Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Mạc Thiên Vân hít thật sâu một hơi, không nói gì.

Mạc Tinh Thần đứng một hồi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nói: "Mấy ngày nữa, ta sẽ phái Thiên Cơ đi Thương Lan chiến khu. Còn ngươi, tiếp tục đi Hạ Tam Thiên lịch lãm, tận hết khả năng, tìm nơi Cửu Kiếp kiếm chủ hạ lạc.

Các ngươi sẽ tách ra. Hiểu chứ?"

"Ta hiểu." Mạc Thiên Vân gật đầu.

"Hiểu được là tốt rồi." Mạc Tinh Thần cầm đao, xoay người rời đi.

Mạc Thiên Vân cung kính cúi đầu, nhìn phụ thân đi xa, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại một mình hắn. Lúc này, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười âm nhu, lẩm bẩm nói: "Phụ ta, ta hiểu được chính là... địa vị của ta rất nguy hiểm. Tiên hạ thủ vi cường. Hậu hạ thủ... thì xong rồi...."

"Thương Lam chiến khu tuy xa, nhưng... dù sao cũng ở trên thế giới này." Mạc Thiên Vân mỉm cười lắc lắc đầu: "Huyết mạch thân tình. Ha ha... Trong thiên địa này, có người nào lại không phải huyết mạch thân tình đâu? Mọi người chẳng phải đều là con của thiên địa sao? Nếu nói như vậy, trên đời này đã chẳng có chuyện thủ túc tương tàn?"

"Thủ túc tương tàn... Cũng phải coi lẫn nhau là tay chân, mới là thủ túc tương tàn. Nhưng trên thực tế, thủ túc sẽ không tương tàn. Nếu cho rằng đó là thủ túc của mình, làm sao lại tương tàn?" Mạc Thiên Vân khẽ cười: "Chỉ có không coi là thủ túc, mới có thể tương tàn...."

Hắn lộ ra một nụ cười rạng rỡ, chắp tay sau lưng, thản nhiên bước ra ngoài. Trước khi ra cửa, hắn còn ngoái đầy nhìn lại, nhìn cái ghế mà phụ thân mình vừa ngồi, khẽ mỉm cười.

Tất cả đãi ngộ của Mạc Khinh Vũ đều bị triệt tiêu, chỉ lưu lại tư cách ở trong nội viện. Ở trong nội viên, có thể ở bên cạnh mẫu thân.

Đây là đãi ngộ duy nhất mà Tinh Mộng Khinh Vũ đạo đổi được.

Sau khi biết chuyện này, Mạc Thiên Cơ ngửa mặt lên trời cười thảm, thanh âm thê lương, mặt cười thảm liệt!

Vào giờ khắc này, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Ở Hạ Tam Thiên, vào buổi tối trước khi ly biệt Sở Dương.

"Chớ bức ta phải khai chiến với Mạc thị gia tộc các ngươi!" Sở Dương thản nhiên nói: "Nếu ta biết Tiểu Vũ bị ủy khuất, Mạc thị gia tộc nhất định phải cho ta một câu trả lời!"

"Mạc huynh khách khí rồi, thanh đao này chỉ là một tâm ý. Đương nhiên cũng có thâm ý. Cũng không phải người nào cũng đáng để ta trả giá như vậy!" Sở Dương thẳng thắn nói: "Mạc huynh hiểu trong lòng là được!"

Nhớ tới hai câu nói này của Sở Dương, Mạc Thiên Cơ chợt cười thảm.

Hắn ẩn ước cảm nhận được, Mạc thị gia tộc cướp đoạt Tinh Mộng Khinh Vũ đạo và đãi ngộ hiện tại của Mạc Khinh Vũ, nhất định sẽ dẫn tới tai họa cực lớn!


Nhớ tới khi Sở Dương nói hai câu đó, sắc mặt hắn thật sự nghiêm túc tới dị thường. Mạc Thiên Cơ cảm giác được, một nguy cơ mờ ảo, ở trong nơi tối tăm, đang chậm rãi tiến về phía Mạc thị gia tộc...

Nghĩ tới mấy người huynh đệ kia của Sở Dương, Cố Độc Hành, La Khắc Địch, Kỷ Mặc, Đổng Vô Thương.... Mạc Thiên Cơ lại thở dài một tiếng. Ở trong hội nghị, hắn cũng không nhắc tới tên bọn Sở Dương. Dù có nói ra, cũng chỉ khiến Mạc Thiên Vân cười nhạo báng mà thôi.

Bởi vì những người này đều là nhị công tử! Cũng không phải là người thừa kế quan trọng!

Nhưng hắn cũng lập tức nhìn ra tiềm lực của những người này! Mà nếu Sở Dương có thể hợp nhất bọn họ với nhau, đây nhất định sẽ là một cỗ lực lượng vô cùng đáng sợ!

Nhưng cỗ lực lượng này cần có thời gian trưởng thành.

Nếu Mạc Thiên Vân biết được, hắn sẽ có vô số thủ đoạn, phân tán đả kích những người này!

Cho nên Mạc Thiên Cơ sẽ không nói ra. hắn phải lưu lại cho bọn họ thời gian. Bởi vì điều bọn Sở Dương hướng tới, cũng chính là việc mình phải làm!

Trong mấy ngày này, Mạc phu nhân một tấc cũng không rời khỏi nữ nhi. Thiên phú nữ nhi tuy bị phế, nhưng nàng vẫn là bảo bối trong lòng mình. Đối với quyết định của gia tộc, Mạc phu nhân vô lực phản kháng, hơn nữa, Mạc thị gia tộc từ trước tới giờ vẫn tàn khốc như vậy. Mọi người riết mãi cũng thành quen. Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng tới long yêu thương của Mạc phu nhân dành cho con gái mình.

Nàng chỉ lo lắng, nữ nhi còn quá nhỏ tuổi, làm sao có thể chịu được đả kích lớn như vậy?

Nhưng nàng lại phát hiện, nữ nhi thay đổi. - .

Tiểu vũ hoạt bát đáng yêu, thích nói thích cười lúc trước đã biến mất. Thay vào đó lại là một tiểu cô nương trầm mặc ít lời....

Suốt ngày chỉ ôm cái vỏ đao rách nát kia, trầm mặc không nói.

Tuổi còn nhỏ, nhưng vẻ trầm tĩnh u sầu trên mặt lại càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa có một số lúc, tiểu nữ này không ngờ lại chống cằm, nhìn chằm chằm phương xa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ suy tư. Nhưng mỗi một lần suy tư, tâm trạng lại ảm đạm hơn một chút.

Mạc Khinh Vũ hiện giờ còn nhỏ tuổi, đương nhiên không có khả năng mắc bệnh tương tư. Suy tư của nàng, đại đa số cũng không liên quan tới Sở Dương.

Nhưng cũng chính vì những dòng suy tư này, mới khiến nàng tự đóng lòng mình lại.

"Tại sao lại như vậy? A Hoa mặc dù là hạ nhân, nhưng ta trước kia đều gọi nàng là A Hoa tỷ. Mẹ nàng sinh bệnh, cũng là ta trộm thuốc trong nhà, đưa cho nàng. Ngày đó nàng nói, cả đời này phải đối xử thật tốt với ta. Nhưng từ sau ngày đó, A Hoa thấy ta cũng không thèm để ý. Nghe nói, nàng nói chuyện với Tiểu Nguyệt tỷ, còn nói ta là phế vật...."

"Vì cái gì? Phụ thân trước kia mỗi lần trở về đều ôm chầm lấy ta. Nhưng từ sau ngày đó, lại không còn như thế nữa rồi. Hơn nữa nhìn thấy ta liền quay đầu đi, tránh không được thì sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn. Tiểu Vũ thật sự khiến phụ thân chán ghét sao?"


"Hôm đó ta muốn lấy một ít thuốc, đi dược phòng gia tộc, không ngờ lại không cho ta. Còn nhớ trước kia, chỉ cần ta muốn là đưa tới, vì sao? Bởi vì ta trở thành phế vật sao?"

"Hôm đó, ở trong đại sảnh... nhị ca cũng không dám nhìn ta nữa...."

"Đao Sở Dương ca ca tặng ta... ô ô....."

Mạc Khinh Vũ đã nghĩ như vậy. Tuổi còn nhỏ, không ngờ tâm sự lại nặng nề.... mà thân thể nàng, cũng càng ngày càng gầy đi....

Mạc phu nhân nhìn nữ nhi mà long đau như cắt.

Đến một ngày, Mạc Thiên Cơ nhận được thông báo của gia tộc, phải đi Thương Lan chiến khu. Trước khi đi, hắn tới cáo biệt tiểu muội.

Lúc đó, tận mắt nhìn thấy Mạc Khinh Vũ chống cằm ngồi trên bậc cửa, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, trống rỗng, không ngờ không có nửa điểm thần thái.

Mạc Thiên Cơ trong lòng đau xót, nhẹ nhàng đi tới trước mặt tiểu muội, ngồi xuống.

Tiểu Vũ, nhị ca tới đây."

"Ừ....."

"Tiểu Vũ... ngươi làm sao vậy?"

"Không sao cả."

"Tiểu Vũ, ta phải đi Thương Lan chiến khu."

"Ừ...."

"Trước khi đi, ta có chút không yên lòng. Ngươi muốn thứ gì? Nhị ca sẽ mang về cho ngươi?"

"Ừ....."


"Tiểu Vũ!" Mạc Thiên Cơ trong lòng đau đớn, nắm lấy bả vai gầy yếu của Mạc Khinh Vũ, lắc lắc: "Ngươi nói gì đi chứ." Đột nhiên hắn cả kinh: "Làm sao ngươi lại gầy như vậy?"

Trong con ngươi vô thần của Mạc Khinh Vũ rốt cuộc cũng hiện lên thần thái: "Nhị ca."

"Ừ, nhị ca đây!"

"Nhị ca... có phải ta thật sự biến thành phế nhân không?"

"Nói hươu nói vượn!" Mạc Thiên Vân nhất thời nổi giận: "Ai nói với ngươi như vậy?"

"Bọn họ đều nói như vậy. Có phải thật vậy không?"

Mạc Thiên Cơ không nói gì, ôm chặt lấy tiểu muội: "Tiểu muội, ngươi nhất định không sao đâu! Ngươi tuyệt đối không thể biến thành phế nhân!"

"Các ngươi đều không cần ta!" Mạc Khinh Vũ nức nở nói.

Mạc Thiên Cơ ngẩn người.

"Ta không còn gì nữa rồi. Thành Vũ khúc đi rồi, ngay cả ngươi cũng đi."

"..."

"Nhị ca, đao của ta còn có thể lấy lại không?" Nhắc tới đao, trong mắt Mạc Khinh Vũ đột nhiên lóe lên hào quang mong đợi.

"..."

"Nhị ca, tại sao ngày đó ngươi lại lấy đao của ta đi?" Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu, tuổi còn nhỏ, ánh mắt vốn khờ dại linh động, không ngờ bây giờ lại có thêm một tia cảnh giác...

Mạc Thiên Cơ nghẹn lời. Còn có thể nói cái gì? Giải thích cái gì?

"Ngươi lấy đao ta ra, liền bị cướp đi rồi." Thanh âm Mạc Khinh Vũ rất nhỏ, nhỏ đến có chút mơ hồ.

Mạc Thiên Cơ thở dài thật sâu.

Giờ khắc này, hắn biết mình sai lầm ở đâu rồi.

Nếu như không lấy đao ra, tình cảnh Mạc Khinh Vũ nhất định không thể khá hơn hiện tại. Có thanh đao kia, ít nhất cũng đổi được một hoàn cảnh an bình hơn, tối thiểu đây cũng là nội viện. Quy củ nội viện rất nghiêm, bọn hạ nhân không dám nói gì sai. Mạc Khinh Vũ ở đây cũng rất an toàn. Hơn nữa còn có mẫu thân bên cạnh.

Có mẫu thân che chở, Mạc Khinh Vũ sẽ không phải chịu ủy khuất.

Đây cũng là thu hoạch lớn nhất.


Nhưng Mạc Thiên Cơ lại xem nhẹ một điểm. Sau khi bị tước đoạt hết tất cả quyền lợi vốn có, ở sâu trong tâm linh Mạc Khinh Vũ cũng chỉ còn lại một người tin cậy: Sở Dương.

Bởi vì Mạc thị gia tộc đã quyết định vận mệnh của nàng. Khiến cho nàng lâm vào một loại hoàn cảnh bất lực bi thương.

Nhưng Sở Dương lại từng cứu sống nàng khi nàng sắp chết. Hơn nữa còn chơi cùng nàng, tặng nàng thanh đao kia....

Khi gặp phải đả kích nghiêm trọng như vậy, trong lòng tiểu cô nương, khoảng thời gian ở chung với Sở Dương lại càng thêm vẻ khoái hoạt.

Hai phe đối lập, đương nhiên Sở Dương là người tốt.

Bị đả kích nghiêm trọng như vậy, Mạc Khinh Vũ hiện giờ trân trọng nhất chính là đoạn ký ức đó, và cây đao kia. Cũng chỉ có cây đao đó, mới có thể khiến nàng cảm thấy ấm áp.

Nhưng Mạc Thiên Cơ lại nói ra, đổi lấy hoàn cảnh sống này.

Một khắc khi cây đao kia bị lấy đi, chẳng khác nào đã lấy đi chỗ dựa cuối cùng trong tâm linh nho nhỏ của Mạc Khinh Vũ! Khiến cho nàng bị thương tổn cả thể xác lẫn tinh thần, không thể nào tiếp nhận nổi.

Đây là sai lầm lớn nhất của Mạc Thiên Cơ!

Bởi vì đối với Mạc Khinh Vũ mà nói, nàng bây giờ còn rất nhỏ, còn không rõ giá trị trao đổi bên trong. Trao đổi như vậy đối với nàng mà nói, không hề có ý nghĩa. Bởi vì nàng vốn ở nơi này, bây giờ vẫn ở nơi này..

Nàng chỉ cảm thấy, mình đã mất đi cây đao mà mình yêu quý nhất!

Mà thanh đao, là bởi vì Mạc Thiên Cơ mới mất đi.

Nỗi khổ tâm của Mạc Thiên Cơ, có thể sau này nàng sẽ hiểu ra, nhưng hiện giờ, tuyệt đối sẽ không hiểu được...

Mạc Thiên Cơ kinh ngạc đứng đó. Vào giờ khắc này, cho dù hắn có trí kế thông thiên, cũng phải cảm thấy vô phương.....

Hắn chỉ có thể cắn răng một cái, nói: "Tiểu Vũ, ngươi yên tâm! Một ngày nào đó, nhị ca sẽ đoạt lại đao cho ngươi! Đưa tới tận tay ngươi!"

"Ngươi sẽ sao?" Mạc Khinh Vũ ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Mạc Thiên Cơ. Sau một hồi lâu, ánh mắt dần dần ảm đảm trở lại, cô đơn nói: "Nhị ca, ta mệt rồi."

Nói xong liền cúi đầu, không để ý tới nhị ca của mình nữa, mà mê man nhìn dưới chân, ánh mắt không có tiêu cự, lẩm bẩm: "Ta nhớ... rất nhớ.... Sở Dương ca ca....."

Khi Mạc Thiên Cơ rời khỏi tiểu viện, ngay cả chính hắn cũng không biết phải hình dung tâm tình của mình thế nào.

Hắn chỉ biết, mình muốn giết người!

Đối tượng lý tưởng nhất, chính là Mạc Thiên Vân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui