"Có lẽ... Tử Tiêu Thiên Để Tử Hào trong xương là một người tốt..." Mạc Thiên Qy/khẽ thở dài một cái nói: "Cho nên, hắn ngay cả đã đến Thiên Đế tôn sư nhưng cũng khó tránh khỏi phải chết oan chết uổng."
Sở Dương trầm mặc, một hồi lâu sau đột nhiên rất chân thành hỏi nói: "Thiên Cơ, ngươi là người tốt sao?"
Mạc Thiên Cơ giận tím mặt nói: "Mẹ kiếp, ngươi nói những lời này là có ý tứ gì? Châm chọc ta phải không?!"
Sở Dương cười ha ha.
"Thật ra thì trong chúng ta, trừ Khinh Vũ hoà thuận vui vẻ ra nào có ai là người tốt, có ai dám nói mình là người tốt! Ai dám?!" Mạc Thiên Cơ nói lời này hiển nhiên là có chút thẹn quá thành giận.
Sở Dương thở dài thật sâu rồi nhẹ giọng nói: "Giang hồ chi lộ chưa từng có người tốt!"
"Cho dù là chúng ta những người này, đều đã không biết khiến cho bao nhiêu người cửa nát nhà tan... tội nghiệt đã sớm dưới chân xương trắng từ lâu chồng chất thành núi rồi."
"Chỉ cần có thể cầu không thẹn với lương tâm thì cũng thì thôi."
Sở Dương bùi ngùi nói.
Mạc Thiên Cơ một câu nói người tốt người xấu thật ra lại khiến Sở Dương không khỏi cảm khái.
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một hồi lâu, lại đem đề tài giật trở về, nói: "Thánh Quân hoặc là đã từng làm rất nhiều chuyện sai... Nhưng ta cho là... Hắn, tất nhiên có lý do của mình. Chưa chắc là có thể để người thấy được nhưng chung quy là có lý do."
Mạc Thiên Cơ trầm mặc một hồi lâu, lại đem đề tài giật trở về, nói: "Thánh Quân hoặc là đã từng làm rất nhiều chuyện sai... Nhưng ta cho là... Hắn, tất nhiên có lý do của mình. Chưa chắc là có thể để người thấy được nhưng chung quy là có lý do."
"Một đời chí cao Vương giả, nếu là thiên ma hóa thân, như vậy Cửu Trọng Thiên Khuyết này hoặc là đã sớm không tồn tại, hay hoặc là đã sớm biến thành thiên ma địa vực rồi!" Mạc Thiên Cơ nói: "Điểm này chính là lý do cường đại nhất của ta!" Truyện được tại
Sở Dương chỉ có thể gật đầu.
Mạc Thiên Cơ với lý do này không thể nghi ngờ là rất cường đại, không thể nghi ngờ, không thể rung chuyển.
Đã như vậy, như vậy vì sao lại che chở Nguyên Thiên Hạn, năm đó chuyên Tử Tiêu Thiên cũng có thể tạm thời đè xuống!
Trong lòng bỏ đi được một tảng đá lớn lớn nhất.
"Nếu chúng ta đối với điểm này đã có nhận thức chung, như vậy dưới mắt mục đích khẩn yểu nhất chính là trước tiên bắt tay vào bố trí giết chết Nguyên Thiên Hạn!" Sở Dương hít một hơi nói: "Ta sợ nhất cũng không phải là Nguyên Thiên Hạn, mà là... sau khi giết Nguyên Thiên Hạn, nếu Thánh Quân thật sự là thiên ma, như vậy bọn chúng ta đã phá vỡ kế hoạch mà Thiên ma đã an bài không biết bao nhiêu năm rồi; nếu là vì vậy mà khiển cho đối phương hạ thủ, lấy thực lực của chúng ta hiện nay căn bản là không có thể kháng cự được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
"Chúng ta còn cần thời gian để trưởng thành!"
Sở Dương rất là bất đắc dĩ cười một chút nói.
Mạc Thiên Cơ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Đích xác là như thế, vạn nhất Thánh Quân thật sự là thiên ma hóa thân, chúng ta bây giờ thật chịu không nổi sự trả thù của hắn."
Sở Dương dứt khoát, nói: "Nhưng hiện tại, cũng đành đem cái băn khoăn này để đó đã... Trước tiên đem Nguyên Thiên Hạn giết chết rồi nói sau."
Giết chết!
Sở Dương nói rất đúng" giết chết"!
Bước kể tiếp kể hoạch trọng điểm là" giết chết"!
Giết chết cũng không giống với vạch trần, phá vỡ, khó có thể mượn được ngoại lực, nhất định phải có một hoặc mấy người tự mình động thủ. Với thực lực của Nguyên Thiên Hạn, như thế nào dễ dàng giết chết được hắn, đây không thể nghi ngờ là một cái nan đề thật lớn nhưng cái vấn đề khó khăn này mình làm Cửu Kiếp trí nang, đó chính là việc nhân đức không nhường ai, nghênh khó khăn mà lên.
Mạc Thiên Cơ không nói thêm gì nữa nhưng lâm vào trầm tư.
Muốn đem Nguyên Thiên Hạn ở dưới tình huống trước mặt bức ra nguyên hình đã là so với lên trời còn khó hơn. Mà sau khi bức ra nguyên hình thì hắn tất không tiếp tục cố kỵ, sẽ càng thêm kinh khủng, muốn giết chết hắn... Khó khăn tăng thêm đâu chỉ gấp đôi!
Được mấy ngàn vạn đại quân bảo vệ, cao thủ nhiều như mây, lá bài tẩy chỉ sợ vẫn còn rất nhiều chưa chưa từng lấy ra, Nguyên Thiên Hạn bản thân thực lực lại vượt xa bọn họ; còn muốn suy nghĩ đến việc Nguyên Thiên Hạn với thân phận đặc dị, bình thường sẽ không dễ dàng thân lâm chiến tràng...
Làm sao giết chết được đây?
Trong phút chốc, Mạc Thiên Cơ trong đầu đã thay đổi ít nhất ba bốn chục kể sách nhưng từng cái suy luận lại vỉ nhân tố này nọ, sơ hở lý do... Mà không có thể thành lập.
Sở Dương lén lút đi ra ngoài.
Chỉ còn lại có Mạc Thiên Cơ một người ở trong lều minh tư khổ tưởng, phương diện này là sở trường của Mạc Thiên Cơ, cho dù là Sở Dương cũng không có thể nhúng tay vào, tùy tiện tham dự chỉ quấy rầy Mạc Thiên Cơ mà thôi, không có lợi.
Nói về Sở Ngự Tọa lúc này hồn nhiên không có cảm thấy có áp lực gì, thậm chí cũng không suy nghĩ xem Nguyên Thiên Hạn có thể bị giết hay không, làm sao giết mà chỉ cảm thấy toàn thân dê dàng tự tại, sảng khoái khó được. Trước kia Mạc Thiên Cơ không ở bên người, đoạn thời gian kia phải động đầu óc khiển mình quá vất vả; hiện tại thằng này rốt cục ở bên người rồi, dĩ nhiên là phải đem những chuyên này toàn bộ giao cho hắn, mình thanh nhàn rồi.
Mình một thân dễ dàng uống chút rượu vào không phải là càng thêm lanh lẹ sao!
Dĩ nhiên lựa chọn như thể cũng là do Sở Dương tin tưởng, Mạc Thiên Cơ nhất định sẽ có biện pháp, tuyệt đối sẽ có biện pháp!
Khi đi ra lều, Sở Ngự Tọa cảm giác đầu óc đang hỗn loạn bị 1 cơn gió lạnh đột nhiên xuất hiện thổi qua, trong phút chốc rất một thoải mái thầm nghĩ: Ngươi nha thằng khốn kiếp kiếp trước kia mai phục lão tử muốn giết ta ư, đời này nếu không hảo hảo nghiền ép ngươi xuống, thật sự là không phải ta nữa...
Phía ngoài, vẫn là nhất phái khí thế ngất trời. Các huynh đệ mới vừa gặp mặt đánh nhau chính là hừng hực khí thế, khó phân thắng bại.
Hiện ở giữa sân giao thủ chính là hai đôi: Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông, hai người đánh trên mặt đất lăn qua lăn lại, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đánh nhau, hai bên đă biến thành hai cái đầu heo rồi.
Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương 2 lào ca này hai tay chắp sau lưng ở một bên xem chiến. Tạ Đan Quỳnh tạm thời không có đối thủ, không có đối thủ chẳng khác nào không có xếp hạng, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Bang bang hai tiếng, Ngạo Tà Vân một cước tàn bạo đá vào tiểu phúc Nhuế Bất Thông cùng lúc đó trên lồng ngực cũng bị Nhuế Bất Thông đánh cho một cái trọng quyền.
Hai người đồng thời giống như hồ lô lăn ra hai bên nhưng ngay sau đó lại tung mình đứng lên lần nữa đánh nhau thành một đoàn, sau đó lại phù phù lăn trên mặt đất.
Hiện tại tràng diện này tuyệt đối không giống như là hai Thánh Nhân trung cấp cao thủ chiến đấu! Trái ngược là như hai tên du côn lưu manh đang vì nửa lượng bạc mà đánh nhau ngươi chết ta sống!
Nếu những Thánh Nhân tầng thứ cao thủ khác nhìn thấy một màn này tuyệt đối sẽ xấu hổ 2 Thánh Nhân cường giả này, tối thiểu trước mắt 2 tên này nên bị xóa tên trong hàng ngũ Thánh Nhân!
Thánh Nhân cường giả không chỉ... có cao thâm tu vi mà còn phải có một chút đức hạnh, những người trước mắt này còn có đức hạnh sao?!
"Tình huống bây giờ thể nào? Người nào trước người nào sau a!" Sở Dương nhếch miệng hỏi cố Độc Hành.
"Lão Tứ đã được sinh ra, gia hỏa này hắn đã lên được một bậc." cố Độc Hành nhìn Đổng Vô Thương bên kia bĩu bĩu môi nói: "về phần lão Ngũ và tiếp sau vân đang lục tục sinh ra."
người trên mặt đất phân không rõ diện mục, không sai biệt lắm cũng không biết ai là ai, môi người cũng là mặt xưng phù thành đầu heo... Theo bản năng nhổ nước miếng rồi mới lên tiếng nói: "Dường như có chút thảm thiết a..."
Cố Độc Hành bĩu môi nói: "Lão đại ngươi hôm nay nhìn nhầm rồi, đám người này hạ thủ đều biết chừng mực, đừng xem bọn họ đánh nhau giống như rất thê thảm, thật ra thì cả đám đều không có đả thương gân động cốt, ngay cả một chút xíu nội thương cũng không có! Cứ đánh như vậy có thể đánh ra kết quả gì? Nếu là thật đang liều mạng... thì mới vừa rồi Đổng Vô Thương mới xem như chân tài thực liệu."
Đổng Vô Thương hừ hừ nói: "Bọn họ làm gì ta cũng không quản, chỉ cần bọn họ gọi ta là ca được! Bị thương thỉ coi là cái gì? Mặt mũi, đây chính là mặt mũi a!"
Sở Dương cười. Gia hỏa này yêu cầu thật thấp, bất quá cuối cùng nói cũng có lý...
Nếu nói không làm nhà không biết củi gạo quý, Sở Dương quen làm lão đại rồi nên nào có thể hiểu được tâm tư của những huynh đệ khác đây...
một vòng này đánh suốt một đêm rốt cục phân ra thắng bại kết quả.
Lúc trước Tạ Đan Quỳnh vẻ mặt mất hứng nhưng vỉ dĩ dật đãi lao, sau khi bốn người kia đánh sức cùng lực kiệt, giậu đổ bìm leo khiêu chiến nên kết quả rất rõ ràng toàn thắng!
Cho nên tên tiểu gian cự hoạt mưu tính sâu xa, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn xếp hạng thứ năm.
Ngạo Tà Vân xếp hạng thứ sáu; Kỷ Mặc đánh lén thành công, đạt được vị trí thứ bảy; La Khắc Địch còn lại là xếp hạng thứ tám; Nhuế Bất Thông ủy khuất nhất bị Kỷ Mặc đánh lén, lại bị La Khắc Địch bỏ đá xuống giếng cuối cùng bị Tạ Đan Quỳnh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bi kịch vạn phần xếp hạng cuối cùng. Nghiến răng nghiến lợi không phục.
Nhưng, lão đại đã lên tiếng định luận, cũng chỉ có thể thuận vị như thể mà thôi.
Đáng thương cho Nhuế Bất Thông từ đó chân chính lưu lạc trở thành lão yêu.
Ở trong cuộc sống sau này, không ngừng nghe hô to gọi nhỏ.
"Lão yêu! Cho ca ca ta chén trà!"
"Lão yêu, tiểu tử ngươi đứng vững cho ta, nghe Thất ca ta huấn thị đây, nghe ca ca của ngươi nói khuôn vàng thước ngọc."
"Lão yêu, tới đây, Bát ca ta tìm ngươi có việc..."
Nhưng bất kể thể nào, xếp hạng các huynh đệ coi như là bắt đầu tò ngày hôm nay chính thức định xuống. Không bao giờ được lộn xộn giống như trước nữa. Trước kia luôn làm cho người ta có một loại cảm giác không rõ nguyên do mà ngán ngẩm...
Nhưng từ đó về sau, cuối cùng là mỗi người cũng không lung tung đặt cho mình thêm danh phận nữa bởi vỉ... Nhất định là có người phản đối. Mà nếu muốn vươn đi lên thì hết lần này tới lần khác lại chọc không nổi người trên đó... Thật lòng đánh không lại a.
Mạc Thiên Cơ thở phào chậm rãi đi ra. Thấy sắc mặt của hắn, Sở Dương trong lòng yên tâm.
Nhìn vẻ kia khẳng định là đà nghĩ ra biện pháp. Trí nang không hổ là trí nang, sau này có chuyên như vậy cứ giao cho hắn là được.
"Chúng ta hiện nay thực lực đang có vẫn có chút không đủ lớn." Mạc Thiên Cơ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào đám Đổng Vô Thương cố Độc Hành nói: "Đám người này tiến cảnh thật sự quá chậm! khi lên Thiên Khuyết cả đám đều đã) có tu vi Địa cấp ; cho tới bây giờ suốt hai năm qua mới tăng lên tới tình trạng hiện tại vậy, rõ ràng là có được kỳ ngộ tốt như vậy, không khí gia tăng tu vi tốt như vậy mới có được điểm tu vi như vậy, quá mất mặt đi! Chúng ta nơi này, toàn bộ liên thủ đối địch chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Nguyên Thiên Hạn. Điểm này là vấn đề lớn nhất!"
Tiến cảnh quá chậm!?
Suốt hai năm mới từ Địa cấp tăng lên tới Thánh Nhân trung cấp tầng thứ! Một câu nói kia để cho đám Mộc Thiên Lan cùng Mộng Vô Nhai vân chú ý đến động tĩnh bên này cơ hồ một búng máu phun ra ngoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...