Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Ngạo Tà Vân vừa nói xong, toàn bộ căn phòng liền lập tức lặng ngắt như tờ. Kỷ Chú đảo mắt một vòng, từ trong ánh mắt hai người Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt cũng lóe lên thần sắc sắc bén, mà mấy vị công tử giao hảo với Ngạo Tà Vân cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Những lời này của Ngạo Tà Vân rất nặng. Hơn nữa, từ khi xuống Hạ Tam Thiên tới nay, Mạc Thiên Vân vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, muốn có địa vị ngang hàng với Ngạo Tà Vân. Hiên giờ, điều duy nhất mọi người dễ dàng hiểu được, hiển nhiên chính là Ngạo Tà Vân đang chèn ép Mạc Thiên Vân. Nguồn: https://truyenfull.vn

Hơn nữa là lợi dụng nhược điểm nhân cách người khác!

Tất cả mọi người đều có chút khẩn trương. Nếu hai vị đại công tử này thật sự trở mặt với nhau, thì các đại thế gia ở đây đều sẽ phải lựa chọn hàng ngũ cho mình.

Trừ một số người không đáng quan tâm ra, những người còn lại, đều phải đưa ra lựa chọn.

Điều này, quá đột ngột!

Hơn nữa, Ngạo Tà Vân chiếm cứ thượng phong trên đạo đức. Những lời này vừa ra, Mạc Thiên Vân đã rơi xuống hạ phong tuyệt đối.

Mạc Thiên Vân ngưng thần nhìn Ngạo Tà Vân, không nói gì một hồi lâu, không khí giống nhưng ngưng đọng lại. Sau một hồi thật lâu, Mạc Thiên Vân đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: "Ngạo huynh, những lời này, không nên phát ra từ miệng ngươi."

"Là sao?" Ánh mắt Ngạo Tà Vân cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu, xoay xoay một chén trà tinh xảo bằng sứ trắng trong tay, một chén tràn chứa đầy nước, nhưng mặc hắn xoay vần thế nào đi nữa, thậm chí còn dốc cả miệng chén xuống dưới, cũng không có một giọt nước rớt ra ngoài.

"Ta và ngươi đều là hậu nhân thế gia." Mạc Thiên Vân thở dài một hơi, ánh mắt âm nhu trở nên hung ác sắc bén, còn có một loại áp lực vô hình: "Ngạo huynh, cũng hiểu được, thế gia như chúng ta, dựa vào cái gì để tồn tại trên Trung Tam Thiên."


"Ha ha, chính là dựa vào thủ túc tương tàn? Hay là dựa vào đê tiện hạ lưu?" Ánh mắt tà dị của Ngạo Tà Vân lóe sáng, trào phúng nói.

"Đều đúng! Nhưng không phải toàn bộ." Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Mạc Thiên Vân không ngờ lại gật đầu thừa nhận. Hắn vừa thừa nhận, ngay Ngạo Tà Vân cũng đình chỉ nghịch ngợm chén trà trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Mỗi một thế gia quật khởi, đều là một màn thảm kích." Mạc Thiên Vân chậm rãi ngồi xuống, ngồi dối diện với Ngạo Tà Vân, ánh mắt lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Không phải thảm kịch của mình, thì chính là thảm kịch của địch nhân."

"Không sai." Ngạo Tà Vân trầm giọng nói.

"Mà toàn bộ chúng ta ở đây, đều là nhân tài thế hệ trẻ của Trung Tam Thiên, cũng là chủ nhân tương lai của Trung Tam Thiên. Đối với mỗi gia tộc của mình, mỗi người đều hết sức quan trọng, điểm này, Ngạo huynh không nên phủ nhận." Mạc Thiên Vân chậm rãi nói.

"Nói tiếp." Thanh âm Ngạo Tà Vân có chút u sầu.

"Nhưng, nói hơi khó nghe một chút, vì sao chúng ta lại có địa vị như thế?" Mạc Thiên Vân trầm giọng nói: "Đừng nói cái gì thiên phú, cũng đừng nói đều là do chúng ta cố gắng mà có. Những lời này đều là giả dối. Chúng ta có địa vị hiện giờ, xét đến cùng, cũng là bởi vì gia tộc khổng lồ đứng phía sau chúng ta!"

"Trong chúng ta, tu vi cao nhất, cũng chỉ là cửu phẩm võ tôn." Mạc Thiên Vân cười lạnh một tiếng: "Tu vi như thế, ở Trung Tam Thiên, tùy tiện phái một vị vương tọa, cũng có thể giết sạch chúng ta! Mà tu vi như thế, phải hao tốn bao nhiêu tài nguyên của gia tộc mà xây dựng nên? Có gì đáng kiêu ngạo?"

"Nếu chúng ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cho dù có thiên phú như vậy, thì thế nào chứ? Bất quá cũng chỉ là người bình thường mà thôi." Mạc Thiên Vân nói: "Chư vị huynh đệ đừng vội trách ta nói không khách khí. Trong mắt ta, những người chúng ta, bao gồm cả ta và Ngạo huynh, Đổng huynh, đều là giống nhau, chỉ cần mất đi gia tộc, thì chẳng là cái quái gì cả! Chó má cũng không bằng!"

Mọi người im lặng, không nói gì!


Ngạo Tà Vân ánh mắt thoáng chớp động, nhưng không hề phản bác. Sự thật chính là như thế, nếu phản bác thì lại có vẻ hẹp hòi rồi.

"Bởi vì có đại quái vật như Ngạo gia, cho nên mới có Tà công tử! Bởi vì Mạc gai thực lực siêu quần, cho nên mới có Mạc Thiên Vân ta." Mạc Thiên Vân nói rất khí phách: "Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta, chính là bảo vệ lợi ích gia tộc, bảo toàn gia tộc, rồi mới tới bảo toàn chính mình."

"Đây là gia tộc Trung Tam Thiên!" Mạc Thiên Vân ngẩng đầu lên, nặng nề nói: "Mà trong một cái gia tộc, căn nguyên suy sụp không phải là kẻ thù bên ngoài, mà là nội chiến! Huynh đệ tranh quyền đoạt lợi, mới là căn nguyên của tai nạn khiến người ta sợ hãi."

Hắn nói tới đây, mọi người rốt cuộc cũng hiểu rõ, hắn đi một vòng lớn là để nói điều gì. Tất cả đều không khỏi có chút bội phục.

Sở dĩ hắn đi một vòng lớn, là để phản kích Ngạo Tà Vân, Thứ nhất có thể khiến mọi người trầm tư và đồng tình. Thứ hai, là dựa vào những lời này để lấy thế để áp đảo khí thế đứng trên đạo đức hiện giờ của Ngạo Tà Vân.

Nhất là những lời hắn vừa nói, đều là lời lẽ chí lý. Ngạo Tà Vân cho dù muốn phản bác, cũng không thể.

"Ngạo gia Tà Vân địa vị vững vàng. Kỷ gia Kỷ Chú Kỷ Mặc hai huynh đệ đều không có dục vọng quyền lực, cho nên bình an vô sự. La gia tuy đối địch với Mạc gia, nhưng hai huynh đệ lại có tình cảm thâm hậu. Đổng gia lại càng không cần phải nói, có thể nói chỉ cần không phát sinh điều gì ngoài ý muốn, trong mấy trăm năm đều có kê cao gối mà ngủ.

Mạc Thiên Vân vừa chuyển đề tài, nói tới các đại gia tộc Trung Tam Thiên, các vị công tử đều ngưng thần lắng nghe.

Mạc Thiên Vân nói đến hậu nhân các đại gia tộc, đều chỉ nói huynh đệ hai người. Bởi vì tất cả mọi người biết, mỗi một gia tộc, đều là đại công tử và nhị công tử có quyền lực lớn nhất, những người còn lại căn bản không cần quan tâm.

Có thể thay thế được đại công tử, cũng chỉ có nhị công tử. Đây là quy luật không thể bàn cãi.


"Mấy nhà khác, tuy cũng có nội loạn như vậy. Nhưng gấp gáp nhất trong đó, chính là Mạc gia ta!" Mạc Thiên Vân cười khổ một tiếng, nói: "Mọi người đều biết, ta có một đệ đệ thiên tài! Tài cán đệ đệ Mạc Thiên Cơ của tao, tuyệt không dưới ta, hơn nữa, cũng tuyệt không dưới bất cứ kẻ nào. Mạc Thiên Vân ta không phải thổi phòng đệ đệ mình, điểm này chư vị hẳn là hiểu được."

Vừa nói tới năng lực của Mạc Thiên Cơ, ngay cả đại công tử gia tộc đối địch như La Khắc Vũ, cũng phải gật đầu thừa nhận. Hắn từng ăn thua thiệt trên tay Mạc Thiên Cơ, há có thể không biết Mạc Thiên Vân lợi hại?

"Nếu như đệ đệ ta có thể hài lòng với hiện trạng, chỉ thỏa mãn với địa vị nhị công tử hiện tại, cùng ta đồng tâm hiệp lực.... Ngạo Tà Vân, cho dù là ngươi, cũng tuyệt không đáng để hai huynh đệ chúng ta để vào mắt.... Những lợi này của Mạc Thiên Vân đã có chút trầm trọng, lạnh lẽo.

Ngạo Tà Vân cẩn thận so sánh trong lòng một phen, ước lượng Mạc Thiên Cơ cùng Mạc Thiên Vân trong lòng, sau một hồi lâu mới thấp giọng thở dài, nói: "Không sai, nếu như huynh đệ các ngươi đồng lòng, cho dù ta có thể bảo toàn, thì vẫn kém hơn một chút, không phải là đối thủ. Bất quá, các ngươi lại không đồng lòng, hơn nữa còn coi nhau là tử địch. Cũng may mà các ngươi không đồng lòng....."

"Không sai, Mạc Thiên Vân ta không cam lòng khuất nhục dưới người khác, hơn nữa mấy năm qua, toàn bộ gia tộc đã sớm nhận định địa vị của ta." Mạc Thiên Vân cười khổ mộ ttiếng: "Nhưng ai ngờ tới, một vị đệ đệ thiên tài lại ngang trời xuất thế, hơn nữa dã tâm bừng bừng. Tâm cơ thâm trầm, chí cao ngất."

"Ngạo Tà Vân, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ chắp tay nhường lại địa vị hiện tại sao?" Mạc Thiên Vân lạnh lùng hỏi.

Ngạo Tà Vân trầm mặc, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không thể!"

"Không sai, ngươi không thể! Ta càng không thể! Bởi vì dục vọng quyền lực của ta so với ngươi còn nặng hơn nhiều! Đây chính là nhược điểm lớn nhất của ta." Mạc Thiên Vân cười tự giễu.

"Mạc thị gia tộc nếu chỉ có mình ta, thì cũng có thể cường thịnh tồn tại, không sợ bất cứ một gia tộc nào trong các ngươi!" Mạc Thiên Vân nhẹ giọng, ngơ ngẩn, nói: "Nếu như chỉ có một mình đệ đệ Mạc Thiên Vân của ta, cũng chẳng thua kém hơn các ngươi nửa phần! Hai huynh đệ chúng ta đều có năng lực khiến gia tộc phát triển lớn mạnh. Điểm này chúng ta đều rất tự tun, các ngươi hẳn sẽ không phủ nhận...."

Mọi người trầm tư, đều gật đầu.

Hai huynh đệ Mạc Thiên Vân và Mạc Thiên Cơ, vô luận người nào, cũng là tuấn kiệt đương thời, có thể nói là nhất đại kiêu hùng.


"Nếu ta và Thiên Cơ thuộc về hai thế gia, cho dù chúng ta là tử địch, thì cũng có thể không ngừng phát triển, lớn mạnh chính mình trong chiến đấu. Hoặ cũng có thể tình táo bắt tay, rtở thành bạn thân tri kỷ. Nhưng bi kịch nhất chính là, ta và đệ đệ thiên tài của ta, lại cùng tồn tại trong một gia tộc! Mà càng bi kịch chính là, một gia tộc chỉ có thể có một người cầm quyền." Mạc Thiên Vân cười lạnh: "Mà ta và đệ đệ của ta, đều có tiềm chất làm chủ gia tộc."

"Từ mấy năm trước, ta mới biết, thiên phú của Thiên Cơ không thua ta, dã tâm cũng không kém ta." Mạc Thiên Vân lẳng lặng nói: "Khi đó... Ngạo Tà Vân, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Ngạo Tà Vân thở dài! Con ngươi tràn đầy tà dị chậm rãi nhắm lại, nghĩ nghĩ, rồi nói: "Nếu ở trong tình huống này, ta sẽ dùng thủ đoạn lôi đình, áp chế thiên tài đó lại."

"Nhưng thiên tài là không thể áp chế. Ngươi càng áp chế, hắn càng lớn mạnh!" Mạc Thiên Vân khẽ cười: "Khi đó ta cũng giống ngươi, áp chế, áp chế, rồi lại áp chế! Bởi vì ta ý thức được nguy cơ gia tộc. Nếu cứ để hắn lớn dần, Mạc thị gia tộc cuối cùng sẽ trở thành song hùng tranh bá!"

"Như vậy, một khi Mạc Thiên Cơ đủ lông đủ cánh, hai huynh đệ chúng ta ai cũng không buông tay. Mạc thị gia tộc sẽ xong rồi! Tất sẽ bị huynh trong cuộc tranh đoạt của hai huynh đệ chúng ta. Cho dù sẽ có người thắng lợi cuối cùng, thì cũng nhất định là thắng thảm, thực lực gia tộc tổn thất nặng nề, tình thân gia tộc lại chẳng còn sót lại chút nào!"

"Nhưng ta lại áp chế, lại không áp được hắn!" Mạc Thiên Vân bất đắc dĩ cười khổ: "Lần lượt áp chế, lân lượt đối kháng, rồi phát triển tới cục diện bây giờ."

"Nhưng ngay khi ta muốn dùng thủ đoạn ôn hòa... thì gia tộc chúng ta, lại xuất hiện một thiên tài khác! Muội muội ta, Mạc Khinh Vũ." Mạc Thiên Vân cười thảm: "Mà hai thiên tài này lại có tình cảm rất tốt, giống như một người."

"Muội muội ta xuất hiện, khiến gia tộc chia thành ba thế lực. Nếu muội muội ta lớn lên, tất sẽ cùng hợp lực với nhị ca của nàng."

"Như vậy, Mạc thị gia tộc sẽ xong rồi. Nhưng ta làm sao lại có thể cam tâm để gia tộc ta sụp đổ như vậy?" Mạc Thiên Vân nói: "Mà ta lại không thể nào buông tay, cho nên.... Tất sẽ có long tranh hổ đấu."

Mạc Thiên Vân rốt cuộc cũng đi xong cái vòng lớn này, khe khẽ nói: "Ngạo Tà Vân, vừa rồi ngươi mắng ta, ngay cả thân đệ đệ mình cũng muốn giết, ngay cả thân muội muội của mình cũng muốn hại. Ta còn là quân tử sao?"

"Ta không phải là quân tử." Mạc Thiên Vân lẳng lặng nói: "Nhưng nếu ta muốn giết hai người bọn họ, mấy năm nay ta đã có thể vô thanh vô tức giết bọn họ một vạn lần!"

Mạc Thiên Vân phản kích, rốt cuộc cũng đánh ra một đòn lăng lệ nhất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui