"Ta chỉ thấy cái thứ phát quang kia hay hay. Ha ha...." Sở Dương tươi cười chân thành, nói: "Nhà ta có một muội muội, thích nhất là những phát quang, ta muốn mua về cho nàng chơi một chút. Trẻ con ấy mà, khiến các vị tiền bối chê cười rồi.."
"Muội muội." Ba vị vương tọa cao thủ cùng điên cuồng trợn mắt. Mẹ nó, đám công tử đại thế gia này quả nhiên không phải bình thường, khi nói dối mắt không hề đổi sắc, tim không hề loạn nhịp, giống như đang ăn một bửa sáng vậy.
Không ngờ ngay cả vị thiếu niên thoạt nhìn ngây thờ, năm nay vừa mới trưởng thành này cũng có bổn sự bậc này.
"Đúng a, ba người chúng ta cũng thấy hay hay, ha ha...." Ba vị cao thủ vương tọa đương nhiên cũng không ngốc, mặc dù là lệ thuộc ba gia tộc, nhưng giờ khắc này lại nhất trí một cách thần kỳ.
"Hắc hắc hắc...."
"Ha ha...."
Mọi người đều ngầm hiểu quỷ kế trong lòng lẫn nhau, chỉ cười cười.
Tiếng xé gió vang lên, lại có mấy người hạ xuống, tuy che mặt, nhưng mọi người đều biết, có thể tới nhanh như vậy, tất nhiên đều là người quen.
"Có phát hiện gì?"
"Hừ."
Đối với câu hỏi của người mới tới, ba vị cao thủ vương tọa tới trước cũng không hề khách khí như đối với vị công tử Thượng Tam Thiên Sở Dương này, chỉ hừ một tiếng, không thèm quan tâm tới, đều tự phi thân rời đi.
"Ra vẻ cái rắm!" Trong mấy vị cao thủ tới sau, một người nhổ nước bọt mắng: "Nhìn các ngươi không đánh nhau là biết, các ngươi chẳng phát hiện được gì!"
Hắn nói như vậy là cực kỳ chuẩn xác. Nếu như thật sự có phát hiện gì đó, ba vị vương tọa tới trước chỉ sợ đã sớm đánh nhau tới người sống ta chết rồi."
"Ta hạ cũng đi trước một bước." Sở Dương lễ phép chắp tay, mỉm cười, sau đó nho nhã lễ độ lui về phía sau hai bước, lúc này mới nhất bộ mà lên, phi thân lên giữa không trung, biến mất vô tung.
"Đúng là công tử của Thượng Tam Thiên. Cái khí chất này thật đúng là không nói gì được." Một vị vương tọa cảm thán nói
Lập tức, tất cả mọi người đều nhoáng lên một cái, vương miện giữa bầu trời cũng biến mất trong nháy mắt.
Tiếp Thiên lâu, đám công tử ca Thiết Thế Thành, trừ Kỷ Chú đang ngáy o o ngủ ra, những người khác đều đang chờ đợi.
"Sưu sưu sưu...."
Đám cao thủ ra ngoài đã trở lại, ai nấy để có vẻ mặt cấp bách, tiến vào phòng của công tử nhà mình.
Lập tức, toàn bộ Tiếp Thiên lâu đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ai nấy đề ở trong phòng, khẩn trượng thảo luận điều gì đó.
"Nhật nguyệt chi quang? Nhật nguyệt đồng huy?" Ngạo Tà Vân nhíu mày, đứng dậy, đi qua đi lại, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ không phải...."
Mấy vị cao thủ Ngạo thị gia tộc đều im lặng ngồi đối diện hắn, cả đám đều vắt óc cố tìm kiếm trong trí nhớ.
"Vấn Thiên võ thánh? Tuyệt đối không có người này. Về phần Hoàng Tuyền đao thánh, lại càng vô căn cứ!" Ngạo Tà Vân nhíu mày, nói: "Ta vẫn cho rằng đây là quỷ kế của Sở diêm vương, mục đích là để đối phó Đệ Ngũ Khinh Nhu, trì hoãn tiến trình tranh bá thiên hạ của Đại Triệu. Bất quá, hôm nay nhật nuyệt đồng huy xuất hiện.. thật khiến ta nghi hoặc...."
"Thuộc hạ cho rằng, đây là do một số kẻ muốn làm ra vẻ huyền bí." Một vị vương tọa cao thủ nói: "Dù sao tình huống như vậy cũng quá mức kỳ quái. chỉ một cây đao, một cây kiếm, tại sao lại có thể gây ra thiên địa dị tượng?"
"Chỉ là một cây đao một cây kiếm?" Ngạo Tà Vân cười lạnh: "Vậy Cửu Kiếp kiếm thì sao?"
Mọi người lập tức im lặng.
"Tra!" Ngạo Tà Vân chậm rãi nói: "Tạm thời không vội xuất thủ, nhưng phải dùng thần hồn thông báo cho gia tộc, tra xét tất cả điển tịch. Tốt nhất là tìm tàn tịch, tra một chút, xem có đao kiếm phát ra dị tượng nhật nuyệt đồng huy không?"
Hắn thoáng nhíu mày, nói: "Ta hình như đã từng thấy một loại ghi chép như vậy. Nhưng không nhớ rõ lắm..." Ngạo Tà Vân thở dài một tiếng.
Dưới chỉ đạo của hắn, ba vị vương tọa cao thủ lập tức tụ lại với nhau, dùng thần hồn của mình, thôi động Thần Hồn Truyền Âm cầu.
Đây là phương thức truyền tin cao quý nhất, đồng thời cũng là tiên tiến nhất Cửu Trọng Thiên đại lục! Bởi vì nếu không có đủ ba vị cao thủ vương tọa trở lên, căn bản không thể khởi động!
Nhưng lại có thể truyền đi tin tức trọng yếu tới địa điểm chỉ định trong thời gian ngắn nhất! Hơn nữa, không có sai sót.
Phương thức đưa tin như vậy, nếu là các gia tộc bình thường tại Trung Tam Thiên, chỉ sợ có dốc hết lực lượng toàn gia tộc, cũng không thể làm được, dủ chỉ một lần!
"Nhật nguyệt đồng huy, bên trong nhất định có kỳ quái!" Mạc Thiên Vân trầm giọng nói. Trong nháy mắt sau khi nghe báo cáo, hắn đã nhận định chuyện này chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
"Hai vị công tử của Thượng Tam Thiên cũng đích thân tới, hơn nữa, thiên địa dị tương giống như thế này, tất không phải phàm vật!" Mạc Thiên Vân không ngừng đi lại trong phòng, trong ánh mắt âm nhu lóe lên một tia nghi hoặc: "Khốn nạn... chúng ta đều bị Đệ Ngũ Khinh Nhu chơi xỏ?"
Phương thức suy nghĩ của Mạc Thiên Vân so với Ngạo Tà Vân thì hoàn toàn bất đồng.
Ngạo Tà Vân đầu tiên nghĩ tới chính là chứng thực, nhưng ý niệm đầu tiên trong đầu Mạc Thiên Vân, chính là bị người ta chơi xỏ.
"Không cần quấy rầy ta." Mạc Thiên Vân ngả người xuống ghế, hai tay chống cằm, lâm vào trầm tư.
Chuyện đáng kiêu ngạo nhất của Mạc Thiên Vân chính là khả năng gặp qua một lần là sẽ không không quên. Bất cứ điển tịch gì, chỉ cần hắn nhìn qua một lần, là sẽ nhớ kỹ trong đầu, cho dù thời gian lâu dàu, chỉ cần tập trung suy nghĩ, là có thể nhớ lại được.
Hắn ngồi đã lâu, mày cũng nhíu càng lúc càng chặt, tất cả các điển tích của gia tộc mà hắn xem từ thuở nhỏ tới nay, đều nhất loạt hiện lên trong lòng. Giống như một con suối nhỏ, không ngừng trôi qua. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
"Cút! Nhật nguyệt đồng huy cái gì? Vớ vẩn!" Kỷ Chú đại công tử vừa nghe xong báo cáo liền ôm chăn xoay người vào bên trong ngủ tiếp, để lộ ra một cái đùi toàn lông là lông, quát lớn một tiếng, tiếp đó tiếng ngáy đều đều lại vang lên. Hai vị vương tọa bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn nhau, đi ra ngoài.
"Nhật nguyệt đồng huy?" Đổng Vô Lệ khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn chính giữa phong, suy tư một hồi rồi nói: "Các ngươi cùng guy nghĩ một chút, bên trong việc này có dụng ý gì?"
Đây là phản ứng của Mặc Đao gia tộc.
"Nhật Nguyệt đồng huy?" La Khắc Vũ từ trên giường ngồi dậy, hai mắt sáng ngời hẳn lên: "Hai người các ngươi, một người bám chặt lấy Mạc thị gia tộc Mạc Thiên Vân, một người theo dõi Ngạo thị gia tộc Ngạo Tà Vân. chỉ cần bọnhọ động, chúng ta sẽ động! Nếunhư bọn hắn bất động, chúng ta cũng không động! Bám sát, ngàn vạn lần đừng để sơ sót."
Đây là phản ứng của La thị gia tộc, có lẽ cũng là phản ứng tốn ít sức lực nhất.
Cố Viêm Dương cùng Cố Viêm Nguyệt hai người nhìn nhau, nhíu chặt mày: "Không bằng chùng ta tới hỏi Mạc Thiên Vân một chút? Nếu như thật sự có chuyện tốt... Cố thị gia tộc chúng ta không được ăn thịt thì theo sau uống một ngụm canh cũng được."
"Các đại gia tộc đều có phản ứng? Xác định hai vị công tử Thượng Tam Thiên cũng vì chuyện này mà đến?" Bộ râu quai nón của Lệ Hùng Đồ khẽ dựng lên, gầm nhẹ một tiếng: "Mặc kệ hữu dụng hay là vô dụng, trước tiên cứ cướp lấy rồi nói! Chuyện này giao cho ba người các ngươi!... Cái gì? không sao hết. Bất kẻ là gia tộc nào, đoạt trước rồi nói tiếp!"
"Đao kiếm đồng huy, nhật nhuyệt đồng quang...." Phản ứng của Đồ Thiên Hào cũng có phong cách riêng: "Ta chỉ cần theo dõi chặt chẽ, không được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần mục tiêu xuất hiện, trước cứ để cho bọn hắn người sống ta chết, chúng ta có thể chiếm tiện nghi thì chiếm tiện nghi, đến lúc vạn bất đắc dĩ, hạ thủ giết người phải lưu loát! Bất kể thế nào cũng không được có sai sót....."
"Đao kiếm, ánh nhật nguyệt. Ừm chuyện này ta hình như có ấn tượng, là trong một cuốn tàn tích của gia tộc, rốt cuộc là quyển nào?" Trên khuôn mặt trắng nõn của Tạ Đan Quỳnh vẫn là một vẻ ngại ngùng của thiếu nữ như trước, nhưng hai hàng lông mày hẹp dài lại chậm rãi nhíu lại.
"Ừm, đao kiếm đao kiếm cùng xuất hiện, ánh nhật sinh huy... Không đúng,, là ban đêm...." Tạ Đan Quỳnh chậm rãi nhớ lại, thanh âm bé gần như không thể nghe thấy: "Hơn một vạn năm trước... không có... Tám ngàn năm trước... cũng không có. Hơn sáu ngàn năm trước..."
Hắn nhíu chặt mày, đột nhiên vỗ đùi: "Đúng! Chính nó!"
"Cái gì? Thiếu chủ nhớ ra cái gì?" Hai vị cao thủ vương tọa Tạ thị gia tộc giật nảy mình.
"Hơn sáu ngàn năm trước, từng có một vị cao thủ, giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng biến mất." Trong đôi mắt phượng của Tạ Đan Quỳnh lóe lên hào quang lăng lệ, trên hai bàn tay vốn không nhúc nhích, đột nhiên nở rộ hai đóa quỳnh hoa như mộng như ảo, chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay trắng như bạch ngọc của hắn.
"Vị cao thủ này, đao kiếm song tuyệt, cùng xưng thánh!" Tạ Đan Quỳnh cúi đầu, nói: "Đao kiếm cuồng nhân Đông Phương Thương Khung!"
" Đông Phương Thương Khung?" Hai vị cao thủ vương tọa đang mê man không hiểu trong lòng, đột nhiên giống như được một tia chớp chiếu sáng thiên địa, cùng thấp giọng kinh hô.
" Đông Phương Thương Khung được xưng là đao kiếm cuồng nhân, cũng chỉ có hắn mới phù hợp." Tạ Đan Quỳnh khẽ nói: "Nhật đao nguyệt kiếm. Trảm tiên sát thần, chiếu rọi vạn cổ, độc vi chí tôn, trời cao nắm trong tay, đao kiếm cuồng nhân!"
"Truyền thuyết, Đông Phương Thương Khung vừa xuất thủ, liền chấn kinh Thượng Tam thiên, bởi vì hắn đao kiếm song tuyệt, đều là thánh cấp! Có thể nói là đăng phong tạo cực, hắn chỉ xuất hiện ngắn ngủi hai mươi năm, nhưng nhật đao nguyệt kiếm lại khuất toàn bộ Thượng Tam Thiên tới long trời lở đất!"
"Truyền thuyết, chỉ cần đao kiếm của hắn xuất vỏ, trên thiên không liền xuất hiện một vầng liệt dương và một vầng lãnh nguyệt." Tạ Đan Quỳnh khẽ nói: "Hai mươi năm sau, không biết tại sao, Tam sao Thánh tộc đột nhiên có một vị cao thủ xuất hiện, tàn sát Thượng Tam Thiên, không ai có thể chống cự. Đông Phương Thương Khung lúc đó thân là đệ nhất nhân, bụng làm dạ chịu, vì thế đơn độc đi gặp vị cao thủ thánh tộc kia quyết chiến! Từ đó về sau không có tin tức gì nữa. Vị cao thủ thánh tộc kia cũng từ đó chưa từng xuất hiện. Vì thế cảnh tượng kỳ diệu 'Đao kiếm ánh nhật nguyệt, thương khung song quang huy' cũng biến mất từ đó...."
Trong lòng bàn tay Tạ Đan Quỳnh, hai đóa quỳnh hoa mộng ảo càng lúc càng nhanh, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một tia kích động đỏ ửng: "Đây không phải là Vấn Thiên kiếm, Hoàng Tuyền đao, chẳng lẽ lại là Viêm Dương Đao và Minh Nguyệt kiếm của Đao Kiếm Song Thánh Đông Phương Thương Khung?"
Thân thể hai vị cao thủ vương tọa của Tạ thị gia tộc đột nhiên rung lên một cái, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ gần chết.
Không một ai biết, Tạ Đan Quỳnh vẫn ẩn mình, nhưng trí nhớ siêu cường của hắn, cũng là có một không hai Cửu Trọng Thiên!
"Nhưng nếu nói thật sự... Với lực lượng của Tạ thị gia tộc chúng ta, muốn đoạt được, cũng chỉ là si tâm vọng tưởng." Ánh mắt Tạ Đan Quỳnh trầm tĩnh, sắc mặt bình thản: "Biện pháp duy nhất chính là thủ thắng trong loạn cục, đục nước béo cò... Từ hôm nay, bất động!"
"Bất động?" Hai vị vương tọa cùng lặp lại.
"Không sai, bất động!" Tạ Đan Quỳnh khẽ nói: "Luận thực lực gia tộc, chúng ta không bằng Đổng gia, không bằng Kỷ gia, không bằng Mạc gia, càng không bằng Ngạo gia... nhưng chỉ cần chứng thực hai kiện binh khí này, bọn họ nhất định sẽ tranh đoạt kịch liệt. Nhưng phải biết, lưỡng hổ tranh đấu, tất có bị thương, huống chi là quần hùng tranh bá?"
Với lực lượng của chúng ta, nếu thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ phải lấy cả mạng bồi vào."
Tạ Đan Quỳnh vẫn bình thản nói: "Lấy bất biến ứng vạn biến, đó với là cơ hội duy nhất của chúng ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...