là không thể phá vỡ nữa rồi. nếu như có thể không ngừng cùng nhau trải qua nguy cơ sinh tử, thì tình huynh đệ so với kim thạch còn vững bền hơn!"
"Bằng hữu huynh đệ như vậy, ngươi không có! Tuy ngươi vẫn cho rằng ngươi có, nhưng trên thực tế, hiện giờ đến giết ngươi, lại chính là người ngươi gọi là bằng hữu."
"Cho nên, bài học đầu tiên ngươi phải nhớ, nếu không có đủ lợi ích, ngàn vạn lần không được tin tưởng bằng hữu và huynh đệ của ngươi!"
"Bằng hữu chân chính, trong đám thanh niên các ngươi, ta chỉ thấy được mấy người." Đỗ Thanh Vân thở dài một tiếng: "Sở diêm vương, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc La Khắc Địch!"
"Những người này đều lấy Sở diêm vương làm hạch tâm, bởi vì điều Sở diêm vương có thể làm được, bọn họ lại không làm được! Cho nên mới phục! Sở diêm vương có thể dùng sức một người mà đảo lộn toàn bộ thiên hạ, điểm này, bọn họ làm không được. Tu vì Sở diêm vương vốn dĩ vẫn yếu hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng lại có thể dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp, bọn họ làm không được! Cho nên mới phục!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...