Dạ Tiêu Diêu cùng đám chí tôn cao giai khác cũng lập tức bay vọt ra, chỉ sợ rớt lại phía sau là không được hưởng thụ tinh nguyên của tinh quái này. Trong lúc nhất thời, mọi người đều hò hét phi thân mà lên, bất chấp chiến cuộc đang ở ngay trước mắt.
Đệ Ngũ Khinh Nhu giận dữ, kêu lớn giữa không trung: "Tất cả không được ra ngoài! Tất cả lập tức trở về, cẩn thận đây là bẫy rập của Lệ gia! Nhanh trở về."
"Ha ha ha... Đệ Ngũ Khinh Nhu tổng chỉ huy không khỏi quá lo lắng rồi. Tinh quái này chính là vật trời sinh trời dưỡng, nào có chỗ nào liên quan tới Lệ gia." Tiêu Thần Vũ cười ha ha: "Chờ ta đích thân xử lý xong tinh quái này rồi, đương nhiên sẽ trở về. Yên tâm, lão phu có nắm chắc."
Dạ Tiêu Diêu cười ha hả: "Tổng chỉ huy suy nghĩ chú đáo, chúng ta hiểu, nhưng thực lực bên ta so với Lệ gia thì cường đại hơn mấy chục lần, trước tiên cứ giết chết tinh quái này đã, sau đó lại đi đồ diệt Lệ gia cũng không muộn. Đại bản doanh Lệ gia, căn cơ đều ở chỗ này, trốn làm sao thoát."
"Dạ huynh nói không sai!" Thương thế Miêu Chấn Đông đã khôi phục, trợn mắt kêu to: "Tinh quái này có huyết cừu không đội trời chung với chấp pháp giả chúng ta. Lần này nói thế nào cũng không thể để hắn chạy mất! Lão phu nhất định phải báo thù cho đồng đội chết dưới tay nghiệt súc này. Xin mọi người đừng cản!"
Cái gọi là huyết cừu không đội trời chung, đương nhiên chỉ là lý do của Miêu đại cung phụng. Bởi vì nếu hắn không nói như vậy, chỉ sợ Tiêu Thần Vũ sẽ một mình độc chiếm tinh quái này. Cái gọi là xin mọi người đừng ngăn cản gì gì đó, hàm nghĩa bên trong ai chẳng rõ, chẳng qua chỉ muốn Tiêu Thần Vũ đừng cản hắn mà thôi.... không hơn...
Hiện tại cao thủ tuyệt đỉnh tập hợp, lại còn là trạng thái chiến đấu, tinh quái này không biết sống chết, nổi điên nổi khùng chạy tới như thế, thật sự là cơ hội tuyệt thế vạn cổ khó gặp.
Nhìn các vị chí tôn bên dưới, cả đám giống như uống nhầm thuốc kích dục, nhao nhao xông thẳng về phía Úy công tử. Đệ Ngũ Khinh Nhu gần như muốn hộc máu!
Đám hỗn đản này, hành quân đánh trận coi trọng nhất chính là kỷ luật nghiêm minh, chấp hành pháp lệnh tuyệt đối.
Hơn nữa, nơi này còn đang là chiến trường quyết chiến!
Đám người này không ngờ lại làm loạn, vô tổ chức vô kỷ luật không kiêng nể gì như vậy. Cả đám cao hứng phấn chấn nhảy ra, muốn đi bắt bảo bối gì đó?"
Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu xanh mét, giờ khắc này thật sự muốn chửi thẳng vào mặt bọn hắn: Một đám ngu ngốc! Tất cả đều là một đám hỗn đản ngu ngốc!
Chỉ là hắn cũng chỉ có thể thầm chửi trong lòng, phẫn nộ mà không dám biểu lộ ra. Nơi này không phải là Đại Triệu dưới Hạ Tam Thiên, có thể lập tức chém đầu kẻ trái lệnh. Bất quá, cho dù như thế thật, phỏng chừng chẳng mấy người ở đây có thể sống sót dưới đao của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Các vị chí tôn đủ tư cách bay lên thì cao hứng phấn chấn nhìn tinh quái chằm chằm, còn vị nào không đủ tư cách, phải đứng dưới đất, trực tiếp lộ vẻ ủ rũ chán nản.
Tinh quái hình người... bảo vật hiếm có cỡ nào chứ!
Lệ gia! Con mẹ nó, một vạn cái Lệ gia, có thể trọng yếu hơn tinh quái hình người sao?
Chỉ có thể hận tu vi ta không đủ, chân tay còn chưa đủ nhanh, không thể chạy tới phân một chén canh.. Nếu không... ai còn bình tĩnh đứng ở chỗ này...
Nói cho cùng, không thể tạo ra kỷ luật nghiêm minh, mới là điểm yếu lớn nhất khi Đệ Ngũ Khinh Nhu lãnh đạo liên quân.
Một Úy công tử, tinh quái hóa thân thành hình người, nhoáng cái đã khiến điểm yếu tiềm tàng này bạo phát ra, lộ rõ không sót chút nào.
Bình thường khi không có đại sự gì, chúng ta đương nhiên nghe theo Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi, mặt mày tươi cười với ngươi, thậm chí khiêm cung với ngươi cũng không sao. Nhưng... giờ phút này, gặp được tiên duyên có một không hai.... Mẹ nó chứ, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi là ai chứ? Bằng gì ca phải nghe lời ngươi!
Đệ Ngũ Khinh Nhu tiu nghỉu đứng giữa không trung, giờ phút này, bi thương trong lòng gần như khiến hắn sụp đổ.
Ta vốn tưởng rằng, thông qua khoảng thời gian vừa rồi tiếp xúc, câu thông, tích lũy từng điểm từng điểm uy vọng, coi như cũng đủ rồi, có thể chấn nhiếp đám cao thủ này rồi, nhưng bây giờ mới phát hiện ra, chưa đủ! Còn xa mới đủ! Thậm chí không phải không đủ, căn bản là chuyện không thể nào!
Bọn họ vẫn kiệt ngạo bất tuân như thế, không phục hiệu lệnh như thế, tự cho là đúng như thế.
Tuy đang ở cách đó rất xa, nhưng đối với sự bất đắc dĩ và vô lực của Đệ Ngũ Khinh Nhu giờ khắc này, Mạc Thiên Cơ vẫn cảm thán không thôi.
Uổng phụ tuyệt thế chi tài. Trong thời khắc vi diệu, đối diện với đối thủ trời sinh, triển khai quyết chiến bình sinh chưa từng có, lại gặp phải một đám thủ hạ như vậy.
Không nghe hiệu lệnh! Tùy ý làm bậy.
Đây là chuyện bi ai cỡ nào!
"Nghiệt súc, hôm nay ngươi đã tới đây, vậy đừng đi nữa. Lão phu muốn ngươi tới được đi không được!" Tiêu Thần Vũ nhìn Úy công tử, nhe răng cười tham lam một tiếng.
"Đúng vậy! Muốn ngươi tới được đi không được! Đền mạng đồng đội ta!" Đám người Miêu Chấn Đông cũng đồng thành rống to, nhanh chóng vòng qua chặn phía sau. Một khi hình thành thế vây kín, gia hỏa này cho dù mọc cánh cũng đừng hòng thoát được.
Úy công tử thét dài một tiếng, thân hình lui lại mười trượng nhanh như chớp, quát: "À? Các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ muốn cậy động thủ thắng sao? Các ngươi còn thể diện nữa không?"
Tiêu Thần Vũ cười to: "Chỉ cần một mình lão phu cũng…"
Đang muốn nói "một mình lão phu cũng đủ rồi", lại phát hiện có cả "n" vị chí tôn xông lên không trung rồi. Mặt già không khỏi đỏ lên, cũng không phải ngượng, mà là tức giận. Chỉ bằng đám sâu kiến các ngươi, cũng muốn tranh đoạt tinh quái với bản chí tôn sao?
Úy công tử giận dữ, phẫn nộ mà xuất thủ, phanh phanh phanh liên tục mấy chưởng, đột nhiên quang hoa trong tay chợt lóe, một thanh kiếm bỗng nhiên hoành ngang trong tay. Đúng là thần binh bảo kiếm Sở Dương tặng cho hắn ngày đó.
Xoẹt xoẹt xoẹt máy tiếng vang lên, lập tức có mấy kiện binh khí bị hủy dưới kiếm hắn. Úy công tử thừa cơ nhảy ra khỏi vòng vây, quát: "Còn thưởng Tiêu Thần Vũ ngươi xem như một nhân vật, thật không ngờ cũng chỉ là tiểu nhân đệ tiện, lấy đông hiếp ít. Một khi đã vậy, bản công tử còn dây dưa với ngươi làm gì?"
Cả người và kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang nghiêm nghị, thét dài mọt tiếng, không ngờ lăng không mà đi.
Tiêu Thần Vũ làm sao chịu để yên? Phất tay áo, thân hình khẽ động, cấp tốc đuổi theo: "Tinh quái kia chớ chạy! Lão phu hoàn thành tâm nguyện cho ngươi, cùng ngươi đơn đả độc đấu là được!"
Bổn ý của Tiêu Thần Vũ là một mình độc chiếm dị bảo này, nghe Úy công tử châm chọc như vậy, không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy đây chính là cơ hội trời ban. Tinh quái người ta đều muốn đơn đả độc đấu với lão nhân gia ta, không phải chuyện của kẻ khác, xem ra ông trời cũng đang chiếu cố ta rồi!
Nhưng hơn hai mươi vị chí tôn cao giai khác làm sao chịu buông tha như vậy? Cùng đồng thanh hét lớn một tiếng: "Tinh quái kia, ngươi lưu lại đi! Ta với ngươi đơn đả độc đấu, quyết không cần người khác trợ giúp..."
Những lời này truyền đi rất xa, ngay cả Mạc Thiên Cơ bên này cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cả đám nghe xong không khỏi cười ha ha.
Hay cho một câu đơn đả độc đấu?!
Nhiều người nhu vậy, đều muốn đơn đả độc đấu với người ta?
Khuôn mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu xanh mét, lớn tiếng nói: "Tiêu lão! Không thể đi. Cẩn thận Lệ gia mai phục..."
Tiêu Thần Vũ cười ha ha: "Cho dù có mai phục thì đã làm sao? Lão phu sợ gì chứ? Lão phu đi một chút! Tinh quái kia, chờ lão phu đơn đả độc đấu với ngươi, quyết phân cao thấp.."
Không ngờ cứ như vậy vùi đầu đuổi theo, những người khác thấy Tiêu Thần Vũ lại dùng tốc độ cao nhất đuổi theo, mình không đuổi theo thì chẳng khác gì buông bỏ, nào chịu dừng tay như vậy, đương nhiên làm như mắt điếc tai ngơ, điên cuồng đuổi theo...
Biến hóa quỷ dị như vậy, đừng nói Đệ Ngũ Khinh Nhu bi phẫn muốn chết, ngay cả Mạc Thiên Cơ bên kia cũng ù ù cạc cạc không hiểu ra làm sao.
Trời xanh ơi, đại địa ơi, nhật nguyệt tinh tam quang ơi! Đây là chuyện gì thế, ta thề, ước nguyện ban đầu của ta chỉ là muốn dụ một ít người rời đi mà thôi. Tuyệt đối không hi vọng xa vời có thể có loại cục diện thế này xuất hiện. Đây là chuyện gì vậy!!!
Cứ như vậy, quả thực là siêu cấp đại tiện nghi trời ban cho ta. Chí tôn cao giai của đối phương đều đi sạch, đám người còn lại chẳng phải tùy ý bên ta đâm chém?
Cái này... cái này chẳng lẽ là nằm mơ? hay là Đệ Ngũ Khinh Nhu tự biên tự diễn, dụ ta xuất chiến!?
Nếu như là diễn kịch, vậy vở kịch này không khỏi quá hoàn mỹ đi?
Mạc Thiên Cơ nhìn n vị chí tôn rời khỏi vị trí mai phục của mình, tiếp tục đi xa, không tự chủ được hung hăng héo tay mình một cái, thật sự là nhéo mình, chứ không phải nhéo người khác.
"Ngao...." Hét thảm một tiếng, trong tiếng kêu còn pha lẫn một chút vui sướng không dám tin tưởng! Text được lấy tại
...
Ở bên kia.
Sở Dương trợn trừng mắt mà nhìn, cũng không thể tin được: "Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì? Úy công tử tiểu tử kia thế nào lại có mị lực lớn như thế chứ? Không ngờ vừa xuất hiện đã cuốn theo tất cả đám người này đi rồi? Đại cục thì làm sao bây giờ? Cứ như vậy bỏ mặc? Chẳng lẽ Đệ Ngũ Khinh Nhu dang diễn kịch dụ Mạc Thiên Cơ xuất kích? Có khả năng sao? Cho cao thủ chí tôn cao giai đi hết thế này... "
Vũ Tuyệt Thành sách sách xưng kỳ, nói: "Chuyện này thật khiến người không thể hiểu nổi.... Thế sự ly kỳ, thật là không gì không có. Hôm nay lão phu lại được đại khai nhãn giới một lần. Tin tưởng chuyện này, đưa vào bảng xếp hạng những chuyện khó tin nhất Cửu Trọng Thiên, bảo đảm tiến vào ba hạng đầu!"
Giữa không trung, Mạc Thiên Cơ rướn cổ thét lớn, thanh âm vui sướng vạn phần: "Toàn lực tấn công!"
Lệ Tương Tư, Lệ Xuân Ba cùng tất cả chí tôn bát phẩm trở lên, cùng hóa thành kinh hồng xẹt qua bầu trời, lao thẳng tới liên quân.
Từ chỗ ẩn thân phi thân mà ra, vừa hiện là trực tiếp xuất động lực lượng lớn nhất, dùng toàn bộ tu vi, biến mình thành một đạo lưu quang, xông thẳng tới!
Điên cuồng lao thẳng về phía đại bản doanh địch nhân!
Hiện giờ đã chẳng còn quan tâm tới đội ngũ đội hình nữa rồi. Ý nghĩ duy nhất chính là phải nhanh chóng xông tới đó, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy, vạn năm, mười vạn năm cũng chưa chắc nhặt được một lần!
Đám người Tiêu Thần Vũ kia, không biết bao lâu sẽ trở về. Nhưng mặc kệ bọn hắn khi nào trở về, đều khẳng định không theo kịp một đợt công kích của đám Lệ Xuân Ba.
Tiện nghi như vậy, không lấy đúng là ngu!
Tất cả phục binh phe Lệ gia, từ mười bảy chỗ, lần lượt hiện thân, trừ bốn đạo nhân mã ban đầu ẩn mình dưới tuyết ra, chiến lực gần một ngàn cao thủ còn lại, đồng thời dùng tư thế liều mạng, phát động tấn công chớp nhoáng.
Giờ khắc này, thời gian chính là sinh mệnh, thậm chí còn quý hơn cả sinh mệnh!
Vù vù vù... Nhanh như điện chớp cũng không đủ để hình dung!
Liên quân bên này kỳ thực vẫn còn chừng sáu bảy ngàn người, nhưng lúc này đều choáng váng cả rồi. Tất cả đám đầu lĩnh của các đại gia tộc gần như đều xông ra ngoài tranh đoạt tinh quái kia rồi. Thậm chí ngay cả chí tôn thất phẩm cũng lao ra ngoài không ít. Đừng nhìn số lượng này gấp năm lần Lệ gia. Nhưng thực lực tối cường, cũng chỉ còn lại chí tôn ngũ lục phẩm ở lại trấn thủ mà thôi!
Bên này đám cường giả đỉnh phong của Lệ gia đều giống như ăn phải xuân dược, điên cuồng lao tới. Bên kia, phe liên quân lại như rắn mất đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...