Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Mọi người đồng thời nhíu mày.

Tình hình này không đúng, y theo mọi người phán đoán, thiên ma nhất phương coi như là muốn đem nhóm người mình toàn bộ phong tỏa ở ngoài Tử hoàng thành, toàn diện tiêu diệt. Nơi đây mặc dù cách Tử hoàng thành đã không xa, nhưng thực tại còn có khoảng cách nhất định, nếu là lần nữa triển khai thế công, chiến tuyến không khỏi kéo quá dài, chỉ cần bên mình sinh lòng thối ý, cơ hội toàn thân trở lui là tương đối lớn, đối phương sẽ không khôn ngoan như vậy chứ?!

Mọi người ở đây tự định giá thì trước mắt nguyên nhân biến cố đã xuất hiện

Hai đạo thân ảnh giống như sao băng ở trước mặt mọi người tật tốc xẹt qua, không một chút dừng lại chẳng qua là dùng thanh âm kỳ quái rống to một câu nói: "Nhóm lớn thiên ma đang tới, mau vào rừng rậm!"

Nhưng ngay sau đó, hai người "Sưu" một tiếng chui vào rừng rậm nguyên thủy cơ hồ liên miên đến chân trời.

Chỉ thấy thanh âm lá cây bụi cỏ sột sọat một trận rồi hai người này đã sớm biến mất.

"Cao thủ!" đám người Quý Hồi Thiên thấy thế thì cũng kinh ngạc ngây ngốc.

Mặc dù hai người kia bàn về thực lực cá nhân vẫn chưa chắc bì kịp được nhóm người mình, nhưng loại công phu trốn tránh ẩn nặc kia cũng đã có thể nói là đăng phong tạo cực. Trước sau cũng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt lại ở trước mặt nhóm người mình biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, quả nhiên là thủ đoạn cực kỳ hiếm thấy.

Phía sau, vô số Phi ma đại quân nối gót tới song khi nhìn thấy hai người này lẻn vào rừng rậm rồi lại thấy một đám kim y nhân ở chỗ này chuẩn bị tiếp chiến thì cũng không có thuận thế triển khai tiến công, ngược lại ngưng lại truy kích cước bộ.

Một lát sau tựa hồ là nhận được hiệu lệnh, toàn bộ Phi ma đại quân tức thì bỏ chạy.

Yến Phi thấy thế không khỏi giận dữ, đầu tàu gương mẫu xông đi lên đuổi giết Phi ma rút lui, có mấy người khác cùng hắn một đạo lao đi nhưng bên kia nhân mã tố chất cực cao, chiến lược ý đồ rõ ràng, căn bản là không tiếp chiến, mấy người nỗ lực đánh lén chẳng qua là giết được không nhiều Phi ma, đối phương đã đột nhiên trốn mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

"Đám người này chạy thật là nhanh a!" đám người Yến Phi có chút hậm hực trở về nói.


Thật sự không nghĩ tới đám người này rõ ràng có đội hình to lớn như vậy nhưng sau khi nhìn thấy nhóm người mình, cứ như vậy vạn phần dứt khoát chỗng mông lẻn đi, con mẹ nó gọi là chuyện gì chứ...

Đối với biến hóa này mọi người cũng thấy mờ mịt không giải thích được lúc, lúc này một cái thanh âm ngữ khí nghi ngờ đột ngột vang lên nói: "Xin hỏi các hạ là Kim Y Thiên Vệ hả?"

Mọi người theo tiếng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, lại thấy trong rừng rậm, thảm cỏ bên cạnh ngọ nguậy, thảm cỏ vốn là nhìn như không khác tự nhiên một chút nào đột ngột vạn phần nhô ra một cái đầu người đang tự tại nhìn đám người mình.

Ở chỗ này đều là đương thế tuyệt đỉnh cao thủ, nếu là người bình thường tùy tiện nhìn thấy một màn này, cho dù không bị hù chết cũng không xê xích gì nhiều, nhưng chính là bởi vì tất cả mọi người là đương thời tuyệt đỉnh cao thủ, cố nhiên sẽ không đem những người này cho rằng quỷ mị, nhưng từ đáy lòng cũng là kinh nghi càng sâu; mọi người lại căn bản cũng không có người phát hiện ra thảm cỏ cách đó không xa lại chính là do hai người kia biến hóa mà thành.

Hai người này thủ đoạn ẩn hình biệt tích này quả thực là thần hồ kỳ kỹ, xem thế là đủ rồi!

Quý Hồi Thiên gật đầu nóif ; "Chính là chúng ta, không biết hai vị là?"

Hai người kia sau khi xác định thân phận đám người Quý Hồi Thiên thì ngược lại lãnh đạm xuống, thanh âm đạm mạc nói: "Kim Y Thiên Vệ các ngươi vì sao đến nơi đây?"

Quý Hồi Thiên hỏi nói: "Chẳng lẽ chúng ta không thể đến nơi đây sao?"

Người nọ cười hắc hắc, bén nhọn nói: "người Cửu Trọng Thiên Khuyết từ lúc nào lại nhớ Tử Tiêu Thiên rồi?"

Tử Tà Tình tâm thần chấn động nói: "Các ngươi là người Tử Tiêu Thiên sao?"

Hai người như bóng ma từ trong bụi cỏ từ từ đứng lên, nhô lên lồng ngực, hai mắt phát sáng, lớn tiếng nói: "Chính xác, chúng ta chính là người Tử Tiêu Thiên!"


"Còn đang cùng thiên ma chiến đấu, là người Tử Tiêu Thiên!" Nguồn tại http://

Hai người này đối với đám người Quý Hồi Thiên..., tựa hồ rất tức giận.

Những lời này cũng tựa hồ là trách cứ a.

Sở Dương trong lòng vừa động, nói: "Hai vị chỉ sợ là đối với chúng ta có chút hiểu lầm rồi, tất cả mọi người là người Cửu Trọng Thiên Khuyết, đối mặt với quân xâm lược cùng chung mối thù"

Hai người kia nghe vậy nhất thời lặng đi nhưng ngay sau đó bi thương cười lớn lên nói: "Cùng là người Cửu Trọng Thiên Khuyết? Cùng chung mối thù? Ha ha ha ha... Buồn cười, buồn cười chí cực."

Quý Hồi Thiên đám người nghe vậy cũng trầm trọng thở dài một hơi, cũng không có nói lại.

Chỉ nghe trong hai người, 1 người tuổi khá lớn nói: "Lại còn có ai muốn cùng chung mối thù với chúng ta đây? Ha ha... Cùng là người Cửu Trọng Thiên Khuyết? Cửu Trọng Thiên Khuyết còn thừa nhận Tử Tiêu Thiên tồn tại sao? Người Cửu Trọng Thiên Khuyết còn coi Tử Tiêu Thiên chính là thổ địa của Cửu Trọng Thiên Khuyết sao? Người Cửu Trọng Thiên Khuyết còn cho người Tử Tiêu Thiên còn sống là người Cửu Trọng Thiên Khuyết sao? Ha ha ha... Cái rắm!"

Hắn hung hăng nghiêng đầu, hung hăng nhổ một bải nước miếng bỉ di nói: "Tử Tiêu Thiên bị địch nhân chiếm đã hơn trăm vạn năm; hơn trăm vạn năm này, chưa từng có một người Cửu Trọng Thiên Khuyết nào đi tới Tử Tiêu Thiên?"

"Chưa từng có một chi quân đội Cửu Trọng Thiên Khuyết nào đi tới Tử Tiêu Thiên?"

"Kim Y Thiên Vệ các ngươi vài ngàn năm này quật khởi, cường thế đối chiến hám Thiên Ma, giết chết vô số Ma chúng, điểm này chúng ta không phải là không biết, cũng coi các ngươi là hảo hán tử, các ngươi chiến đấu... Nhưng các ngươi giết địch mục tiêu lại là vì Cửu Trọng Thiên Khuyết, đâu có vì Tử Tiêu Thiên!"


Người nọ quần áo lam lũ, đầu tóc rối tung, nhưng đôi mắt kia lại phong duệ như tia chớp! Tựa hồ muốn hung hăng nhìn sâu vào trong lòng mỗi người.

Sở Dương không khỏi thở dài một tiếng, hắn làm sao không rõ suy nghĩ của những người này chứ. Bọn họ không ngoài là bị vứt bỏ quá lâu nên mới có thể sinh ra cừu hận với Cửu Trọng Thiên Khuyết.

Đây vốn là nhân chi thường tình, thử nghĩ xuống, từ gia viên bị diệt, cố thổ thiên địa bị hủy. Mà nơi họ vẫn ký thác kì vọng mong muốn nhận được viện thủ là Thiên khuyết đại quân lại thủy chung không có xuất hiện. Trông mòn con mắt chờ đợi Cửu Trọng Thiên Khuyết đại quân đến thu hồi đất, trở lại cố hương của mình sau trăm vạn năm lại không có tin tức gì.

Nếu nói hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, sau thất vọng đến tuyệt vọng, loại cảm giác bị triệt đầu triệt đuôi vứt bỏ này, bị hoàn toàn coi thường này, cái loại lạnh tâm này, lạnh can này đủ để cho bất kỳ một ai có tỳ khí tốt nhất cũng muốn tức đoạn gan ruột.

Huống chi những thứ Thổ dân Tử Tiêu Thiên này từ nhỏ ở trong chiến loạn lớn lên.

"Thiên ma ngay cả tàn sát bừa bãi nhất thời, đúng là sẽ bị tiêu diệt, cố thổ của chúng ta cũng cuối cùng có một ngày thu hồi về!" Sở Dương ấm áp nhìn hai người kia, nghiêm túc nói: "Mời mọi người yên tâm, một ngày kia sẽ không quá xa!"

Hai người kia thê thảm cười to nói: "Yên tâm? Chúng ta còn có cái gì không yên lòng đâu! Chúng ta đã sớm hết hy vọng, không có tâm rồi..."

Bọn họ bi phẫn cười, nói: "Thổ dân Tử Tiêu Thiên tự có khí khái của người Tử Tiêu Thiên, chúng ta vĩnh viễn có Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào! Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ chiến đấu!"

"về phần các ngươi... người Cửu Trọng Thiên Khuyết kia, tại sao hay các ngươi muốn thế nào có quan hệ gì với chúng ta?"

"Ban đầu Tử Tiêu Thiên dần thất thủ, thời gian không phải là một ngày nhưng thập đại thiên địa thủy chung không có người nào đến đây tăng viện! Tử Tiêu Thiên cuối cùng bị thiên ma công hãm, ba nghìn vạn con dân bị chôn sống, các ngươi người Cửu Trọng Thiên Khuyết ở nơi đâu? Lúc này lại nói gì đến Cửu Trọng Thiên Khuyết thu hồi cố thổ?"

"Coi chúng ta đau khổ giãy dụa cầu sinh, bất đắc dĩ từ nhà mình rời đi, vào mật lâm thâm xử cùng mãnh thú làm bạn, khó khăn đầy đàn. Mỗi một thời đại người kể tiếp từ khi mới vừa mới ra đời bi bô tập nói đã phải biết rằng lịch sử của Tử Tiêu Thiên, biết Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào vĩ đại, tại sao? Bởi vì chúng ta biết, người Cửu Trọng Thiên Khuyết căn bản là sẽ không nhớ đến chúng ta, sẽ không nhớ đến Tử Tiêu Thiên, càng sẽ không nhớ được Tử Tiêu Thiên Đế, nếu chúng ta không ngừng vươn lên truyền thừa đi xuống, anh hùng của chúng ta sẽ chân chính mai một ở trong nhân thế này!"

"Vĩnh viễn sẽ không có người biết được!"

"Một Tử Tiêu Thiên hài tử kể từ khi mới ra đời, bên cạnh kèm theo là độc trùng mãnh thú, một hai tuổi bắt đầu sẽ phải học tập chiến đấu, mười mấy tuổi bắt đầu ngày ngày giãy dụa trong sống hay chết... Mãi cho đến bị người giết chết, hoặc là chết đói, bệnh chết, hoặc là táng thân trong miệng mãnh thú độc trùng!"


"Các ngươi có biết hay không, ở trong mấy chục vạn năm tháng đó, tất cả thổ dân Tử Tiêu Thiên còn sót lại, cơ hồ không có bất cứ người nào thật sự bình tĩnh an tường sống thọ và chết trong nhà! Bất kể là nam nhân hay là nữ nhân! Cái gọi là sống thọ và chết tại nhà có lẽ đã là chuyện trong truyền thuyết rồi!"

Người nọ tại khóe mắt, trong mắt cơ hồ rỉ ra máu tươi nói: "Mà các ngươi cái gì quang huy chánh nghĩa, đóng ở đệ nhất cầu, đẫm máu giết địch, nhiều đời thành hiển hách uy danh! Quần áo ngăn nắp, sự tích kinh thiên động địa, soạn nhạc Truyền Kỳ, sáng lập truyền thuyết... Nhưng không có bất kỳ một lần nào xuất thủ giải cứu Tử Tiêu Thiên chúng ta... những di dân này!"

"Bản thân ta muốn hỏi các ngươi." Người nọ tỉnh táo cười thảm nói: "Hiện tại ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, tất cả sách giáo khoa có một chữ nào nói tới lịch sử chiến đấu của Tử Tiêu Thiên không?"

"Có một câu nói nào nói tới đến cái thế vô song anh hùng Tử Tiêu Thiên Đế của chúng ta không?"

"Có bất kỳ một chuyện nào nhắc tới Thổ dân Tử Tiêu Thiên chúng ta hơn trăm vạn năm qua một mực giãy dụa chiến đấu chưa?"

"Có sao?"

"Ha ha ha..."

Hai người cười dài, thanh âm rạch nứt trường không, song trong tiếng cười kia lại tràn đầy bi thương, căm phẫn.

Sở Dương cúi đầu thở dài, nhất thời im lặng. Chính xác, nhiều năm như vậy, trừ Đông Hoàng Thiên cùng Yêu Hoàng Thiên ra, các thiên địa khác tựa hồ ngay cả trong sách học tất cả cũng không có mấy chữ Thiên ma này.

Năm đó một ít tràng chấn hám thiên địa thế kỷ đại chiến, ở hiện tại tuyệt đại đa số địa phương không có ai biết được.

Chuyện độc thân huyết chiến thiết cốt lòng son có thể chiêu nhật nguyệt của Tử Tiêu Thiên Đế, bây giờ người còn biết đến hắn thật sự không phải là nhiều, hơn nữa ở đám người bình dân, số lượng người biết chữ cũng rất ít.

Đối mặt với ánh mắt bi ai tức giận lên án của hai người kia, ngay cả Sở Dương tuy cũng không phải là thổ dân cư dân Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng cảm giác được sự lên án này! Cũng tràn đầy cảm giác châm chọc cùng với bỉ di

(bỉ di là cái con mẹ gì ta cũng không biết luôn, thằng dịch nó dịch sao thì ta để vậy…)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui