"Ngươi là đồ khốn kiếp!" Thiếu nữ tức giận mắng ầm ầm: "Ta giết con rắn này chính là vì xà hạch trong đầu rắn! A.. a... a... tức chết, ta tức chêt ta rồi!"
"Xà hạch? " Đàm Đàm mờ mịt. Rắn ở chỗ này còn giống quả táo, cũng có hạt hay sao?
Mạnh Siêu Nhiên ở một bên cười đến mức đau bụng lúc này cuối cùng cũng đi tới khuyên gỉải. Thiểu uữ thấy có người ngoài ở đây, tức giận thả Đàm Đàm chạy ra xem xét ba đầu rắn đã thành thịt băm kia... Lật xem hết một lượt, không thu hoạch được gì, đặt mông ngồi dưới đất, khóc không nước mắt mà nói: "Xà hạch của ta..."
"Cô nương cô tên là gì?" Đàm Đàm quẹt mũi đi tới. Hiện giờ hắn mới cảm giác hình như là mình làm sai: "Khụ khụ, là ta cứu cô nha, Cô nương! đây có được tính là anh hùng cứu mỹ nhân hay không?"
"Anh hùng cứu mỹ nhân?" Thiếu nữ nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đầu óc có chút không hiểu.
Ngươi làm thế này cũng gọi là anh hùng cứu mỹ nhân? Có mà làm việc đã sai còn không đúng chỗ thì có!
"Đúng thế!" Đàm Đàm đắc ý nói. vừa đắc ý liền quên việc bấc trí vẻ mặt kinh sợ. "Sư huynh của ta đã nói, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, từ đó tình chàng ý thiếp, thành tựu một đoạn thiên cô giai thoại..."
"Lấy... lấy thân báo đáp?" Thiếu nữ lắp bắp nói, nhìn chằm chằm kẻ này.
Thật sự không ngờ rằng tên khốn này không chỉ phá hỏng chuyện tốt của chính mình, hơn nữa còn đập nát xà hạch, làm cho mình cố gắng vô vọng cuối cùng đến giờ da mặt còn dày tới mức muốn chính mình lấy thân báo đáp"?
Da mặt của hắn dày tới mức nào?
"Đúng! Lấy thân báo đáp!" Đàm Đàm nói có vẻ rất đương nhiên: "Ta là anh hùng cô là mỹ nhân, ta cứu cô, chẳng lẽ cô không lấy thân báo đáp sao? Hơn nữa, ta võ công cao cô ngực lợn, ta anh tuấn người cô mông tròn. Là phối hợp tuyệt vời nhất!"
Đàm Đàm nói tới đấy, đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng suy nghĩ một chút, đột nhiên "khiêp sợ" nói: "Oa! Chẳng lẽ cô cho rằng người anh tuấn tiêu sái như ta... Lại không xứng với cô sao?"
Vừa nói vừa khiếp sợ chọn nhướng lông mày.
"Oe... " Thiếu nữ trợn mắt trắng lại tiếp tục hôn mê.
Lần này cô nải nải thật sự gặp phải khắc tinh rồi...
Cuối cùng nhờ Mạnh Siêu Nhiên thu xếp mà hai bên rốt cục cũng bình tỉnh ngồi cùng một chỗ mặt đôi mặt với nhau. Đàm Đàm còn có chút tức giận: "Ta Đều làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi mà cô lại không lấy thân báo đáp?"
Thiếu nữ tim gỉận: "Ngu - ơi là ngu, đồ có bệnh tầm thầm!"
Bằng vào kỹ thuật nói chuyện cao siêu, Mạnh Siêu Nhiên dùng cách hỏi thăm như gió xuân mưa nhẹ thầm, dần dần không một tiếng động cô gái kia trong lúc bất trí, bất giác đã bị nụ cười thân thiết của Mạnh Siêu Nhiên cuốn hút, nói ra toàn bộ tin tức về mình.
Khụ! Mạnh Siêu Nhiên cũng không dễ dàng vì tìm hiểu về vị nữ tử mà đồ đệ mình vừa thấy đã yêu này mà không tiếc xuất động mỹ nam kế.
Tạ Đan Phượng muội muội của Tạ Đan Quỳnh thiếu gia chủ của gia tộc Tạ thị. Hờn nữa còn là nữ tử mà gia tộc Tạ thị bồi dưỡng trọng điểm có tiềm lực của một thiên tài.
Mặc dù lớn lên quá xinh đẹp nhưng nữ nhân bình thường có, nàng cũng có.
Hờn nữa tuyệt đối còn là loại phát triển lớn!
Chính là gượng mặt hơi chút bình thường, tuy vậy cũng thuộc loại trung bình khá. Nhưng điểm thiếu sót này có thể được đền bù hoàn toàn bằng vóc dáng bốc lửa hơn người kia.
Hơn nữa còn hơn rất nhiều.
Mặc dù hiện 'tại tình huống hai người ở chung đụng hay, nhưng Mạnh siêu Nhiên có một phần trăm vạn lòng tin đối với loại phương pháp bám lấy của đô đệ mình.
Hơn nữa còn có thần công siêu cấp da mặt dày vô địch cùng tự luyến tuyệt học...
Mạnh Siêu Nhiên nhận định đồ đệ mình đã nắm chắc cô nương này rồi. Ừm, có chút phiền phức duy nhất chính là gia tộc của cô nương. Nhưng mà điểm này tạm thời không cần quan tâm. Trước hết cứ giữ được người rồi hãy tính Về phần thân phận và những thứ khác... Đến lúc đó để cho Sở Dương quan tâm là được.
Mạnh Siêu Nhiên suy nghĩ cực kỳ không có trách nhiệm.
Tất cà mọi người đều hướng về chiến khu Thượng Lan. Mà lần này Tạ Đan Phượng đi ra ngoài, nghe nói là bị Tạ Đan Quỳnh mắng giận dỗi nên tự mình chạy đến... Đây quả thực là trời ban cho cợ hội tốt.
Cho nên ở dọc đường đi, Mạnh Siêu Nhiên cố ý đi trước ở đằng xa hoặc lại đi xa xa đi sau đê tạo cơ hội cho đôi vợ chông son...
Kết quà là liền thấy hai người này tiến đến gần nhau là cực kỳ nóng giận. Mỗi ngày đều trình diễn đánh nhau, càng ngày càng nhiều.
Cũng may là Đàm Đàm tăng lên rất nhanh, không ngờ lại ngang ngửa với thiên tài được gia tộc dùng vô số linh dược bồi dưỡng như Tạ Đan Phượng. Lúc mới bắt đầu còn bị thua thiệt. Nhưng sau mấy lần đánh là có thể tấn công có thể phòng thủ. Đánh thêm ba ngày nữa không ngờ Đàm Đàm lại hoàn toàn chiếm thế thượng phong...
Hơn nữa Đàm Đàm còn có một chỗ tốt, cũng có thể coi là ưu điểm. Sau khi thấy được điếm này, Mạnh Siêu Nhiên mới phát hiện mình luôn luôn đánh giá thấp người đệ tử này của mình Tên này không biết thương hương tiếc ngọc một chút nào!
Điểm này khiến cho người làm sư phụ như Mạnh Siêu Nhiên vừa lo lắng lại vừa thưởng thức.
Cho nên dọc theo con đường này, thường xuyên thấy Đàm Đàm rất long tình hô mãnh, đem Tạ Đan Phượng ném đi trên mặt đất ngồi trên người nàng đánh một trận mãnh liệt. Trừ không đánh mặt ra, những địa phượng khác không kiêng kỵ gì!
Ngực, mông... bắt được chỗ nào đánh chỗ đó!
Oành oành oành giống như đánh bao cát mà còn sướng hơn!
Mà Tạ Đan Phượng ờ phía dưới Đàm Đàm vừa ra sức tránh, vừa la mắng vừa kêu rên...
Làm cho người ta sợ hãi thân nhất chính là: Tạ Đan Phượng sau khi bị đánh, tuyệt đối không khóc! Mà là muốn lại trở về! Hơn nữa không đạt tới mục đích quyết không bỏ qua.
Tính cách này thật sự là quá tốt!
Cho nên dọc theo con đường này tính cánh như vậy cơ hồ là tùy ý có thể thấy được, tùy thời có thể thấy được!
Mà mục đích của Mạnh Siêu Nhiên muốn dùng chiến đấu tới tôi luyện Đàm Đàm chưa tiến vào trong chiều khu Thương Lan thì đã hoàn thành một nửa. Tất cả đều là công lao của Tạ Đan Phượng. Mặc dù trong đó tràn đầy ủy khuất huyết lệ của Tạ Đan Phượng...
Gặp phải Linh Thú, hai người cũng phải tranh giành xông lên trước... :
Bời vì lần này Tạ Đan Phượng có nhiệm vụ trọng yếu chính là thu hoạch da lông, cùng nội hạch của Linh Thủ. Mà Đàm Đàm thứ nhất là vì tôi luyện vũ kỹ, thứ hai là tính toán bằng vào cái này làm giàu.
Nội hạch mà hai người đánh được, phân biệt rõ ràng của mình mình thu...
Nước sông không phạm nước giếng. Đàm Đàm quyết không cố ý lấy lòng mà đưa cho Tạ Đan Phượng. Đấy là của ta đánh được sao phải đưa cho cô"? cô còn không cô đáp ứng lấy thân báo đáp!
Đàm Đàm lý do rất đầy đủ.
Điều này khác một trời một vực so với tình huống bình thường nam tử theo đuôi nữ tử.
Mà Tạ Đan Phượng cũng tuyệt đối không chấp nhận Đàm Đàm tặng. Đây là của ngươi, bằng vào cái gì mà cho ta? Người cũng không phải là chồng ta! Haỉ người đều tham tải đến trình độ nhất định, nhưng đều rất có nguyên tắc. Hơn nữa rât kiên trì nguyên tắc.
Điểm này để cho Mạnh siêu Nhiên nhìn đến nhóe miệng co giật, dở khóc dở cười.
Cứ thế tiếp tục phát triển không biết là người nào bày ra việc đánh cuộc! Đánh cuộc đấu
Mỗi một lần đánh, đều cần đặt cược, bên thua phải giao ra cho bên thắng.
Mà tiền đánh cuộc bình thường là một hoặc là mấy miếng Linh Thú nội hạch
Có thể ngượng được Đàm Đàm chỉ thua mấy lầ mà còn lại là Tạ đại tiểu thư rất bi phẫn liên tục thua. cho nên ở một đoạn thời gian rất dài, bao nhiêu Linh Thủ nội hạch mất công mất sức đánh được đều chuyển vào tủi của Đàm Đàm...
Túi của Đàm Đàm chỉ có vào chứ không có ra!
Điều này làm cho Tạ đại tiểu thư phát điên. vì vậy nàng càng ngày càng cố gắng đi đánh Linh Thú thu hoạch nội hạch, sau đó chiếm được tiền đánh cuộc rồi trở về đánh với Đàm Đàm. sau đó thua trận... sau đó lại đi đánh... cứ như thế vòng đi vòng lại...
Đi theo hai người có chút điên điên này, Mạnh Siêu Nhiên thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười...
Mặc kệ vậy! Dù sao cũng là đi ra lịch lãm, liền kệ bọn họ đi...
Cho nữ tổ hợp kỳ quái của ba người này một đường đánh nhau cãi nhau tiến vào chiến khu Thương An
Trong khi Trung Tam thiên loạn thành một đoàn thì ở thành Trung chân của Hạ Tam Thiên cũng sát khí ngập trời.
Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn tiếp tục tiến hành thanh tẩy những người thúc đẩy tất cả chuyện này là Sở Ngự Tọa, lúc này lại đang ở trên hồ Hà Hoa, chơi thuyền câu cá. cuộc sống mấy ngày nay phải gọi là rất tiêu sái.
Hồ Hà Hoa cũng không phải rất lớn nhưng cũng không nhỏ, có chu vi mấy trăm dặm. Ở trong một vùng không hề có sông nước này thật sự có thể nói là hồ lớn vô cùng.
Hiện tại rét đậm vừa mới qua, mặc dù băng đã bắt đầu tan nhưng trên mặt đất cỏ xanh cũng chỉ lộ ra một chút chồi nhỏ. Gió thổi không lạnh, liễu chưa xanh... chính là nhắc tới cảnh như thế này.
Trên hồ Hà Hoa vẫn là một mảnh điêu linh, trời đông giá rét khiến lá sen trên mặt hồ bị đóng băng giờ phút này giống như từng mảnh vải rách bay phật phờ. Không thấy được cảnh đẹp cực kỳ vào mua hè, khi lá sen xanh biếc đan vào nhau đón ánh mặt trời nên đóa sen hồng.
Sở Ngự Tọa áo trắng hơn tuyết, trong tay cầm một cây cần câu cá tinh tế, ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ xinh cũng không lớn hơn bản thân mình là bao, giống như bèo trôi lờ lững bập bênh trên mặt nước. Cũng giống như một đám mây trắng trôi trên mặt nước.
Sợi tơ trên cần câu bỗng nhúc nhích, lúc thì bị kéo chặt, rung rinh. Lúc thì bị cong lên trôi dọc trên mặt nước...Hóa ra đã có cá cần câu. Hơn nữa con cả này còn không nhỏ.
Mà kỳ quái là con cá đã mắc câu rồi, nhưng Sở Ngự Tọa cũng không thu cần.
Chỉ tùy ý để con cá kia ờ dưới mặt nước dùng từng chút sức một lôi kéo chiếc thuyền cực kỳ nhỏ bé này trôi qua trôi lại.
"Thật đã nghiền!" Sở Ngự Tọa cầm trong tay cần cảm thụ được dưới mặt nước cá ra sức, trong lòng sảng khoái: "Niềm vui thú khi câu cá chẳng lẽ thật sự là ở cá? Không phải, không phải! chẳng lẽ là ở quá trình thá câu? cũng không phải, không phải! chẳng qua là ở trong giây lát khi cá cắn câu khiến cho lòng người kinh sợ,cùng hưng phấn mà thôi.
"Hôm nay, ta cũng kéo dài hường thụ loại khoái cảm này" Sở Ngự Tọa ngửa mặt lên trời than: "Thoải mái!"
"Phì..." cách đó không xa, có người cười ra tiếng chính là ở trên một con thuyền lớn hơn một chút, có một tiểu nha đầu mặc áo gấm cũng đang có hành động tương tự, một tay cầm cần câu cá, một tay chông cằm đã ở hữu mô hữu dạng, cầm một cây câu cá,cầm một tay chống cằm ngồi câu cá.
Trong thần sắc của thiếu nữ có chút nhàm chán. Giờ phút này nghe thấy mấy lời của Sở Ngự Tọa theo gió mà đến không nhịn được bật cười, cất giọng kêu lên: "Này! Vị mọt sách kia, người câu được cá sao?"
Sở Ngự Tọa sắc mặt trầm xuống nói có vẻ không vui: "Cổ nhân nói: nam nữ thụ thụ bất thân. Cổ nhân nói, nữ nhi gia muốn tuân thủ nữ tắc, cười không lộ răng! cổ nhân nói... một nam một nữ gặp mặt không được tùy ý nói chuyện. cổ nhân nói... cô nương nên gọi ta là vị công tử này, mà không phải vị mọt sách này..."
"Ha ha ha..." Thiếu nữ mở miệng cười lớn, lộ ra đôi rặng khểnh đáng yêu, giữ bụng và nói: "Ai chà chà, Tú tài nghèo như người thật là... Người cứ cổ nhân nói, cổ nhân nói, nói làm ta cũng choáng váng..."
"Cô nương nói thế là sai rồi!" Sở Dương rung đùi đắc ý, mang theo một khí tức của thư sinh nghèo, dạy dỗ: "Thư sinh tôi bây giờ chưa phải là tú tài, bởi vậy... không thế gọi lả tú tài nghèo được".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...