Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Vào lúc này, Sở Dương đúng là khổ không thể tả được. Cỗ lực lượng kia không ngừng oanh kích bừa bãi trong cơ thể hắn. Sở Dương thậm chí còn có cảm giác kinh mạch mình gần như không chịu đựng nổi áp lực được nữa mà nổ tung. Hắn chỉ có thể kiệt lực chống đỡ, nhưng cũng không biết mình có thể chống đỡ đến lúc nào...

Có lẽ ngay bây giờ, thân thể mình sẽ nổ tung thành một đống thịt vụn, nhưng trước khi mất mạng, Sở Dương tuyệt đối không bao giờ buông bỏ!

Áp lực trong kinh mạch càng lúc càng lớn... Từ trong thất khiếu Sở Dương, đã bắt đầu rịn ra máu tươi, khiến cho khuôn mặt hắn nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ..

Đúng lúc này... Nguồn: https://truyenfull.vn

"Con mẹ nó, đây là chuyện gì?" Kiếm hồn mà Sở Dương triệu hoán như điên rốt cuộc cũng xuất hiện, vừa xuất hiện liền ra vẻ kinh ngạc tới cực điểm: "Ngươi kiếm được linh dược uy lực khủng bố như vậy từ đâu thế?"

Nói xong, tựa hồ còn kiểm tra một chút, đột nhiên chấn động: "Là lực lượng của Linh Ngọc Sâm!" Sau đó nổi giận lôi đình: "Làm sao ngươi lại ăn loạn thứ này?"

"Ta ăn loạn cái gì? Linh Ngọc sâm?" Sở Dương chỉ có thể thầm nghĩ trong đầy, nhưng chỉ một chút phân thân như vậy cũng đau đớn chết đi sống lại, ngay cả lực lượng đối thoại trong ý niệm cũng không có nữa...

"Thu cho ta! Áp cho ta! Cho ta...." Kiếm hồn rít gào một tiếng, tựa hồ không ngừng dốc toàn lực. Sở Dương dàn dần cảm thấy, áp lực trong cơ thể mình tựa hồ yếu đi một chút...

Rốt cuộc, sau một khoảng thời gian áp chế, kiếm hồn mới dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ có áp chế tới bảy thành, còn lại ngươi phải hấp thu đi... Haiz! Tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi, thiên tài địa bảo dễ ăn lắm à? Quả thực là ngu ngốc! Nếu không phải có ta, chỉ sợ ngươi đã biến thành một đống thịt vụn rồi..."

Sở Dương bây giờ mới cảm thấy thân thể mình bắt đầu có chút tri giác, nhưng cảm giác kinh mạch căng cứng vẫn tồn tại như cũ, chẳng buồn để ý tới lời oán giận của kiếm hồn, hoàn toàn chìm đắm vào vận hành công lực.

"Cái này, không áp chế nổi giai vị của hắn nữa rồi, nhưng lại không có cảm ngộ tương ứng, phải làm sao bây giờ?" Sau khi Sở Dương nhập định, kiếm hồn vẫn lầm bầm như trước, tựa hồ đang rầu rĩ...

Đám người Kỷ Mặc vẫn lo lắng nhìn Sở Dương. Sau tao ngộ của Cố Độc Hành, Kỷ Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định hiệp trợ, kết cả so với Cố Độc Hành còn thảm hơn, bị chấn bay như diều đứt dây ra ngoài năm sáu trượng, cắm đầu vào trong đống tuyết, chỉ để lại hai cái chân lay lắt theo gió...

Moi người thầm buồn cười, nhưng lại càng lo lắng cho Sở Dương.

Dần dần, biểu tình năm người bắt đầu từ lo lắng chuyển thành kinh nghi bất định, bởi vì cái khí tức cuồng bạo kia đã dần dần yếu bớt.. Dường như hiện giờ Sở Dương đã ổn định trở lại rồi...

Sau đó, chậm rãi biến thành vững vàng, mọi người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, như trút được gánh nắng…


Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi không thừa nhận lão đại sao? Thế nào, bây giờ khẩn trương cái gì?"

Kỷ Mặc cũng không quay đầu lại, nói: "Nói nhảm! Lão tử nói không thừa nhận bao giờ?" Hắn đột nhiên nhíu mày, lo lắng nói: "Con mẹ nó, một tháng qua hai mươi ngày rồi, ta làm sao lại không có cảm giác đột phá? Mẹ nó, vạn nhất bị đuổi đi... thì mất hết cả mặt mũi...."

Hắn vừa nói như thế, lập tức khiến mọi người đồng tình. La Khắc Địch buồn rầu nói: "Ta cũng vậy, cảm thấy chạm phải bình cảnh, nhưng lại mắc kẹt.. Đều tại các ngươi, ngày nào cũng đánh ta...."

Đổng Vô Thương mỉm cười nói: "Hẳn là ta sẽ đột phá trong một hai ngày nữa. Ngại quá, xem ra vị trí tam ca, ca ca ta không nhận không được rồi!"

Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch lập tức trợn trừng mắt, bi phẫn nhìn Đổng Vô Thương, hai người thật khóc không ra nước mắt....

Nhuế Bất Thông cũng sâu mi khổ kiểm, nói: "Ta cũng có cảm giác, chỉ vài ngày nữa là có một cơ hội...."

Kỷ Mặc và La Khắc Địch đều há hốc mồm, ngã vật ra đất. Chẳng lẽ, hai người chúng ta phải xếp bét sao?

Đúng lúc này, một cỗ khí tức chấn động chợt tỏa ra bốn phía...

Cỗ khí tức này rất quen thuộc! Khí tức đột phá!

Kỷ Mặc và La Khắc Địch chẳng khác nào mèo bị dẫm phải đuổi, vội vàng nhảy dựng lên, hú lên quái dị, dáo dác tìm kiếm bốn phía xung quanh: "Ai? Con mẹ nó là ai? Ai đột phá?"

Trong lòng bi phẫn vô hạn, vừa mới chỉ nói vậy thôi, không ngờ hiện giờ đã thành sự thật rồi?

Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy, Đổng Vô Thương vừa rồi còn dương dương đắc ý giờ phút này cũng trở nên choáng váng, trợn mắt há miệng nhìn về phía sau: "Đột phá ở bên kia, con mẹ nó!"

"Bên kia không phải...." Kỷ Mặc và La Khắc Địch vừa mới nói nửa câu thì đột nhiên ngây người, vội vàng chạy tới.

Chỉ thấy trên mặt Sở Dương thần quang trầm tĩnh, sắc mặt đỏ tím vừa rồi đã biến mất không thấy đâu nữa, bên trong da thịt tựa hồ còn ẩn chứa một quang mang óng ánh như ngọc.


"Lão đại đột phá...." La Khắc Địch lẩm bẩm...

"Ờ, khí tức vẫn nằm dưới võ giả cửu phẩm...." Cố Độc Hành trừng mắt, thản nhiên nói: "Cái này có gì kỳ quái sao?"

"Cái này có gì kỳ quái sao?" Kỷ Mặc thì thào lập lại một lần, đột nhiên rống lên: "Ngươi nói có kỳ quái không? Mấy ngày hôm trước hắn còn vừa mới đột phá một lần. Hơn nữa còn một phát đột phá tam phẩm! Bây giờ làm sao lại đột phá nữa rồi?"

"Tam phẩm... Tính là cái quái gì?" Cố Độc Hành khinh thường nói: "Ngươi cứ chờ mà xem!" Cố Độc Hành có một loại dự cảm, lần này Sở Dương nhất định có thể sáng tạo một kỳ tích mới!

Trước sự choáng váng vủa năm thiếu nien thiên tài, khí tức Sở Dương bắt đầu từ võ giả cửu phẩm tăng lên, chậm rãi tiến vào võ giả cửu phẩm trung kỳ, sau đó lên tới đỉnh phong...

Sắc mặt Sở Dương lại một lần nữa đỏ lên...

Một cỗ khí tức xung thiên ầm ầm tràn ra!

"Mẹ ơi... lại đột phá... võ sư rồi.. võ sư nhất phẩn!" La Khắc Địch lắp bắp nói.

Nhưng người khác nhìn mà trợn mắt líu lưỡi, ai nấy mặt đều dài ra như cái bơm, hai tròng mắt thiếu chút nữa là rớt cả ra ngoài. Chỉ có Cố Độc Hành là mặt mày lạnh nhạt, thầm nghĩ, các ngươi vẫn còn bị đả kích ít lắm. Chỉ cần các ngươi ở chung với Sở Dương, sớm muộn một ngày cũng có thể trấn định được như ta...

Vừa nghĩ tới làm sao mình có thể trấn định như thế này, Cố Độc Hành lại có cảm giác nghĩ lại mà kinh hãi. Nhìn biểu tình của đám người Kỷ Mặc hiện giờ, thật chẳng khác nào mình lúc trước...

Võ sư nhất phẩm rồi, khí tức vẫn điên cuồng tăng lên... trung kỳ, đỉnh phong...

Ầm!

Mồm Kỷ Mặc càng lúc càng há hốc ra, cuối cùng rắc một tiếng, sái cả quai hàm, đau đến cả người run rẩy, vội vàng đưa tay lên chỉnh lại cằm, kêu lên: "Nhị phẩm rồi... nhị phẩm rồi...."

Thanh âm hắn cực kỳ chói tai, chẳng khác nào một bà già phát hiện lão công đang ăn vụng, cái vẻ u oán, cái vẻ... thật khó nói nên lời được...


Nhưng người khác đều đứng ngây ra như tượng gỗ, duy trì hình dáng hươu cao cổ...

Nhị phẩm sơ kỳ, nhị phẩm trung kỳ.... nhị phẩm đỉnh phong rồi...

Đổng Vô Thương ngã rầm cái xuống đất, luống cuống tay chân bốc tuyết xoa xoa lên mặt: "Con mẹ nó, lão tử phải trấn định...."

Cuối cùng, ầm...

Năm người cùng nhau hóa đá!

Tam phẩm rồi... Tam phẩm trung kỳ.. Tam phẩm đỉnh phong rồi.

Trời đất thần thánh của ta ơi, rốt cuộc cũng dừng lại rồi!

Nhìn bốn người ngây ngẩn giống như gặp phải quỷ, Cố Độc Hành khinh thường nói: "Không phải là một lần đột phá sao? Xem các ngươi kìa... cứ như là chưa bao giờ thấy qua vậy."

"Chưa thấy qua? Cố Độc Hành, ngươi nói có chút lương tâm được không?" Kỷ Mặc rú lên: "Lần trước là võ giả đột phá, lần này lại là võ sư đột phá, cái này có giống nhau không?"

Vừa nghe vậy, Cố Độc Hành lập tức tỉnh ngộ, vỗ vỗ trán, nói: "Không sai!" Ánh mắt nhìn về phía Sở Dương lại có thêm mấy phần kinh ngạc.

Đúng vậy, đột phá võ giả và đột phá võ sư há có thể giống nhau? Nhưng Sở Dương vừa rồi, vẫn thế như che trẻ!

Mọi người cùng nhớ tới một câu mà Sở Dương từng nói: "Ta hiện giờ là võ giả tam phẩm. Tháng này các ngươi chỉ cần đột phá một phẩm cấp, mà ta sẽ đột phát lên võ sư!"

Đúng vậy, nhưng mới chỉ hai mười ngày thôi! Sở Dương đã từ võ giả tam phẩm, hoàn thành mục tiêu đột phá võ sư của mình! Hơn nữa còn vượt quá xa!

Hắn đã đột phá mười phẩm cấp, mà đám bọn mình, đến một tên cũng không có thay đổi!

So sánh như vậy, Kỷ Mặc đột nhiên có một cảm giác muốn tự sát! Luôn luôn tự cho mình là thiên tài, giờ mới thấy mình ngu chẳng khác nào heo!

Chênh lệch quá xa!


Đúng lúc này, Cố Độc Hành len lén ghé lỗ tai Kỷ Mặc, nhỏ giọng nói: "Kỷ Mặc, nói cho ngươi biết một tin tốt."

"Cái gì?" Kỷ Mặc lệ mặt rơi đầy mặt hỏi.

"Tin tốt là... ta sắp đột phá võ tông cửu phẩm rồi...." Cố Độc Hành khoan khoái nở một nụ cười.

"A....aaaaaaaaaa...." Kỷ Mặc hoàn toàn sụp đổ rồi. Hắn nhảy dựng lên, đột nhiên hét lên: "Còn có thiên lý nữa sao? Còn có thiên lý nữa sao? Thiên lý ở đâu?"

Đột nhiên quỵ hai chân quỳ xuống, liều mạng đâm xuống mặt đất đầy tuyết, gào rống: "Giết ta đi, giết ta đi...."

La Khắc Địch cùng Đổng Vô Thương ngạc nhiên, nhìn Kỷ Mặc, ấp úng hỏi: "Hắn... bị động kinh à?"

"Động kinh phát tác đấy mà!" Cố Độc Hành có chút vui sướng khi nhìn người khác gặp họa...

Đúng lúc này, một cỗ khí tức mạnh mẽ đột nhiên bạo phát!

Lại có người đột phá!

Mọi người cùng ngạc nhiên nhìn về phía Sở Dương, thầm nghĩ, cái tên biến thái này còn chưa đột phá xong hay sao? Nhìn vừa quay sang thì thấy bên phía Sở Dương chẳng có chút động tĩnh nào, còn đang kỳ quái thì Đổng Vô Thương đột nhiên hét thảm một tiếng, run rẩy nói: "Làm sao lại là ngươi? Làm sao lại là ngươi?"

Mọi người theo ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Mặc cuộn mình trên mặt đất, tư thế cả người thực không có chút nào gọi là bình thường, nhưng cái khí tức đột phát thì quả thực là từ trên người Kỷ Mặc bạo phát ra...

Tên gia hỏa này liên tiếp bị đả kích kịch liệt kích thích, không ngờ vào lúc lại bất ngờ đột phá...

Đổng Vô Thương bi phẫn không gì tả nổi!

Mình sắp đột phá rồi, hiện giờ đã cảm thấy bình cảnh buông lỏng, chỉ cần trở về vận công cẩn thận, là có thể đột phá, sau đó dễ dàng ngồi lên ngôi vi tam ca, nhìn ba tên tiểu đệ triều bái...

Đổng Vô Thương thậm chí còn nghĩ tới lúc đó mình nên vênh thế nào...

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Kỷ Mặc không ngờ lại đột phá ngay trước mắt mình! Dựa theo thứ tự đột phá trước sau... Kỷ Mặc chẳng phải đã trở thành Tam ca rồi sao? Mà mình cho dù có đột phá thì cũng chỉ có thể xếp sau Kỷ Mặc...

Giờ khắc này, Đổng Vô Thương Đổng nhị thiếu gia chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hận Kỷ Mặc thấu xương! Trong lòng rối rắm vô cùng, khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ do ta thả lỏng nửa ngày sao? Tại sao có thể như vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui