Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

"Không dám, tại hạ Sở Phi, đây là đại ca tại hạ Sở Nam." Sở Dương cười ôn hòa.

"Sở Nam". Cố Độc Hành này lập tức hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, quát: "Câm miệng!"

Nhưng trong mắt đám người Ngạo Tà Vân lại lộ ra ý cười: Sở Nam? Xử Nam? Ừm, cái tên này thật sự là nhiều thâm ý, khiến cho người ta phải liên tưởng a.

"Xin hỏi đại danh chư vị công tử?"

Sở Dương ngượng ngừng cười cười, có chút bộ dáng hồn nhiên ngây thở của thiếu niên, nói: "Huynh đệ chúng ta thích nhất là kết giao bằng hữu đó."

"Tại hạ Mạc Thiên Vân." Mạc Thiên Vân mỉm cười. Nhìn vẻ mặt của hắn, ai cũng không thể nghĩ ra, chính hắn vừa rồi còn cổ động mọi người đối phó hai người này, nhưng chính hắn cũng nói ra: "Nói ra thật xấu hổ, tại hạ vừa rồi còn đang lo lắng. Ha ha, hiện giờ chân thân xuất hiện, thật khiến tại hạ uổng công làm tiểu nhân rồi."

"Ồ?"

Sở Dương mỉm cười nhìn hắn, trong thần sắc lộ ra ý thưởng thức: "Mạc công tử thật thẳng thắn, ta thích người như vậy."

Mạc Thiên Vân cười âm nhu, từ thần sắc cũng có vẻ như nói ra từ đáy lòng: "Thân tại giang hồ, có một số việc, phải nghĩ nhiều hơn một chút, thành ra dần dà lại tạo thành cái tật xấu như vậy... Sở công tử đừng chê cười nha."

"Nào có!"

Sở Dương chân thành tha thiết nói: "Gia phụ từng dạy vô số lần, cẩn thận mới bảo mệnh chi đạo khi hành tẩu trên giang hồ. Mạc huynh không chỉ cẩn thận, mà còn chân thành, đúng là một vị hảo bằng hữu hiếm có."

Đám người Mạc Thiên Vân cùng Ngạo Tà Vân đều cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Mọi người cũng không rõ, vị Sở công tử này rốt cuộc đã đứng ở bên ngoài được bao lâu, nghe được nhiều hay ít, nhưng có thể khẳng định một điểm, hắn tuyệt đối đã nghe một hồi, cho dù không nghe được toàn bộ thì cũng có thể nghe được phần cuối.

Vô luận thế nào, hắn cũng không nên thân thiết với Mạc Thiên Vân như thế. Đây là chuyện gì? Vị Sở công tử này nói chuyện dường như không phân biệt thị phi nha.

"Tại hạ Ngạo Tà Vân!"

"Tại hạ La Khắc Vũ."

"Nhớ kỹ, ta tên là Kỷ Chú."

Kỷ Chú tự giới thiệu, khiến cho Đồ Thiên Hào đang trầm mặc đứng trong góc cũng phải phì cười. Kẻ dở hơi như vậy, thật đúng là.....

Khóe miệng Sở Dương giật giật một hồi, thầm nghĩ may mà tên tiểu tử Kỷ Mặc kia không tới đây, nếu không hai người huynh đệ này đứng chung một chỗ, thì đúng là vô cùng khó phân biệt được kẻ nào điên hơn....

Sau một hồi giới thiệu, không khí trong phòng náo nhiệt hẳn lên. :

"Chuyến đi này, Trung Châu thành thật sự là náo nhiệt."

Sở Dương mỉm cười lịch lãm, nhất cử nhất động đều lộ ra một phong phạm quý tộc mà chỉ có đệ tử đại thế gia mới tu dưỡng được: "Nghe nói người ở đây đang tranh đoạt Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao?"


"Những cái này đều là do phàm phu tục tử nghe nhầm đồn bậy, không đáng tin."

"Mạc Thiên Vân mỉm cười: "Sở công tử chính là từ trên Thượng Tam Thiên xuống, biết mấy ngàn năm trước, trên đại lục này căn bản không có bất cứ cái gì mà Vấn Thiên võ thánh vvà Hoàng Tuyền đao thánh cả."

"Lời bịa đặt như vậy, cũng chỉ có thể lừa những kẻ vô tri. Về phần chúng ta, bất quá chỉ xem náo nhiệt, vì một nụ cười thôi."

Mạc Thiên Vân nói năng cực khéo léo.

Ngay vừa mới rồi, bị Ngạo Tà Vân sỉ nhục cho xấu hổ, không phản bác được câu nào. Nhưng không ngờ hiện giờ lại như không, ánh mắt như thường, thần sắc như thường.

"Ồ... Giả sao?"

Sở Dương khẽ mỉm cười, tiếp đó liền thay đổi đề tài, cùng mọi người nói chuyện trên trời dưới đất.

Hắn lần này là lấy danh tiếng công tử của siêu cấp thế gia trên Thượng Tam Thiên xuống, mọi người đương sẽ cố kỵ, không dám đắc tội hắn.

Nhưng trong đối thoại, cũng sẽ không có vẻ thân thiết.

Trừ Mạc Thiên Vân nói thêm mấy câu là có chút giấu đầu hở đuôi ra, cũng chỉ có Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt hai huynh đệ là vẫn còn nịnh bợ hai vị công tử Sở gia này.

Đối với điều này, Cố Độc Hành trong lòng có chút khó chịu. Khi ở gia tộc, hai huynh đệ này vẫn không vừa mắt mình, rảnh cái là tìm cớ chỉnh mình, thậm chí còn hận không thể giết mình. 'Làm trò trước mặt nhiều ngươi như vậy, các ngươi có còn một chút khí tiết nào không?'

Về phần những người khác, đều giữ một khoảng cách nhất định, vừa không cố ý thân cận, lại không muốn bất hòa, giữ một khoảng cách vừa phải.

Mà đám người Đổng Vô Lệ, Tạ Đan Quỳnh, Đồ Thiên Hào, chỉ giới thiệu về mình một chút rồi không nói chuyện nữa, chỉ im lặng ngồi ở chỗ của mình, lẳng lặng uống trà.

Giọng của Lệ Hùng Đồ là lớn nhất, hắn cùng La Khắc Vũ đi cùng một chỗ, tranh luận chết đi sống lại.

Kỷ Chú gục xuống bàn giả chết, cả người vẫn giống như không có xướng cốt vậy.

Nhưng Sở Dương vừa đột nhiên thay đổi đề tài, khiến cho chúng vị công tử cũng không hẹn mà cùng lưu tâm tới.

Lối suy nghĩ của đám thiên tài chính là như vậy. ngươi thích nói thế, ta không thèm nghe đâu, Nhưng nếu ngươi cố ý giấu diếm, ta lại phi thường có hứng thú.

Hơn nữa, thân phận của Sở Dương đại biểu cho điều gì, mọi người đều biết rõ trong lòng. Điều này đại biểu, tin tức so với mọi người lại càng nhạy bén hơn. Vì sao hắn lại phải nói sang chuyện khác? Chẳng lẽ bên trong thật sự có điểm gì đó kỳ quái sao?

"Sở công tử... cũng chỉ hai huynh đệ ngươi đến đây thôi?"

Ánh mắt tà dị của Ngạo Tà Vân thoáng lóe lên.

"Cái này..."


Ánh mắt Sở Dương chớp động một cái, nói: "Không phải."

Ngạo Tà Vân hiểu ý, nở nụ cười nói: "Bất kể là làm gì cũng bị người khác bám theo, thật là có chút khó chịu, ha ha."

"Đúng đúng."

Sở Dương giống như tìm được tri âm: "Ngạo huynh quả nhiên khéo hiểu lòng người."

Cười đùa một hồi, Sở Dương kéo Cố Độc Hành đang bị Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt xum xoe vây quanh, chào mọi người một câu, rồi trở về phòng. Trước khi đi, sắc mặt thoáng lóe lên ý vui mừng rồi bién mất.

Ngạo Tà Vân vung tay lên, hai vị cao thủ Ngạo gia lập tức xuất hiện ở cửa.

"Ngươi thấy thế nào?"

Ngạo Tà Vân hỏi.

Hắn khinh thường Mạc Thiên Vân, hơn nữa cũng là đối đầu với Mạc Thiên Vân. Nhưng giờ khắc này lại đi thương nghị với Mạc Thiên Vân. Bởi vì tại thởi điểm này, Mạc Thiên Vân đích thực có vốn liếng mà người khác không có.

"Hai người kia hẳn là được Đỗ Phát Tài chỉ dẫn tới đây."

Mạc Thiên Vân nặng nề nói.

"Không sai."

Ngạo Tà Vân tán thành.

"Hai người bọn họ rõ ràng là tới dò xét gì đó...." Mạc Thiên Vân nhíu mày.

"Điểm này có ý tứ."

"Lúc đi, bọn họ thật cao hứng."

Mạc Thiên Vân hừ một tiếng.

"Không sai."

Chỉ trao đổi mấy câu, nhưng hai sinh tử cừu địch đã xác minh xong nghi ngờ trong lòng mình, sau đó liền không nói nữa.

Lập tức, Ngạo Tà Vân đứng lên, đi ra ngoài.


Mạc Thiên Vân cũng mang theo hộ vệ Mạc thị gia tộc, nghênh ngang rời đi.

Hai người đều coi đối phương là công cụ xác minh, một khi lợi dụng xong, liền lập tức mỗi người mỗi ngả.

Trên mặt Tạ Đan Quỳnh thoáng lộ vẻ trầm tư, sau khi Ngạo Tà Vân đi một lúc, cũng đi theo.

Trong phút chốc, Đám người Kỷ Chú, La Khắc Vũ, Đổng Vô Lệ, Đồ Thiên Hào, Lệ Hùng Đồ liền đi sạch sẽ. Hơn nữa, mỗi người đều có lý do. Mệt, đói, đau đầu....

Trong căn tiểu sảnh, chỉ còn lại hai người huynh đệ Cố Viêm Dương và một số người khác, lập tức có vẻ trống trải vô cùng.

Mà mấy người này, mới chân chân chính chính là người không nhìn ra điều gì.

Chính như lời Sở Dương, có một số âm mưu, chỉ có thể đối phó thiên tài và trí giả, đối phó với người bình thường, thậm chí là kẻ ngu ngốc, lại hoàn toàn không có tác dụng.

Tiếp đó, Cố Độc Hành bạch y bồng bềnh đi ra ngoài.

Lại đợi qua một hồi, Sở Dương ly khai Tiếp Thiên Lâu ngay trước mắt bao người.

Mà đám công tử của các đại gia tộc Trung Tam Thiên cũng không hề nhúc nhích. Mãi cho tới buổi trưa, Sở Dương cùng Cố Độc Hành một trước một sau trở về, vẫn không có người nào hành động.

Sắc trời dần dần tối đi, đám hộ vệ các đại gai tộc bắt đầu xuất động rồi.

Lần lượt rời khỏi khách điếm, hòa tan vào trong bóng đêm.

Mục đích những này chỉ có một: Tìm hiểu, chứng thực.

Trung Châu thành vẫn phấp phới tuyết bay, người từ ngoài tới cũng liên miên bất tuyệt, càng ngày càng nhiều. Kim Mã Kỵ Sỹ đường của Đệ Ngũ Khinh Nhu ngày ngày đi bắt người, cũng không biết đã bắt được bao nhiêu rồi.

"Những gia tộc Trung Tam thiên kia, vẫn không có động tĩnh gì?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở ngoài cửa sổ của hắn, là mấy cây thúy trúc thanh cao đẹp đẽ.

"Không có động tĩnh gì."

Cao Thăng cười nói: "Nếu bọn họ biết đây là tin tức giả, tại sao lại có động tĩnh được? Bất quá chỉ là mấy vị công tử này thấy thời cơ thích hợp liền ra ngoài luyện tập, nhưng nếu bảo bọn họ thật sự tham gia tranh đoạt thì bọn họ không chịu đâu."

"Ừm, không có động tĩnh là tốt rồi. chỉ cần những người này không tham dự vào, thì tất cả chúng ta đều có thể nắm giữ."

Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi, bước đi hai bước: "Bất quá, Sở diêm vương đến giờ vẫn không có động tĩnh, thật là nằm ngoài dự liệu của ta rồi."

"Ý tướng gia là?"

"Hắn hao hết thiên tân vạn khổ, ngàn dặm xa xôi tới quấy rối, mới làm ra loạn cục long trời lở đất như vậy, lại bị ta lợi dụng ngược lại, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ thấy thế nào?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nói.

"Cực kỳ uất ức."


Cao Thăng ăn ngay nói thật.

"Nhưng Sở diêm vương lại không có động tĩnh gì, hơn nữa cũng không có dừng lại. Ta lợi dụng, hắn dường như vẫn không phát hiện ra. Điều này thực không bình thường."

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày: "Bước tiếp theo hắn sẽ đi như thế nào đay?"

"Sở diêm vương hẳn là vẫn còn hậu thủ...."

Đệ Ngũ Khinh Nhu lẩm bẩm: "Nhưng làm thế nào để đả kích ưu thế của ta?"

"Tướng gia, ưu thế của ta đã thành, cho dù Sở diêm vương thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nơi này dù sao cũng là Đại Triệu, chứ không phải là Thiết Vân. Hoặc là, Sở diêm vương hiện giờ đang ôm mặt khóc lóc cũng nên."

Cao Thăng trấn an.

"Không đâu, người khác có lẽ sẽ buông bỏ, nhưng Sở diêm vương tuyệt đối sẽ không."

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẳng định nói.

Nói tới đây, đột nhiên nhíu mày, nói: "Nghe nói Tiếp Thiên lâu hôm nay lại có thêm hai vị khách quý? Hơn nữa Đỗ Phát Tài tự mình tới nghênh đón, thái độ cực kỳ cung kính?"

"Đúng. Căn cứ tin tức, là hai vị công tử của Sở gia Thượng Tam Thiên."

Cao Thăng trả lời.

"Sở gia? Sở?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhíu mày, cái chữ Sở này chính là một chữ rất mẫn cảm trong lòng hắn.

"Tướng gia hoài nghi là... Sở diêm vương?"

Cao Thăng cẩn thận hỏi.

"Khó bề phân biệt."

Đệ Ngũ Khinh Nhu lẳng lặng suy nghĩ một hồi, sau đó thở ra một hơi thật dài: "Sở gia công tử... Sở gia công tử...."

Công tử các đại thế gia mặc dù không có động tĩnh, nhưng tiêu điểm bây giờ vẫn là ở Tiếp Thiên lâu Nếu Tiếp Thiên Lâu loạn, đó mới là thật sự rối loạn.

"Nếu thật sự là công tử Thượng Tam Thiên... đúng là khách quý!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Một khi đã là khách quý, thì sáng sớm ngày mai, bổn tướng tự mình đến tiếp đón."

"Tướng gia đích thân tới tiếp đón?"

Cao Thăng lắp bắp kinh hãi?"

"Nếu thật sự là công tử Thượng Tam Thiên, ta đi cũng không tính là hạ mình."

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ nói, trong thanh âm, không thể nghe ra hắn nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui