Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Sở Dương gật gật đầu, thừa nhận lão cha của mình nói rất có đạo lý.

"Cái gì gọi là yên vui sống qua ngày, vi nương lại đang chờ ngày tiểu tử ngươi dương oai Cửu Trọng Thiên Khuyết, mang theo cha mẹ đi lên cùng hưởng phúc đây." Dương Nhược Lan ôn nhu nhìn nhi tử, nói: "Chẳng qua trước mắt, ta và cha ngươi, sẽ không đi lên theo ngươi, thứ nhất là thực lực không đạt tới, thứ hai... Hiện tại tuổi tác của hai chúng ta cũng đã lớn, cũng không hề mạnh dạn tìm vùng đất mới như các ngươi nữa rồi, an ổn sống cuộc sống gia đình ổn định, đã là rất tốt."

Sở Dương thở dài.

"Còn có, tên tiểu tử này cũng không thể đi lên theo ngươi, ta muốn nhìn hắn lớn lên. Để bù lại tiếc nuối khi ta không thể nhìn cha của hắn lớn lên." Ánh mắt Dương Nhược Lan vô cùng yêu thương nhìn cháu trai.

Dương im lặng.

"Với lại, hiện tại ngươi không đi lên mà ở lại bên cạnh ta cũng không để làm gì, ngươi không hề đáng yêu bằng cháu của ta, ta nghĩ, cho dù là ngươi năm đó, chắc chắn cũng không đáng yêu bằng cháu của ta." Dương Nhược Lan nói từng câu làm mắt Sở Dương liên tục trợn trắng.

Có cháu trai liền quên mất con trai...

"Đúng rồi, đem những gì có thể kéo dài tuổi thọ lưu lại cho ta thật nhiều, không đi lên thì không đi lên, thế nhưng sống lâu thêm mấy trăm năm luôn là chuyện tốt. Nói không chừng còn có thể đợi đến khi ngươi diễu võ dương oai trở về Cửu Trọng Thiên thì sao, nhi tử ta làm sao lại là người thường."

Sở Dương cười hắc hắc, nói: "Điểm ấy tuyệt đối không cần nghi ngờ. Chỉ cần thực lực đạt tới trình độ nhất định, ta sẽ tìm cách trở về một thời gian, đợi khi ta thành lập vương quốc của bản thân, thì ta liền đón cha mẹ lên chơi, cảm thấy được ở trên đó tốt hơn, thì ở lại trên đó, nếu nhớ nhà thì lại về nhà, ngày đó sẽ không quá xa đấy."

Ánh mắt Dương Nhược Lan sáng ngời, nói: "Vậy ngươi cần phải cố gắng, vi nương chỉ trông cậy vào ngươi thôi. Ta và cha ngươi liền cẩn thận sống thoải mái là tốt rồi; nhi tử có có tiền đồ như vậy, chúng ta bước chân vào giang hồ cũng không có ý nghĩa gì, cũng chỉ cố gắng tránh khỏi nguy hiểm, có gắng sống lâu một chút là được. Lúc đó có thể thấy được tương lai huy hoàng của các ngươi!"

Sở Dương gật gật đầu.

Lời của Dương Nhược Lan, nói hết tâm tư của cha mẹ trong thiên hạ. Khi chính mình còn trẻ tuổi, phải xông pha, phải liều mạng, muốn có được vinh hoa khi còn sống cùng lưu lại cho con cháu một ít gì; nhưng khi bản thân lớn tuổi, con cháu lại không chịu thua kém bản thân, thì vẫn là áp chế hùng tâm tráng chí.

Chỉ vì để cho con cái xông xáo bên ngoài an tâm. Truyện được tại

An tâm mới có thể làm được việc lớn! Đó cũng là sự ủng hộ lớn nhất, tốt nhất cho con cái!

Ban đêm.

Sở Dương sớm trở về phòng ngủ. Dương Nhược Lan ôm cháu nội. Nhìn khuôn mặt béo mập của tiểu tử kia ngủ say, tối nay nhất định không ngủ được.


Đèn sớm tắt.

Một đêm trôi qua, chỉ nghe thấy Sở Phi Lăng ở bên cạnh lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, Dương Nhược Lan lại thở dài...

Nhi tử sắp đi xa, lần này đi chông gai từng bước, làm cha mẹ làm sao có thể cảm thấy bình yên, hoàn toàn không quan tâm như thế?

Mà đi ngàn dậm thì mẹ đã lo lắng, nhưng mà sẽ có một ngày sẽ trở về, lần này Sở Dương đi, đâu chỉ có ngàn dặm, vạn dặm, lần này vượt qua bình chướng của hai thế giới, lần này từ biệt. Chưa hẳn có thể có ngày gặp lại.

Nhưng lúc này đây Phá Toái Hư Không, lại là chuyện căn bản không thể đảo ngược lại, cho dù Sở Dương thay đổi chủ ý buông tha cho việc phi thăng, muốn lưu lại, thì cũng không thể làm được.

Nếu việc đã nhất định không thể vãn hồi, thì điều duy nhất mà cha mẹ có thể làm được, chính là làm cho nhi tử an tâm ra đi, thoải mái ra đi.

Không có bất kỳ vướng bận gì!

Con đường phía trước mờ mịt. Bất cứ vướng bận gì đều có thể làm cho tâm loạn. Tâm loạn sẽ nguy; chỉ hi vọng hài tử của ta bình an mà thôi...

Trong tiểu viện của Sở Nhạc Nhi, cũng tràn đầy không khí như vậy.

Sở Nhạc Nhi giống như ngày thường ở nhà. Giống như con mèo nhỏ ôm lấy mẫu thân của mình, hô hấp mùi của mẫu thân, yên lặng vượt qua một đoạn thời gian cuối cùng này...

Rạng sáng hôm sau.

Sở gia cao thấp đã trở nên náo nhiệt.

Sở Dương cùng Kiếm Linh cả đêm cũng không ngủ, chuẩn bị Cửu Trọng đan cùng thật nhiều thiên tài địa bảo khác lưu lại cho người nhà, hắn mở cửa, tư thế oai hùng, khuôn mặt tươi cười gia nhập vào trong tiếng cười đùa vui vẻ.

Khi gặp nhau, phải biết quý trọng. Khi chia lìa, đừng đau lòng.

...


Ở trên Cửu Trọng Thiên Khuyết.

Cung điện Tiếp Dẫn.

Nói là Cung điện Tiếp Dẫn, thật ra chính là một chỗ Tiếp Dẫn, gian phòng tương đối lộng lẫy một ít thôi.

"Kỳ lạ!"

"Rất kì quái!"

"Như thế nào lại nhiều như vậy?"

Ba năm người mặc áo vàng cẩn thận cảm thụ được thiên địa ba động, vẻ mặt khiếp sợ, mắt thấy trên gương trong suốt giống như tử tinh ở trước mặt, xuất hiện nhiều cái quang điểm, vẻ mặt mỗi một người đều nhịn không được, có chút buồn bực gãi gãi đầu.

Chuyện này rất khác thường.

"Ngày xưa, loại Phá Toái Hư Không đi lên này, mỗi một lần, tối đa cũng chỉ là hai người, hai người đã là cực hạn rồi, thế nhưng... Lần này, làm sao sẽ nhiều như vậy cơ chứ?"

"Nói đúng rồi, nhiều người còn không tính là quá kỳ lạ, thực sự kỳ lạ chính là tu vi của những người này, tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với ngày xưa, bất cứ người nào cũng có thực lực tiếp cận tiêu chuẩn Địa cấp... Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?"

"Đúng vậy, Địa cấp thì không có yếu như vậy, nhưng mà Nhân cấp thì chắc chắn đã đạt tới rồi... Loại tình huống này cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp..."

"A, xem bộ dạng phiến đại lục này, rất giống chỗ mà lão Tam phụ trách..."

"Thật sao? Ta xem thử coi... Uhm, đúng là ở chỗ này."

"Nghe nói lần trước lão Tam đi xuống duy trì trật tự, bắt người vượt qua cảnh giới, ảnh hưởng tới sự cân bằng, thì ngay cả Tử Hà Thụ Y cũng bị người chém rớt một cái tay, không biết có phải sự thật hay không?" Người nói chuyện rõ ràng có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Việc này có gì giả dối? Ha ha, nghe nói sau khi lão Tam trở về báo cáo việc này, kết quả bị Lương quản sự chửi mắng một trận, sau đó Lương quản sự lại bị Ngô Tướng quân đánh một trận, nghe nói nửa năm cũng chưa thể rời giường, chẳng qua người thực sự xui xẻo nhất vẫn là Ngô Tướng quân, Ngô Tướng quân muốn đi xuống xem một chút, tìm cơ hội khôi phục Tử Hà Thụ Y, lại bị Lưu đại tướng bắt nhốt, nghe nói tội danh là đạp chó do nhà hắn nuôi một đạp... Chuyện này thật sự rất ngạc nhiên..."


"Nói rất đúng, dường như đến bây giờ Ngô Tướng quân còn chưa được thả ra... Hơn nữa chuyện Tử Hà Thụ Y hư hỏng cũng đã không giải quyết được gì nữa... Tính ra người tổn thất nhẹ nhất lại là lão Tam, chẳng qua nghe nói sau khi gặp việc này, lão Tam không dám nói bất cứ điều gì nữa, khuôn mặt đều sợ tới mức xanh lét rồi..."

"Ha ha ha..."

"Chẳng qua việc này tất nhiên có điều kỳ quái, nếu không như thế thì sao lại có nhiều người gặp chuyện không hay ho như thế."

"Vô nghĩa! Nếu không kỳ quái thì ta chính là nhi tử của ngươi! Không thấy sau khi sự kiện kia diễn ra, thì đám người chúng ta vẫn nhàn rỗi đến giờ sao? Ngay cả bình phục sự cân bằng ở hạ giới cũng không cần làm rồi..."

"Nhưng lúc này đây công tác Tiếp Dẫn Phá Toái Hư Không... Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao? Mặt trên không ra lệnh cho chúng ta ra tay, ngươi dám ra tay?"

"Khụ... Dám ra tay chính là cháu trai... Chúng ta tự nhiên không thể tự tiện Tiếp Dẫn, báo cáo đi, làm phía trên ra mặt xử lý."

"Ngươi ngốc sao, ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo chúng ta chứ, chúng ta hồi báo thì chính là trách nhiệm của chúng ta, theo ta, chuyện người nào thì người đó chịu trách nhiệm, nếu lão Tam phụ trách khu vực kia, tự nhiên hãy để cho lão Tam tự mình đi báo cáo, chúng ta chớ có dính vào chuyện này... Ngô Tướng quân đá chó nhà mình một đá đều bị nhốt hơn mấy tháng rồi, tiểu nhân vật cỡ chúng ta mà dám phóng rắm ở thời khắc mấu chốt thế này, chẳng phải là phàm tội chém cả nhà sao?"

"Chuyện này chắc chắn có liên quan tới những người sắp Phá Toái Hư Không này... Điều này không thể nghi ngờ!"

"Choáng quá, sau khi mấy tên kia đi lên, thì bản thân ta muốn nhìn là nhân vật cỡ nào, lại có thể gây sức ép cho chúng ta..."

"Đúng rồi, lão Tam đâu rồi? Mẹ nó, mau bảo hắn đi báo cáo!"

"Lão Tam nghe nói chuyện này, đã sợ đến mức đi WC rồi... Đến giờ cũng chưa đi ra..."

"Ha ha ha, hắn căng thẳng liền phải đi nhà cầu, đã thành bệnh rồi..."

...

Một hồi lâu sau, đột nhiên một thanh âm vang lên: "Tiếp Dẫn Sứ tiếp chỉ."

Đột nhiên, tất cả vài người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, gần như khiếp sợ đến mức phải bất tỉnh. Một đám trừng mắt to mắt nhỏ, gần như không tin lỗ tai của mình.

Tiếp chỉ.


Cái gì chỉ?

Vô nghĩa, nơi này là Đông Hoàng thiên, trừ bỏ Đông Hoàng lệnh ra, thì còn có cái gì có thể gọi là " ý chỉ "?

Nhưng vấn đề ở chỗ, bọn ta chỉ là Tiếp Dẫn Sứ nho nhỏ, đã bao nhiêu năm, không nói chưa bao giờ đón ý chỉ của Đông Hoàng, mà ngay cả loại người có tư cách tiếp chỉ, thì cũng chưa bao giờ gặp.

Hiện giờ, lại trực tiếp đến đây một cái " tiếp chỉ "?

Đây không phải là muốn dọa người vãi đái hay sao?

Vừa rồi, tại sao chúng ta không cùng lão Tam đi WC, hiện tại muốn cũng không thể rồi...

Ngay sau đó, vài người liền xông ra ngoài, quỳ sát đất, cấp bậc của đám người bọn ta thật sự quá thấp, ngay cả lễ nghi cơ bản là tiếp chỉ cũng không biết, chỉ biết liên tiếp dập đầu: "Tiểu lại ~~~ tiếp tiếp... Tiếp chỉ... Đắc đắc đắc đắc đắc đắc..."

Đừng hiểu lầm, đây cũng không phải là bọn hắn cố ý nói lắp trêu chọc, mà là nguyên hàm răng bị dọa đến nỗi run lên.

Người truyền chỉ hừ một tiếng, cũng không hề trách tội, chỉ là gọn gàng mở ra Đông Hoàng lệnh, lập tức nói: "Đông Hoàng bệ hạ ra lệnh: Ba tháng sau, các ngươi đi xuống đại lục Cửu Trọng Thiên dẫn người Phá Toái, nhanh chóng đưa lên Thiên Khuyết. Lấy đầu người tính toán, mỗi sứ giả cũng chỉ có thể dẫn độ một người, đem tất cả người Phá Toái chia ra, tung khắp các mặt biên lớn của Cửu Trọng Thiên Khuyết. Không thể liên lạc với nhau, không được sai sót..."

Hình như đạo Đông Hoàng lệnh này cực kỳ cổ quái.

Đường đường là Đông Hoàng, lại có thể quan tâm đến người vừa mới phi thăng, nhưng lại cố ý an bài một cách cẩn thận. Này... Lão nhân gia có rãnh rỗi như vậy sao?

Quan viên truyền chỉ tuyên bố xong, liền để lại Đông Hoàng lệnh chỉ, không hề dừng lại, nhanh chóng rời khỏi rồi.

Mãi cho đến quan viên truyền chỉ rời đi một lúc lâu, các vị Tiếp Dẫn Sứ còn không bình tĩnh trở lại.

"Con bà nó... Vừa rồi không phải là ta nghe lầm đi?"

"Ta cũng thế... Làm sao sẽ..."

Các vị Tiếp Dẫn Sứ xúm lại phía trước Đông Hoàng lệnh chỉ kia, nhìn từng chữ từng chữ một, sau khi xem xong, lại càng thêm mê mang.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là chuyện gì đây?

"Quân Thượng tuyệt đối sẽ không rãnh rỗi như vậy... Các ngươi có thể giải thích rằng... Những người này rất quan trọng!" Sắc mặt Tiếp Dẫn Sứ cầm đầu rất trầm trọng, thậm chí trong mắt có chút sợ hãi: "Các huynh đệ, lúc này đây, chỉ sợ chúng ta ôm phải chuyện lớn rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui