Trừ phi Tiêu Thần Vũ có thể giết sạch hơn vạn người ở nơi này, bất kể địch nhân hay là minh hữu, nếu không, chỉ cần hắn thật sự giết chết hai nữ oa oa này, tin tức nhất định không thể nào che giấu được.
Chẳng cần nói tới đối phương, cho dù là người một nhà, vì gạt bỏ hiềm nghi, tuyệt đối sẽ bán đứng Tiêu Thần Vũ đầu tiên. Con người, đều có tâm lý tự bảo vệ mình, nhất là khi đối diện với thế lực cường đại mà mình vô lực kháng cự, cũng không có cách nào kháng cự.
Lúc đó, tuyệt đối có thể đoán được, Vũ Tuyệt Thành, Ninh Thiên Nhai cùng Bố Lưu Tình tam lão nổi cơn lôi đình giết sạch trên dưới Tiêu gia, cũng không phải không có khả năng. Cho dù là đại quái vật như Tiêu gia, kết quả cũng đã xác định. Trăm phần trăm, đến ngay cả mảnh ngói đầy đủ cũng không còn.
Cái này cũng chưa tính là xong. Có Vũ Tuyệt Thành ở đây, chỉ sợ địa bàn của Tiêu gia từ đó về sau, trong mấy vạn năm, tuyệt đối không thể mọc được một ngọn cỏ. Hóa thành hoang mạc giữa nhân gian, không còn nửa điểm sinh cơ, lại càng đừng nói tới cái gì mà tử tôn truyền thừa... Bị ba vị cao thủ chí tôn tuyệt đỉnh điên cuồng trả thù, cái gọi là giữ lại tử tôn truyền thừa, chỉ là một chuyện cười!
Hai tiểu nha đầu các ngươi chỗ dựa cường đại, đương nhiên không cần cố kỵ, nhưng chúng ta làm sao có thể không cố kỵ chứ?!
Sở Nhạc Nhi khẽ cười một tiếng, bạch ảnh như điện: "Tiêu tiền bối, cẩn thận tiếp chiêu!"
Đúng là tranh trước xuất thủ!
Mạc Khinh Vũ không cam chịu lạc hậu, hồng y phi vũ như bay, nhẹ giọng quát: "Cửu Thiên Vũ! Nhất Vũ Thiên Địa Nhất Phiên Tiên!"
Nháy mắt, hồng ảnh như thác, thổi quét thiên địa.
Trong phút chốc, tựa hồ cửu thiên cửu địa, đều biến thành xích sắc ân hồng! (xích sắc ân hồng: màu đỏ thẫm)
Tràn đầy vô hạn côi lệ, như mộng như huyễn!
Cho dù thân đang ở trong chiến đấu, sơ sảy một cái là có nguy cơ ngã xuống, giờ phút này, trong lòng Sở Dương không hiểu sao lại mơ màng, một cảm xúc khó hiểu tự nhiên sinh ra, tràn ngập khắp nội tâm.
Mạc Khinh Vũ biết đối thủ mạnh mẽ, vừa lên là sử dụng công phu ẩn giấu. Cửu Thiên Vũ - loại công phu thần kỳ này, rốt cuộc lần đầu tiên xuất hiện trên Cửu Trọng Thiên đại lục!
Tiêu Thần Vũ cũng là lão tướng kinh nghiệm sa trường, gặp phải tình huống quỷ dị trước mắt, không dám lỗ mãng, hét lớn một tiếng, thân hình cấp tốc lui về phía sau, lại kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình trước sau đều bị một vô tận hồng ảnh bao phủ, thân thể mình càng giống như bị vô số sợi tơ quấn chặt, không ngờ không thể đi dộng.
Tiêu Thần Vũ biết rõ trong lòng, mình mặc dù thân hãm khốn cảnh, nhưng thực chất lại không có nguy hiểm. Một chiêu này của Mạc Khinh Vũ thần diệu, quả thật ra khỏi dự đoán của mình, nhưng tu vi nàng vẫn còn quá thấp, căn bản không thể chân chính vây khốn mình. Vô luận là huy kiếm phá vây hay là gồng mình giãy ra, đều có nắm chắc thoát khốn. Nhưng hai phương pháp này đều có khuyết điểm, chính là không tránh khỏi khiến Mạc Khinh Vũ bị thương.
Đối phương sử dụng công pháp thần dị khó lường như thế, thật sự khó mà xác định được mạnh yếu bao nhiêu mà nắm chắc.
Ngay khi Tiêu Thần Vũ đang cẩn thận suy xét xem rốt cuộc nên sử dụng bao nhiêu lực lượng, mới có thể bảo đảm thoát khối, lại không thương tổn tới Mạc Khinh Vũ, thế công của hai nàng đã lục tục đánh tới. Hắn rất khách khí, sợ thương tổn hai nàng, nhưng hai nàng lại chẳng hề khách khí, chiêu chiêu độc ác, kiếm kiếm đoạt mệnh, chỉ sợ không đả thương được hắn.
Ngay trong nháy mắt Tiêu Thần Vũ bị giữ chặt, kiếm của Sở Nhạc Nhi đã chính diện bổ tới, cùng lúc đó, lai có một đạo hồn quang như mộng như ảo chợt lóe, Tinh Mộng Khinh Vũ đao của Mạc Khinh Vũ đã hóa thành một tia chớp mơ hồ, chính diện chém xuống.
Đao sắc bén, kiếm kinh người.
Lúc này, Tiêu Thần Vũ thiếu chút nữa là uất nghẹn tới hôn mê bất tỉnh. Một đao một kiếm kia, vốn chẳng món nào là phàm phẩm. Dưới tình huống hộ thân cương khí của mình không thể phản chấn, nhất định không thể ngăn được.
Nhưng nếu như phản chấn, hai tiểu nữ này nhất định trọng thương. Đến lúc đó mình cũng xong rồi. còn không chỉ có mình xong đời, rất có thể còn kéo theo cả Tiêu gia xong đời.
Bất quá, Mạc Khinh Vũ đã vung đao công đến, cũng đại biểu khống chế hồng ảnh yếu bớt. Tiêu Thần Vũ quyết định thật nhanh, quát lớn một tiếng, thân hình xoay tròn như gụ, phát ra thanh âm xé rách không gian giống như xé lụa, vừa vặn thoát khỏi hồng ảnh kiềm giữ, xông lên trên cao, tạm thoát hiểm cảnh. Mạc Khinh Vũ cùng Sở Nhạc Nhi thân hình nhu điện, cấp tốc đuổi theo, nhất quyết không buông.
Trong lòng Tiêu Thần Vũ đại hận, mình có bao nhiêu cố kỵ, không dám dứt khoát hạ thủ hai nàng, nhưng hai nhàng lại không có chứng mực, luân phiên bức giết, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Lập tức nghiến răng, quyết ý xuất toàn lực, nhanh chóng chế trụ hai nàng, chỉ cần có hai nàng trong tay, cho dù ba lão bất tử kia tìm tới cửa, cũng có đường mà sống. Lại nói mình cũng chỉ chế trụ các nàng, quyết không thạt sự thương tổn.
Hơn nữa "Cửu Thiên Vũ" kia thật sự rất bá đạo, với tu vi chí tôn lục phẩm của tiểu nha đầu này, không ngờ suýt chút nữa vây khốn được chí tôn cửu phẩm! Đây là thực là chuyện khiến người ta không dám tin tưởng!
Chủ ý đã quyết, vậy phải ra tay!
Nhưng đúng lúc này, không gian thoáng lay động, Vũ Tuyệt Thành xuất hiện thật đúng lúc.
Tiêu Thần Vũ như được đại xá, vội vàng nói: "Vũ tiền bối, xin hãy ngăn lệnh đồ lại." Dù sao ra tay chế trụ hai nàng cũng chỉ là hạ sách. Nếu như Vũ Tuyệt Thành ra mặt ngăn lại, thậm chí dẫn hai nàng rời đi. đó mới là tốt nhất.
Nhưng không ngờ Vũ Tuyệt Thành lại mỉm cười rất là sủng nịch, nói: "Hai nha đầu này quá nghịch ngơm rồi. Ngày thường thế nào cũng không chịu luyện công, hiếm thấy các nàng vui vẻ như vậy, ngươi chơi với các nàng một chút đi, có thể gia tăng chút kinh nghiệm chiến đấu cũng là chuyện tốt. Mọi người điểm đến là dừng, không cần đả thương hòa khí..."
Cảm giác uất nghẹn muốn chết vọt lên trong lòng Tiêu Thần Vũ, thiếu chút nữa là há miệng ra chửi con mẹ nó.
Con bà nó! Cái gì gọi là chơi đùa một chút? Hiện giờ ai có hứng thú bồi các nàng chơi chú? Lão bất tử ngươi không thấy đệ tử bảo bối của ngươi và Ninh Thiên Nhai hung ác tới mức độ nào à? Mỗi đao mỗi kiếm đều nhắm vào cổ họng trái tim đan điền mấy nơi yếu hại. Nếu không phải hai người các nàng kinh nghiệm không đủ, vừa rồi không phải ta chết thì chính là các nàng vong rồi....
Nhưng hiện giờ Vũ Tuyệt Thành đã đích thân tới trước mặt, trong lòng Tiêu Thần Vũ cho dù có khó chịu thế nào, cũng chỉ có thể cùng hai tiểu nha đầu này "Chơi đùa một chút". Trong lúc nhất thời, ba người không ngờ đánh qua đánh lại vô cùng náo nhiệt trên không trung, đánh đến ngươi chết ta sống!
Nếu người chết ta sống thật sự. Chết nhất định là Tiêu Thần Vũ chết, sống đương nhiên là hai nàng sống. Duy nhất có một điểm tiếc nuối chính là, hai nàng dù đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không đùa chết được Tiêu gia gia chủ. Thực lực vẫn còn chênh lệch quá lớn!
"Khinh Vũ, Nhạc Nhi, hai ngươi đừng làm loạn nữa!" Sở Dương cố nhịn cười, quát.
Hai nha đầu này lập tức đáp ứng, nhẹ nhàng quay trở lại bên người Sở Dương.
Với trí tuệ của hai nha đầu này, đương nhiên biết chỉ bằng hai người các nàng, tuyệt đối không thể giết được Tiêu Thần Vũ, nhưng vẫn phải chạy ra làm loạn một hồi, để Sở Dương có thời gian, không gian thương lượng.
Khiến cho không khí giương cung bạt kiếm biến mất sạch sẽ.
Quả nhiên, trải qua một hồi ầm ĩ, Tiêu Thần Vũ da mặt tím tái, ý niệm muốn hủy diệt truyền kỳ, sáng lập truyền thuyết mới đã biến mất sạch sẽ, không còn chút nào.
Cho dù chiến đấu đỉnh cấp, với tu vi của hắn mà nói, cũng chưa chắc đã toát ra nửa giọt mồ hôi. Nhưng giờ phút này, không ngờ lại cảm thấy sau lưng mát lạnh, không phải là mệt, cũng không phải là sợ, mà là tức giận. Quá uất nghẹn rồi, từ khi Tiêu Thần Vũ xuất thế cho tới bây giờ, cả vạn năm qua chưa từng phải uất nghẹn như hôm nay.
Sở Dương tiến lên một bước, mỉm cười nói: "Tiêu tiền bối, bây giờ đã hết giận chưa?"
Trong lòng Tiêu Thần Vũ giận tím mặt, ta nhổ vào! Ngươi là đồ hỗn trướng, chiếm được tiện nghi còn khoác lác. Nếu ngươi đổi lại là ta, ngươi có hết giận được không? Chỉ là lúc này lại không thể không trả lời, nếu không càng mất phong độ, lập tức cả giận nói: "Có gì cứ nói!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Tiêu tiền bối là gia chủ Tiêu gia. Trải qua vạn năm tuế nguyệt, tin tưởng cũng biết, ta hiện tại hiện thân, thật có chút không hợp thói thường. Thậm chí là vô cùng không khôn ngoan. Nhưng sở dĩ ta hiện thân ra lúc này, lại bởi vì có một biến cố ngoài ý muốn phát sinh. Điều này không phải không nguyên do, tin tưởng điểm này, trong lòng Tiêu tiền bối cũng biết."
Tiêu Thần Vũ không trả lời, chỉ hừ một tiếng, kỳ thực trong lòng hắn rất đồng tình với lời Sở Dương nói. Từ xưa tới nay, trước khi Cửu Kiếp kiếm chủ đủ lông đủ cánh, có thể nói là công địch của cửu đại thế gia, mà công địch của cửu đại thế gia, chẳng khác gì là địch của toàn bộ Thượng Tam Thiên. Một khi bại lộ, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào chứ?
Sở Dương hiện giờ đã đạt tới cảnh giới chí tôn lục phẩm, chỉ riêng độ tuổi mà nói, có thực lực như vậy cổ kim hiếm thấy. Nhưng đối diện với thực lực tuyệt đối, vẫn quá nhỏ yếu. Thậm chí nói không đỡ nổi một chiêu cũng không quá.
Tiêu Thần Vũ đương nhiên không phải kẻ ngu, làm sao không biết đối phương khua chiêng gióng trống hiển lộ thân phận như thế, tất có dụng ý. hơn nữa, đối phương nghênh ngang xuất trướng, càng khơi lên cừu hận cực độ của mình, sau đó lại cho hai tiểu nha đầu này ra chèn ép, vốn là có dụng ý sâu xa.
Toàn bộ quá trình, có thể nói là vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng vị tất đã không hợp tình hợp lý. Nguồn tại http://
Tiêu Thần Vũ hừ lạnh một tiếng, mỉa mai hỏi: "Cửu Kiếp kiếm chủ thủ đoạn thật cao minh. Còn lấy đồ đệ Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình, còn có Vũ Tuyệt Thành tiền bối ra làm hộ mệnh,uy áp chúng ta. Giờ khắc này, lại nói cho ta biết có chuyện bất ngờ phát sinh? Bản thân ta cũng có hứng thú biết, rốt cuộc chuyện gì bất ngờ xảy ra? Có thể khiến Cửu Kiếp kiếm chủ ngươi hiện thân, thông cáo thiên hạ!"
Sở Dương không hề để ý tới Tiêu Thần Vũ châm chọc, thản nhiên nói: "Chúng ta hiện giờ chỉ yêu cầu một hoàn cảnh nói chuyện thật bình tĩnh, không hơn."
Tiêu Thần Vũ hừ lạnh: "Hoàn cảnh nói chuyện? Giữa chúng ta còn phải nói chuyện gì nữa sao?"
Ánh mắt Sở Dương ngưng trọng, thanh âm chuyển thành trầm ngưng, thập phần trịnh trọng nói: "Đây cũng là thành ý của ta... Ta và ngươi nói xong, nếu Tiêu tiền bối còn muốn tiếp tục chiến đấu, ta có thể hứa hẹn, Nhạc Nhi và Khinh Vũ sẽ không tham dự vào nữa, cũng không dùng thủ đoạn gì can thiệp chúng ta quyết chiến."
Ánh mắt Tiêu Thần Vũ chợt lóe, nói: "Được rồi, ngươi nói đến nước này, nếu như ta còn chần chừ, ta lại không còn phong độ nữa rồi. Ngươi nói đi."
Đối với hứa hẹn này, Tiêu Thần Vũ không thể nghi ngờ là rất động tâm. Nếu như hai tiểu nha đầu này thật sự không nhúng tay vào, mình đương nhiên sẽ không còn uất nghẹn khó chịu gì nữa!
Kỳ thật, Tiêu Thần Vũ cũng biết, cho dù Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Khinh Vũ tham gia chiến đấu, cũng chưa chắc tạo ra tác dụng gì lớn. Chỉ cần phân ra hai cao thủ thực lực hơn xa cuốn lấy hai nha dầu này, hai nàng cũng khó làm được gì. Hơn nữa, Sở Dương bên kia cũng không phải không lo lắng cho an nguy hai nàng. Trong dạng chiến đấu thế này, cho dù là thần cũng không dám cam đoan không có gì bất ngờ phát sinh. nếu đối thủ hai nàng thật sự nổi nóng lên, hạ sát thủ, Sở Dương biết đi đâu để mua thuốc hối hận đây...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...