Sau một lát, hai đạo thân ảnh, phảng phất như bước ra từ hư không, đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, đứng thẳng cao ngất.
Theo hai người này hiện thân, uy áp và uy nghiêm vô tận cũng lập tức tràn ngập. Đó chính là khí thế chấp pháp thiên hạ vạn năm, một vẻ chính khí lẫm liệt!
Nhưng vào giờ khắc này, loại khí tức đặc biệt này lại mang theo một loại bá đạo mà quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Hai người bốn ánh mắt lành lạnh, cứ như vậy lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Ngay sau đó, lại có hai đạo quang mang hắc sắc xông thẳng lên trời, một tả một hữu, lướt tới
Thương thương thương thương...
Phía dưới, vô số trường kiếm đột nhiên tự rời khỏi vỏ, tỏa sáng chói mắt.
Vô số người chấn kinh nhìn trường kiếm mình tự rời khỏi vỏ, trong lòng chợt xuất hiện một ý niệm, tiếp đó liền bị ý nghĩ này khiến cho hoàn toàn chấn kinh, bật thốt lên: "Kiếm trung chí tôn!"
Gần như là cùng lúc, vô số bội đao cũng ngân vang lẫm liệt, thoát vỏ mà ra.
Cái này có nghĩa, trừ kiếm trung chí tôn ra, còn có đao trung chí tôn!
Đối diện với cường giả chấp pháp giả cường thế đột kích, một đao một kiếm hai đại chí tôn chính diện đón đầu.
Giữa không trung, bốn cỗ khí thế tuyệt cường của chí tôn cửu phẩm đan xen lẫn nhau, dần dần tỏa ra bốn phương tám hướng. Khí thế cường hãn tựa như sóng âm, từng vòng từng vòng, liên tục tỏa ra không chút kiêng nể gì.
"Người tới chính là cửu kiếp sao? Nếu đã tới, sao còn không xưng tên! Miễn hoàng tuyền tống táng, chết còn chưa kịp xưng tên!" Một vị chí tôn cửu phẩm dáng người cao lớn quát lạnh nói, trong giọng nói tràn ngập sát khí, dị thường dày đặc.
Cố Độc Hành lạnh lùng cười nói: "Từ xưa tới nay, chấp pháp giả vẫn là trợ lực cường đại nhất của Cửu Kiếp kiếm chủ, không nghĩ tới hôm nay, Thiên ma họa thế, các ngươi lại là người đầu tiên nhảy ra phản lại cửu kiếp, phản lại Cửu Trọng Thiên? Các ngươi cứ như vậy cam tâm tình nguyện trở thành nô bộc Thiên ma sao?!"
Thần sắc trên mặt vị chí tôn cửu phẩm cao lớn kia vẫn không thay đổi, hắc khí trong con người cuồng loạn tựa như muốn xông ra ngoài, lạnh lùng nói: "Bổn tọa Quỷ Kiếm Đoạn Thiên Tùng, dùng kiếm tung hoành Cửu Trọng Thiên, trước nay chưa từng giết hạng người vô danh. Khuyên ngươi vẫn nhanh báo tên ra đi! Ngươi không ngại vô danh đi cửu tuyền, nhưng bổn tọa lại để ý tới truyền kỳ chém giết cửu kiếp, thật không biết rốt cuộc giết được cửu kiếp nào!"
Tên thấp lùn còn lại cười hắc hắc một tiếng quái dị, nói: "Bổn tọa chính là Ma Đao Tổ Hà Lưu! Bổn tọa không quan tâm tên của các ngươi đâu, dù sao cũng chỉ là người chết mà thôi!"
Giờ phút này, đám người phía dưới chợt xôn xao.
Một số cao tầng cửu đại thế gia, trên mặt cũng lộ ra vẻ chấn kinh.
Người tới chính là Quỷ Kiếm - Đoạn Thiên Tùng, Ma Đao Tổ Hà Lưu.
Hai người này chính là hai đại tuyệt đỉnh sát thủ trong chấp pháp giả. Hai người này đối địch xưa nay tâm ngoan thủ lạt, chỉ cần là địch nhân của chấp pháp giả là chưa bao giờ buông tha. Nhưng cái này vẫn không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, chưa bao giờ nghe nói hai người có bại tích.
Ở trong chấp pháp giả, hai người này đã sớm là thành viên cấp bậc nguyên lão rồi. Địa vị ở trong chấp pháp giả, vốn cũng chỉ dưới Phong Nguyệt.
Hai người này cùng nhau xuất động, lực lượng liên thủ cũng chỉ kém hơn Phong Nguyệt một chút mà thôi.
Thiên hạ cao thủ, đều biến sắc!
Không nghĩ tới Pháp Tôn không xuất thủ thì thôi, vừa xuất thủ, đã trực tiếp xuất động hai gã cao thủ vương bài của chấp pháp giả.
Trong nhất thời, mọi thanh âm đều biến mất.
Cao thủ chấp pháp giả thủ hạ Pháp Tôn, cửu kiếp truyền thuyết mới quật khởi dưới trướng Cửu Kiếp kiếm chủ.
Sắp lần đầu tiên chính diện va chạm, ai thắng ai thua?
Truyền thuyết cửu kiếp, liệu có bị sửa, thậm chí là kết thúc.
Pháp Tôn ma họa, liệu có thể bị trừ khử, thậm chí là biến mất!
Chỉ có xác định một điểm duy nhất, bất kể kết quả thế nào, ai thắng ai thua, cuộc chiến này đều phải ghi vào sử sách.
Chín vạn năm qua, đây là lần đầu tiên xuất hiện cục diện cao thủ chấp pháp giả đối đầu với cửu kiếp!
Lần đầu tiên cao thủ phe chấp pháp giả triển khai giao chiến, không chết không thôi với cửu kiếp!
Trận chiến này sẽ tuyên cáo một đại thời đại chấm dứt, đồng thời cũng tuyên cáo một thời đại mới đến.
Bất kể ai thắng ai bại, đều chấn động thiên hạ, kinh sợ thế nhân!
Cố Độc Hành cười lạnh: "Quỷ Kiếm Ma Đao? Quỷ Kiếm như thế nào thì chưa biết, bất quá Ma Đao thì bây giờ đúng là xứng đáng rồi! Nanh vuốt Thiên ma, cũng xứng xưng hùng thiên hạ, chấp pháp giang hồ? Nghe đây, bổn tọa Cố Độc Hành, dưới trướng Cửu Kiếp kiếm chủ đại ca, một trong cửu kiếp!"
Đổng Vô Thương cười ha ha: "Ma Đao? Thật là khéo nha. Ha ha, trong tay lão tử chính là mặc đao, của ngươi lại là ma đao! Hôm nay liền cho người trong thiên hạ nhìn rõ, ma đao gãy lìa thế nào, mặc đao dương oai thiên hạ thế nào! Bổn tọa Đổng Vô Thương, dưới trướng Cửu Kiếp kiếm chủ Sở đại ca, một trong cửu kiếp!"
"Khẩu khí thật lớn, không sợ gió thổi đau lưỡi à? Chém gãy ma đao ta sao? Lát nữa thôi, đao gãy người vòng sẽ là các ngươi!" Ma Đao Tổ Hà Lưu lạnh lùng nói.
"Nam nhân giết người, cho tới bây giờ đâu phải dựa vào công phu miệng lưỡi." Đổng Vô Thương lăng không mà đứng, cổ tay vừa lật, mặc đao bỗng không xuất hiện trong tay, hoành đao ngang ngực, vững vàng như núi, mũi đao chỉ về phía trước, quát: "Tổ Hà Lưu! Đến nhận cái chết!"
Tổ Hà Lưu ngửa mặt lên trời thét dài, ma đao trong tay chợt lóe, tung người mà lên, cứ như vậy đạp vào hư không, không có bất cứ điểm mượn lực nào mà xông thẳng lên. Đổng Vô Thương cười lớn một tiếng, thân hình sưu một cái cũng xông tới.
Hai người đều còn chưa xuất thủ, quanh người đã tung hoành đao khí.
Đao quang hắc sắc chợt lóe, Đổng Vô Thương đã xuất đao trước!
Một tay nắm đao, mặc đao hiện giờ đã nặng ba ngàn cân, áp đỉnh mà xuống!
Hai mắt Tổ Hà Lưu chớp động, quát: "Vọng tưởng đao lâm thiên hạ? Trước hỏi qua ma đao của ta đã!"
Ma đao hoành ngang, không ngờ cùng một tư thế cứng đối cứng, mạnh mẽ chống đỡ.
Giờ khắc này, Cố Độc Hành cùng Đoạn Thiên Tùng đều không hề nhúc nhích, chỉ ngưng thần nhìn Đổng Vô Thương chém giết kịch liệt với Tổ Hà Lưu.
Bởi vì hai người này chỉ cần một chiêu va chạm, đã có thể cơ bản xác định một số thứ rồi.
Cho nên hai người Cố Độc Hành đều đang hết sức chăm chú, quan sát kết quả lần va chạm này.
Cố Độc Hành có thể nói là tràn đầy tin tưởng vào Đổng Vô Thương, mà vừa vặn, Đoạn Thiên Tùng cũng tin tưởng trăm lần vào Tổ Hà Lưu.
Nhưng vẻ mặt Cố Độc Hành là chuyên chú mang theo thân thiết, về phần vẻ mặt của Đoạn Thiên Tùng, lại là một vẻ hưng phấn xen lẫn mấy phần tàn khốc, mấy phần lạnh lùng.
Một kích kia của Tổ Hà Lưu nhất định có thể thăm dò được nội tình sâu cạn của đối phương, Hai người đối diện đã có tư cách liệt vào cửu kiếp, một thân tu vi đương nhiên không chênh lệch lắm. Hắn thử chẳng khác thì dò đường cho mình, giúp mình chiếm lợi thế rất lớn.
Về phần Tổ Hà Lưu có chết hay sống, đó là chuyện của Tổ Hà Lưu, bản lĩnh không đủ chết trong tay đối thủ là đáng đời, không liên quan gì tới mình.
Trong đầu vừa có ý nghĩ này, Đoạn Thiên Tùng cũng cảm thấy kinh ngạc, giật mình không phải nhỏ. Mình cùng Tổ Hà Lưu liên thủ một đời, giao tình tuy không dám nói là giao mạng cho nhau, nhưng quan hệ cá nhân cũng coi như rất sâu, đối với an nguy của đối phương cho tới bây giờ chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy, nhưng lúc này vì sao mình lại nghĩ như vậy.
Nhưng trong nháy mắt, một tư tưởng khác lại cường thế dâng lên, đàn áp: Chuyện gì có thể quan trọng nghiệp lớn Thiên ma chứ?
Hắc khí toàn thân đột nhiên tuôn trào, Đoạn Thiên Tùng lập tức yên tâm thoải mái, không tiếp tục kinh ngạc.
Ánh mắt Cố Độc Hành chợt lóe, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Đoạn Thiên Tùng một cái, nhưng Đoạn Thiên Tùng lại không để ý chút nào.
Hai thanh đao, rốt cuộc cũng trầm trọng va chạm vào nhau rồi.
Thân hình song phương đều chấn động.
Toàn bộ thân hình cao lớn của Đổng Vô Thương mãnh liệt lùi lại một bước, sau đó lại lui một bước, thân hình hơi ngả về phía sau, cuối cùng mới đứng vững.
Về phần Tổ Hà Lưu lại giống như diều đứt dây, bị chấn bay ngược về phía sau hơn mười trượng, chiến đao trong tay ông ông không ngừng. Sắc mặt hắn trắng bệch, tiếp đó một đám hắc khí dũng động, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm Đổng Vô Thương, gian nan nói: "Đao thật nặng!"
Lời vừa nói ra, khóe miệng rốt cuộc không kìm được, rỉ ra một tia máu tươi.
Đổng Vô Thương bễ nghễ cười lạnh, nói: "Rất nặng sao? Ta thấy là đao của ngươi không đủ phân lượng đó!"
Luận tu vi, mặc dù mọi người đều là cấp bậc chí tôn cửu phẩm, đại khái sàn sàn như nhau, nhưng so sánh cẩn thận vẫn là Tổ Hà Lưu chiếm thượng phong nhất định, dù sao nội tình của hắn cũng sâu hơi Đổng Vô Thương nhiều lắm, hoàn toàn do tự thân tu luyện mà thành.
Trong khi đó tu vi Đổng Vô Thương hiện giờ, tám chín phần mười đều là nhờ ngoại lực mà có, cho dù đã chuyển hóa được tất cả thành của mình, nhưng luận về mức độ tinh thuần và khả năng vận dụng thì vẫn kém hơn một bậc. Bất quá, đánh giá toàn diện, trừ tu vi ra, còn có mấy yếu tố mấu chốt quyết định thắng bại. Với Đổng Vô Thương mà nói, ưu thế của hắn là ở đao nặng.
Đổng Vô Thương trời sinh thần lực, phối hợp với mặc đao của hắn, uy lực càng lớn. Đao của Tổ Hà Lưu tuy cũng là trọng đao, nhưng chỉ nặng một trăm ba mươi lăm cân thôi. Mặc đao của Đổng Vô Thương ban đầu đã nặng tới năm trăm bảy mươi cân, lần trước đạt tới chí tôn lục phẩm lại được Sở Dương cường hóa một lần, đã nặng tới một ngàn năm trăm cân.
Cách đâu không lâu, sau khi đột phá chí tôn cửu phẩm, Đổng Vô Thương lại nằng nặc đòi Sở Dương cường hóa thăng cấp mặc đao! Trước mắt đã nặng tới chừng ba ngàn cân!
Đao nặng như vậy, Đổng Vô Thương rất hài lòng.
Một thanh đại đao nặng ba ngàn cân, hơn nữa Đổng Vô Thương trời sinh thần lực, tác chiến giữa không trung, song phương lại cứng đối cứng không chút hoa xảo, đao đối phương chỉ nặng có một trăm ba mươi lăm cân...
Chênh lệch thật sự là... quá nhiều. Nói chênh lệch như trời với đất cũng không đủ.
Tổ Hà Lưu bất ngờ không kịp chuẩn bị, đón một đao kia có thể không tử không tàn, thậm chí thân đao cũng không tổn hao sứt mẻ gì, có thể nói là khó có được, kết quả này đã vượt ra khỏi dự liệu của Đổng Vô Thương rồi.
"Nếu đã biết nặng! Vậy tiếp thêm một đao! Thưởng thức sự lợi hại của Đổng nhị gia ta!" Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, xoay người xông tới, thân hình biến thành một đạo long quyển phong, mãnh liệt nhào về phía Tổ Hà Lưu.
Tổ Hà Lưu hiện giờ đã biết dài ngắn, làm sao dám chống chói? Thân hình né sang bên cạnh, thuận thế chém xéo một đao.
Đổng Vô Thương vừa lật cổ tay, thân hình khẽ xoay giữa không trung, mặc đao mãnh liệt đập vào thân đao đối phương. Tổ Hà Lưu vẫn không dám cứng đối cứng, bị ép một lần nữa biến chiêu, một đao hoành ngang. Đổng Vô Thương vẫn như cũ lấy bất biến ứng vạn biến.
Mọi người đồng cấp, ngươi dùng chiêu số gì ta liền dùng đối sách đó. Va chạm chính là ngạnh kháng, ta thế nào cũng chiếm tiện nghi.
Dù sao khí lực ta lớn, đao nặng, khí lực ngươi nhỏ, đao nhẹ, thế nào cũng là ngươi chịu thiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...