"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết! Người sống sót cuối cùng sau trận chiến này, sẽ trở thành lực lượng trung kiên trong hàng ngũ chấp pháp giả, một mình đảm đương một phương. Về phần những người đã chết, đương nhiên chính là đào thải..."
"Không cần nhiều lời nữa."
Pháp Tôn hạ quyết định.
Luận điệu Pháp Tôn như đúng như sai. Trong lời Pháp Tôn nói đương nhiên rất có đạo lý, nhưng nó chỉ thích hợp với chấp pháp giả lúc bình thường, chứ tuyệt không phải tình huống trước mắt.
Tình thế trước mắt không phải là giang hồ ẩu đả bình thường, mà là hai quân đối đầu, hoàn toàn bất đồng trên ý nghĩa. Bởi vì người của song phương tham chiến hiện tại, đều là quân đội đặc biệt do rất nhiều võ giả tạo thành. Quân đội như vậy, kỳ thật lại càng cần một người chỉ huy cơ trí.
Võ giả xuất sắc hơn binh lính bình thường nhiều. Bọn hắn có tinh lực, võ lực, sức chiến đấu mạnh mẽ hơn xa thường nhân, thậm chí là sinh mệnh lực cường đại, không dễ dàng mất mạng. Nhưng cường đại hơn so với binh lính bình thường, khiến bọn hắn lại càng kiêu ngạo bất tuân, không tuân theo thượng cấp chỉ hủy. Đây chính là tối kỵ của binh gia!
Binh lính không nghe quân lệnh, cũng chỉ là một lũ ô hợp. Nếu thuận buồm xuôi gió còn miễn cưỡng đánh được. Nhưng một khi bất lợi, hở ra một cái là binh bại núi đổ. Liên quân thế gian bên kia như thế, chấp pháp giả bên này tuy tình huống tốt hơn một chút, nhưng một khi bất lợi, kết quả cũng chẳng khá hơn là bao.
Quyết định này của Pháp Tôn chẳng khác gì chôn xuống một quả bom hẹn giờ siêu cấp, chỉ chờ khi nào là kích nổ thôi!
Pháp Tôn chuyên quyền độc đoán, trong chấp pháp giả, không có bất cứ người nào phản kháng được. Thế là chiến cuộc đã được an bài như một trò đùa.
Nhưng Pháp Tôn hiển nhiên vẫn không thèm để ý. Sau khi nói xong, cũng không nói tới chuyện này, chỉ nhìn hắc vụ nhàn nhạt đột nhiên bốc lên trên người, như có điều suy nghĩ hỏi: "Cửu Kiếp kiếm chủ và cửu kiếp của hắn, có xuất hiện không?"
"Chưa tham chiến. Trong số người quan chiến trên tường thành cũng không có."
"Ừm!" trong mắt Pháp Tôn lộ ra thần sắc suy tư, tiếp đó tay phải lại hạ xuống một quân cờ, thản nhiên nói: "Nếu như Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, lập tức nói cho ta biết!"
...
Viện binh phe chấp pháp giả tiến vào chiến trường, gia nhập chiến cuộc.
Tình thế trên chiến trường càng lúc càng kịch liệt. Mỗi một nháy mắt trôi qua, đều có mấy trăm tính mạng tan biến.
Nhưng, tất cả những người quan chiến trên tường thành, ai nấy đều nhìn mà không hiểu ra làm sao, kinh ngạc không thôi.
Hơn biểu tình Đệ Ngũ Khinh Nhu là đặc sắc nhất, trực tiếp trợn mắt líu lưỡi. Vẻ trầm ổn bình tĩnh thường ngày biến mất sạch sẽ không còn lại chút nào.
Ta fuk, lại có thể đánh như vậy sao?
Pháp Tôn nổi điên, không phải óc cũng teo lại chứ? Thế nào lại có hành động như vậy?
Viện binh của chấp pháp giả vừa gia nhập chiến trường, thanh thế lập tức đại tăng. Cái này không có gì bất ngờ, cũng là chuyện đương nhiên.
Đám người Tiêu Thần Vũ lâm vào trong khốn cục, tình thế có thể nói là tràn đầy nguy cơ. Cái này cũng không sai, cũng là chuyện đương nhiên.
Có thể tạo thành kết quả này, cố nhiên là bởi vì viện binh vừa tới. Cũng bởi vì tố chất cá nhân của đội ngũ chấp pháp giả vượt trội so với liên quân thế gian bên này.
Nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng. Nếu như vừa mới bắt đầu chiến đấu, chấp pháp giả đánh coi như có chương pháp, nhưng viện binh vừa tới, toàn bộ đội ngũ lại trở nên hỗn loạn. Nhân số gia tăng, trận hình lại không còn, chiến lực chẳng những không tăng mà còn giảm.
Binh lính trong đội ngũ thủy chung đều là hán tử giang hồ, rốt cuộc không phải quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh. Thời gian chiến đấu kéo dài một chút, hung tính cả đám liền hoàn toàn bạo phát, mạnh ai nấy đánh, khiến cho toàn bộ chiến trường đều trở nên hỗn loạn.
Có lẽ phải nói là một nồi cám lợn do đủ các loại võ giả, tu hành giả các loại, cao thủ các giai tạo thành!
Một chấp pháp giả, lúc trước còn có chiến hữu bên cạnh phôi hợp chặt khẽ khăng khít, yểm hộ cho nhau, tả xung hữu đột. Nhưng viện binh đằng sau vừa tới, hai người bọn hắn lập tức lại tách ra, đến lúc gặp được địch nhân thì lại biến thành thân ai nấy chiến.
Người bên cạnh gặp phải nguy cơ, không ngờ mặc kệ không hỏi, chỉ lo an nguy bản thân, trơ mắt nhìn chiến hữu bên cạnh bị chém chết, băm thành thịt nát, nhưng vẫn thờ ơ, vẫn hò hét đánh nhau kịch liệt, một chút viện thủ cũng không có.
Tình huống như vậy chỗ nào cũng có, nửa điểm cũng không mới mẻ.
Mưa vẫn rơi nhu trút nước, tình hình chiến đấu vẫn không có dấu hiệu đình chỉ. Trên tường thành đầu người chi chít, quan sát trận chiến vừa kịch liệt, vừa cực kỳ quỷ dị này. Mà phe chấp pháp giả ở phía xa nhìn thấy tình huống như vậy nhưng vẫn án binh bất động, hoàn toàn không có động tác gì.
Nước mưa rơi trên mặt đất dần dần tích lũy không ngờ chậm rãi ngập tới mắt cá chân. Trên mặt đất cũng chỉ là nước mưa, mà còn có máu loãng. Thậm chí máu loãng còn chiếm phần nhiều. Phóng mắt nhìn đi, thật chẳng khác gì một biển máu mênh mông.
May mà chỗ này còn khá gần bến sông, thoát nước tương đối tốt, nếu không những người này chỉ sợ còn chưa đánh giặc xong đã trực tiếp chết đuối rồi.
Pháp Tôn lựa chọn dạng địa phương khai chiến, đối với cả song phương đều không có lợi như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu thật sự không thể nào hiểu nổi.
Kiểu chiến đấu như vậy, sách lược như vậy, đều không phải hành động trí giải nên làm. Cho dù đứng ở góc độ nào, đều khó thể nào lý giải được. Chỉ cần bất cứ người nào có tư duy chỉ huy một chút, đều không phạm phải sai lầm như vậy!
Pháp Tôn vì sao lại làm như vậy?
Đệ Ngũ Khinh Nhu cực kỳ đau đầu.
Dạ Trầm Trầm đã hỏi nhiều lần: "Đệ Ngũ gia chủ, tình thế trước mắt, nên điều chỉnh như thế nào?"
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản khó trả lời được.
Chiến trường trước mắt rất lớn, cũng rất ác liệt. Đối với địch ta song phương đều như vậy. Thậm chí đối với chấp pháp giả càng thêm ác liệt. Bởi vì chấp pháp giả hoàn toàn không có phòng hộ, cứ như vậy đứng cho mưa xối. Mà phe mình ở trong thành, ít nhất còn có chỗ tránh mưa tránh nắng.
Chiến trường này tuy lớn,nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa mấy chục vạn người giao chiến. Nếu nhân số nhiều hơn, chỉ sợ lại càng hỗn loạn, chẳng thi triển được gì...
Pháp Tôn lựa chọn chiến trường ở nơi này, trừ bộ dáng khí thế như muốn công bằng quyết chiến, quá nửa là muốn Đệ Ngũ Khinh Nhu, Mạc Thiên Cơ không thể nhúng tay.
Ngươi nhúng tay ta liền chỉ huy. chấp pháp giả dù sao cũng chiếm ưu thế, Một khi có người chỉ hủy, chỉ sợ bị tử vong tiếp cận nhanh nhất vẫn là người phe trung Đô thành. Phe chấp pháp giả ngược lại càng thêm dễ dàng chiến thắng.
Bởi vì vũ lực bọn họ vốn đã cao!
Đệ Ngũ Khinh Nhu suy sụp lắc đầu, đối diện với tình huống này, thật sự là bó tay không biện pháp: "Thật sự không có biện pháp nào hay. Pháp Tôn chính đang đợi chúng ta chỉ huy. Một khi chỉ huy, Pháp Tôn cũng sẽ chỉ huy. Phe chấp pháp giả vốn đã có kỷ luật nghiêm khắc, nếu như song phương đều có chỉ huy, chúng ta sẽ là phương chịu thiệt, tổn thất lớn hơn. Còn không bằng cứ hỗn chiến như vậy, còn có thể thu được lợi ích lớn hơn một chút, chém giết được nhiều sinh lực địch hơn một chút."
Dạ Trầm Trầm ảm đạm thở dài. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Hắn cũng không phải kẻ ngốc. Tình huống như vậy há lại không nhìn ra. Hỏi Đệ Ngũ Khinh Nhu một chút, chẳng qua là để xác minh. Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu thật sự có biện pháp, hắn ngược lại mới không tin...
Nhân số song phương trên chiến trường đang cấp tốc giảm mạnh.
Tứ phía Trung Đô thành là núi bao quanh, bên cửa bắc này lại càng như thế, chẳng khác gì mọi người đang giao chiến trong một bồn địa khổng lồ.
Tổng cộng bảy tám chục vạn người giao chiến, diện tích chiến trường phải rộng lớn cỡ nào? Kéo dài mấy trăm dặm tất cả đều thuộc phạm vi chiến trường, có không ít người ở mãi tít ngoài rìa, sát ngay chân núi, đánh bừa vài chiêu rồi song phương cùng hét lớn, quay đầu chạy trối chết.
Chạy trốn ra bên ngoài.
Chiến trường như bây giờ thật sự quá kinh khủng, có cơ hội là bỏ chạy. Chỉ cần có thể chạy khỏi Trung Đô là có thể thoát một mạng. Mà chỉ cần vượt qua đỉnh núi gần ngay trong gang tấc này là có thể ra khỏi phạm vi Trung Đô rồi!
Một khi đã vậy, còn chờ gì nữa?
Thế là cả đám ngoài rìa chiến trường bắt đầu tán loạn. Bất kể là chấp pháp giả hay là võ giả Trung Đô, tất cả đều ôm ý đồ giống nhau.
Đáng tiếc, tất cả những kẻ ôm ý đồ này đều không thể chạy được bao xa, sớm bị cao thủ chấp pháp giả chờ đợi bên ngoài, chẳng cần phân biệt địch ta, đồng loạt chém chết.
Những người phục sẵn bên ngoài này nếu như vọt vào chiến trường, tuyệt đối là một đạo kỳ binh vượt ra khỏi dự đoán của mọi người. Thậm chí còn có thể kết thúc chiến đấu trong thời gian cực ngắn.
Nhưng sau khi giết người, những người này đều lặng lẽ lui trở lại, căn bản chẳng thèm để tâm tới cuộc chiến đang diễn ra kịch liệt phía dưới...
Đương nhiên, tình huống đó mọi người trên tường thành đều không nhìn thấy. Thứ nhất là khoảng cách quá xa, thứ hai là mưa lớn che khuất tầm nhìn, căn bản không nhìn thấy gì cả.
Trong bất tri bất giác, một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.
Nhân số song phương giao chiến hiện giờ đã biến thành ba bốn chục vạn.
Nhân mã do Tiêu Thần Vũ suất lĩnh đã bị nhân thủ phe chấp pháp giả bao vây hoàn toàn, vây trong một vòng vây khổng lồ. Bốn phía tất cả đều là địch nhân. Liều mạng chém giết đã hành động duy nhất có thể làm hiện giờ rồi.
Quân số chấp pháp giả hiện tại còn có hơn hai mươi vạn, mà nhân số Tiêu Thần Vũ bên này chỉ còn không tới mười vạn.
Thắng bại đã định.
Nhưng song phương đều không có ý định thu tay, nửa điểm cũng không có.
"Bốn mươi vạn đối bốn mươi vạn, công bằng quyết chiến!" Thanh âm Pháp Tôn mang theo một vẻ lạnh nhạt, phong khinh vân đạm, còn có một tia trào phúng nhàn nhạt.
Thanh âm này nháy mắt xuyên thấu màn mưa đầy trời, vang vọng trên không trung, khiến tất cả mọi người đều nghe vô cùng rõ ràng.
Vẻ trào phúng trong một câu này tựa như một cây đao, găm thẳng vào ngực Tiêu Thần Vũ.
Đối với trận chiến này, Tiêu Thần Vũ đã sớm ôm tử chí, không định sống sót trở về. Bốn mươi vạn người đối bốn mươi vạn người, mình thảm bại, nhân thủ chết sạch, đối phương lại vẫn còn nguyên một nửa chiến lực. Nói tới thể diện, Tiêu Thần Vũ mất sạch rồi.
Vừa nghe ra ý tứ nhục nhã mười phần ẩn chứa trong lời Pháp Tôn, Tiêu Thần Vũ đột nhiên toàn thân đẫm máu, nhảy lên không trung, liều mạng hét lớn: "Tất cả không được lui lại! Không ai được cứu viện!"
"Một đời nam nhi, phải chiến một trận như thế!"
Một đạo thiểm điện đột nhiên nổ giữa không trung, chiếu sáng thân hình phiêu phù giữa không trung của Tiêu Thần Vũ.
Chỉ thấy giờ phút này, Tiêu Thần Vũ toàn thân đẫm máu, ngay cả trên mặt cũng ướt đẫm máu loãng, vết thương trên người chồng chất, tí tách rơi xuống máu tươi.
Trên tường thành, Dạ Trầm Trầm đang vừa mới hé miệng, định hạ lệnh tiếp viện, lại đột nhiên cứng họng ngẩn người! Trong lòng không hiểu sao lại thoáng đau nhói.
Hắn biết, Tiêu Thần Vũ nói như vậy là đã hạ quyết tâm, không còn ôm ý định sống sót trở về nữa.
hắn hiểu được ý tứ Tiêu Thần Vũ, cũng hiểu lựa chọn của hắn. Cho dù có thể dựa vào tu vi siêu phàm miễn cưỡng trốn trở về, đối diện với chiến lực của chấp pháp giả, sớm muộn gì cũng chết thôi. Hơn nữa chạy trốn càng tổn hại tới tuy danh của mình. Anh danh vạn năm nháy mắt là bị hủy....
Cho dù chết, Tiêu Thần Vũ cũng không muốn làm như vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...