Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Lúc trước một ít làn sóng tấn công kia trên thực chất chỉ là do tộc quần của Kim quan thiên ma kia đánh chặn đường mà thôi!

Mặc dù cũng có thể coi là có chuẩn bị mà đến, có lòng nhưng toàn thân thực lực cũng là tương đối yểu, hơn nữa còn chưa có kịp xuất động ra cao đoan chiến lực thì đà bị Sở Dương tận diệt, đây cũng là lý do làm cho chiến cuộc nghiêng về một bên.

Nhưng tiếp theo bọn họ đã có chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Mà dọc theo con đường này, những người khác không giải thích được chính là... đám người Tả Khâu Vận Trù đối với Sở Dương đột nhiên xảy ra sự cải biển lớn.

Những Cửu Kiếp huynh đệ khác đối với Sở Dương thì coi như bạn tốt mà thôi. Nhưng đám người Tả Khâu Vận Trù thì lại có thái độ mơ hồ tôn kính.

Loại cảm giác tôn kính này bọn họ đã hết sức khắc chế, cố gắng che dấu, không có quá mức rõ ràng biểu lộ ra, nhưng cảm giác vài ngàn năm 'Trở về' làm cho bọn họ trong lòng thật sự là khó có thể che giấu được.

Điều này làm cho đám Quý Hồi Thiên còn đang không hiểu ra sao lại càng thêm không hiểu ra sao...

Vừa đi về phía trước ước chừng 1 thời gian thì cảm giác bị đè nén dị thường mãnh liệt càng ngày càng nồng đậm!

Nơi đây khoảng cách đến đệ nhất cầu nhiều nhất cũng là chỉ hơn 1 ngàn dặm xa thôi!

Cơ hồ là bay qua đỉnh núi phía trước là đà nhìn thấy rồi.

Cho tới bây giờ, thiên ma như cũ cũng không có bất kỳ hành động nào nhưng đám người Sở Dương cùng Cửu Kiếp trí nang cơ bản có thể rất chắc chắc đoán được: Đối phương sẽ có hành động tiếp theo tại phía trước!

Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép nhóm người mình bình yên trở lại đệ nhất cầu.

Bỗng nhiên.

Tả Khâu Vận Trù cùng Quý Hồi Thiên hai người đồng thời dừng bước, lẳng lặng nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc nhẹ giọng nói: "Bọn họ tới rồi!"

Theo những lời này, trên đỉnh núi trong lúc bất chợt "Oanh" một tiếng, ma khí ngút trời!


Vô số Thiên Ma, đông nghịt xuất hiện ở trên đỉnh núi!

Lấy xu thế núi lớn áp đỉnh nghiêm nghị xuất hiện!

Cầm đầu là hai kim y kim quan ánh mắt màu vàng Thiên Ma, cứ như vậy chắp tay đứng ở giữa không trung, lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám người Sở Dương dưới chân núi!

Một cỗ khí tức Quân Lâm Thiên Hạ du nhiên nhi sanh!

"Hẳn là Thiên Ma Vương!" Quý Hồi Thiên cười khổ một cái, nói: "Lần này... Chúng ta lần chỉ sợ thật sự là phiền toái lớn. Bọn họ đã xuất động hai Thiên Ma Vương tầng thứ cao thủ rồi!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Trước mắt hai thiên ma này chính là 2 trong tám Đại Thiên Ma Vương!"

Tả Khâu Vận Trù thở dài thật sâu, ánh mắt ngưng trọng, ý đề phòng trước nay chưa từng có.

"Bọn họ rất lợi hại sao?" Sở Dương cũng cảm giác được hai người kinh khủng, không khỏi nhỏ giọng hỏi.

"Đâu chỉ là lợi hại "Tả Khâu Vận Trù nhẹ nhàng không tiếng động thở dài một hơi nói: " hai Thiên Ma Vương này nếu như là dựa theo cấp bậc ở Cửu Trọng Thiên Khuyết mà nói... Cơ hồ là cùng cấp với hai Cửu Để Nhất Hậu đó.

"Đồng thời đối mặt hai người, cơ hồ có thể so với..." Quý Hồi Thiên nhẹ nhàng mà nói:Đồng thời đối mặt Đông Hoàng cùng Yêu Hậu!

Ngay cả bọn họ thực lực chân thật hơn phân nửa là kém hơn Đông Hoàng cùng Yêu Hậu, nhưng so với Trung Cực Thiên Vô Tình Đại Đế thì nhất định là mạnh hơn một chút."

"Như vậy nói cách khác căn bản là tương đương với hai Mặc Vân Thiên Đế Nguyên Thiên Hạn rồi?" Sở Dương thanh âm trầm trọng hỏi

"Không kém bao nhiêu đâu!" Tả Khâu Vận Trù trầm trọng gật đầu nói.

"Tê" Sở Dương hút một hơi khí lạnh, trong lúc bất chợt cảm giác


được một cô cảm giác cực độ nguy hiểm cùng cảm giác bị áp bách đập vào mặt.

Nguy cơ trước đây chưa từng gặp xuất hiện. Đối với thực lực của Nguyên Thiên Hạn, Sở Dương có thể nói là lòng dạ biết rõ!

Mặc dù cũng không có chân chính cùng Nguyên Thiên Hạn ở trạng thái cường thịnh giao thủ nhưng chứng kiến thực lực của hắn khi đã bị tầng tầng tước nhược đã khủng bố như vậy!

Hiểm hiểm làm cho đám huynh đệ của mình suýt nữa toàn quân bị diệt!

Đó là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, nơi đó là chủ tràng của mình.

Mà bây giờ, giờ phút này, ở chỗ này lại thoáng cái gặp được hai tên thần hoàn khí túc, bên cạnh còn có trăm vạn ma quân làm phụ. Thiên Ma Vương cường thế hiện thân mà đến.

Mình bây giờ, chiến hữu bên cạnh mặc dù so với các huynh đệ lúc trước thì cường đại hơn rất nhiều, nhưng tình huống cũng không chút lạc quan, ngược lại càng thêm hiểm ác, bởi vì đối mặt với địch nhân cường đại như vậy sẽ có nguy cơ toàn bộ lật úp. Bởi vì hai Đại Thiên Ma Vương trước mắt cơ hồ đồng cấp với Đông Hoàng, Yêu Hậu, đối mặt với siêu cấp cường giả như vậy, đoàn người mình thật còn có cơ hội sao?!

Sở Dương chợt yên tĩnh trở lại.

Trầm tĩnh như ngàn năm cổ đầm, không thấy một tia ba động.

Sợ, sợ hãi... ảnh hưởng sẽ không có sự trợ giúp nào, sẽ chỉ làm cho tim của mình càng thêm loạn, càng thêm không có phần thắng, càng thêm không có sinh cơ, chỉ có bản thân bất loạn, sẽ không loạn, chưa từng loạn mới có hi vọng!

Sở Dương trong bụng tính toán, trên mặt thì bất động thanh sắc. Tả Khâu Vận Trù sử dụng phương pháp vô cùng bí mật lặng lẽ đi tới cạnh Sở Dương chắp tay nhìn về phía xa, thần sắc trên mặt dào dạt tiêu sái, âm thầm thi triển bí mật truyền âm nói: "Sở huynh, nếu tình huống không ổn, như vậy, chúng ta sẽ hết sức sáng tạo ra cơ hội, ngươi mang theo Mạc cô nương cùng Tử công chúa điện hạ đi trước một bước! Chúng ta có thể sáng tạo cơ hội, số lượng cơ hội tuyệt đối sẽ không vượt qua hai lần, nhất định phải nắm chặc."

Sở Dương mỉm cười một chút, nói: "Đây là chiến thuật gì? Chẳng lẻ muốn ta làm đào binh sao?"

Tả Khâu Vận Trù mỉm cười, nói: "Sở huynh nên biết, ta cũng không phải là có ý tứ đó. Dưới mắt tình thế hung hiểm, ác liệt vạn phần, mặc dù nơi này cách căn cứ của chúng ta chỉ có bất quá ngàn dặm cước trình, nhưng có Thiên ma trước mắt cản đường, có gì khác gì cách muôn sông nghìn núi, khó thể thực hiện được!"


Sở Dương thản nhiên nói: " Chưa chiến đã sợ, đó chính là tâm thái của Cửu Kiếp huynh đệ sao? Năm đó các ngươi chẳng lẽ cũng chưa từng đối mặt với địch nhân mạnh hơn các ngươi sao? Các ngươi cũng có tâm thái như vậy hả? Còn có lão đại của các ngươi nữa, khi đó tại thời điểm chiến đấu có vứt bỏ các ngươi sao?"

Tả Khâu Vận Trù thân thể chấn động, một hồi lâu sau mới nói: "Vô luận đối mặt cường địch như thế nào, chúng ta vân cùng sinh cùng tử, không bỏ không rời!"

Sở Dương gật đầu, quả quyết nói: còn có cái gì để nói nữa không

Tả Khâu Vận Trù mặc nhiên nói: "Lúc này không có thể so sánh với dĩ vãng, tùy tiện không duyên cớ hy sinh, thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt."

Sở Dương thản nhiên nói: "Tâm yên tĩnh là chỗ nghĩa ở!"

Tả Khâu Vận Trù không nói thêm gì nữa, chẳng qua là thở dài một tiếng.

Sở Dương sửa lại đề tài, trầm giọng nói: "Thân nhất không ai bàng cha mẹ; gần nhất không ai hôm nay vợ chồng; có thể tin nhất không ai bàng huynh đệ."

Đoạn văn này lại cũng không có dùng truyền âm.

Thanh âm mặc dù không cao nhưng tất cả mọi người đều nghe được, không khỏi quay đầu theo tiếng nhìn ra.

Tả Khâu Vận Trù tức cười nói: "Nga?"

"Ta nghe nói 1 chuyện." Sở Dương bình yên nói: "Một đứa bé khi ở bên ngoài bị đánh chửi, bị người khi dễ, vô luận đau đớn như thế nào, vũ nhục như thế nào, hắn cũng có thể chống đỡ được nhưng có một ngày, nó ở trong nhà mình, bị cha mẹ mắng một trận; vì vậy mà đối với cha mẹ sinh ra khôn cùng hận ý, thậm chí bực tức rời nhà trốn đi, mấy năm không trở về nhà."

Tả Khâu Vận Trù cười khổ, mọi người cũng như có điều suy nghĩ.

"Đối với người khác còn có thể nhẫn nhục chịu đựng, phấn khởi phản kích, bất khuất; nhưng đối với người chí thân của mình lại chỉ vì 1 câu nói mà sinh ra khôn cùng hận ý, là vì sao?"

Sở Dương nhẹ giọng nói: "Nếu nói yêu càng sâu thì hận càng lớn, cha mẹ đối với hài tử như thế, không ác bàng người ngoài nhưng bởi vì đó là người thân nhất; cho nên mới từ cảm giác bị thương tổn nhất, làm cho người ta khó có thể chịu được, khó có thể quên được."

Tả Khâu Vận Trù như cũ cười khổ, thần sắc trong mắt có sự phức tạp.

"Cho nên, ban đầu... Có một số việc; vốn các ngươi là trí nang cũng có thể rất nhanh kịp có phản ứng nhưng thủy chung lại cũng không có suy nghĩ cẩn thận... Bởi vì, phân thương tổn này là sâu sắc nhất, nếu nói đau đớn triệt nội tâm cũng không ngoài như vậy."

Sở Dương nói: "Trước đại chiến ta vốn không nên nói chuyện, bất quá thay vì để cho các ngươi mang theo khúc mắc như vậy đi chiến đấu, đối mặt với địch nhân khó có thể địch nổi, dữ nhiều lành ít, ta muốn nói cho các ngươi chân tướng chuyện này, cái gì nên đối mặt thì cần phải đối mặt."


" như cha mẹ, bọn họ sinh ngươi, ngậm đắng nuốt cay đem ngươi nuôi lớn, coi như là có lỡ miệng nói muốn ném ngươi đi, hối hận đã sinh ra ngươi, nhưng trên thực tế họ đâu có đối đãi với ngươi như vậy đâu?" Sở Dương nhàn nhạt cười nói: "Huynh đệ chẳng lẽ không phải cũng như thế."

"Nếu đã từng lâu dài ở chung một chỗ đồng sanh cộng tử, lâu dài ở chung một chỗ trong rừng dao biển lửa... Như vậy..."

"Sở dĩ có hiểu lầm, có hận, trong xương không ngoài cũng là bởi vì... Bọn họ mới là người quan tâm đến ngươi nhất!"

"Bởi vì quan tâm, cho nên có sự hiểu lầm; bởi vì quan tâm cho nên mới hận. Bởi vì quan tâm cho nên sẽ không tha thứ, sẽ không nghĩ tới việc tha thứ..." Sở Dương chậm rãi nói.

Mọi người cũng cùng thở dài, sắc mặt ảm nhiên mà ánh mắt nhìn Sở Dương lại lộ ra vẻ phức tạp.

Đúng vậy, nói như vậy quả thật không sai nhưng hiểu lầm đà tạo thành, người cũng đã không thấy đâu.

"Thể sự không có gì tuyệt đối, bọn họ hoặc là không có chết cũng nói không chừng." Sở Dương ánh mắt lẳng lặng nhìn Thiên Ma trên đỉnh núi như có ý tựa như vô ý nói.

Đối diện vô số Thiên Ma đại quân được hai vị Vương giả suất lĩnh, khí thể trầm ngưng chậm rãi giảm xuống!

Giống như là một mảnh mây đen che đậy phía chân trời đang tự từ từ trên không trung đè xuống!

Tuy nhiên Sở Dương nói một câu nói này lại giống như là có 1 tia chớp lôi đình ở trong lòng mọi người ầm ầm nổ vang, đinh tai nhức óc!

Giờ khắc, trong lòng nhiều cao cấp Thánh Nhân đồng thời cảm giác được bản thân giống như bị thiên lôi đánh trúng, từng đợt choáng váng!

Hoặc là không có chết cũng nói không chừng?

Những lời này lý do có ý gì?

Hoặc là, có lẽ, đại khái... Là nói

Lão đại không có chết?!

Lão đại không có chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui