Dãy núi ở gần đó, trực tiếp đổ sụp xuống! Toàn bộ căn cơ thân núi cũng bắt đầu dao động. Tuyết băng vô số, đá lớn đá nhỏ trên thân núi cũng giống như có nhân tính, cùng nhau nhảy dựng lên, tiếp đó giống như bánh sủi cảo, ầm ầm lao xuống. Ngọn núi ầm một tiếng sạt mất một góc.
Ầm ầm...
Khắp đại địa, ngàn trượng tuyết đọng cũng vì vụ bạo tạc mà nhảy lên! Theo đám mây hình nấm xuất hiện, từng đạo từng đạo tuyết bụi to hàng mấy trăm trượng cũng thẳng tắp xống lên. Chỉ trong nháy mắt, cả Tây Bắc này lại giống như có thêm vô số cây trụ chống trời!
Đệ Ngũ Khinh Nhu trong lúc vội vã bị chấn động mãnh liệt một cái, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy đại sơn dưới chân như muốn đổ sụp, vội vàng trầm người giữ trọng tâm cho khỏi ngã. Bên cạnh, vô số người đều ngã trái ngã phải, lăn lông lốc khắp mặt đất, căn bản không thể nào giữ vững thân hình!
Lỗ tai cả đám đều ông ông không ngừng, trong phút chốc tất cả mọi người đều mất đi thính giác!
Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm hô thất sách!
Tàn nhẫn như vậy, quyết đoán như vậy, khí phách tráng sĩ chặt tay như vậy!
Thật là đại thủ bút!
Còn có ít nhất một ức khối tử tinh. Hiệu quả số tử tinh này không ngờ không phải phòng ngự, mà là thu liễm toàn bộ lực lượng, đem tất cả năng lượng tập trung vào một điểm giữa đại trận. Nếu không phải như thế, phạm vi vụ bạo tạc này tuyệt đối không chỉ như thế. Nhưng cũng chính bởi như vậy mà khiến cho uy lực vụ bạo tạc tập trung cực độ, tạo thành hiệu quả khủng bố tới cực điểm.
Tinh huyết cốt nhục tám ngàn thánh cấp, mười vị chí tôn, cùng nhau nổ tung. Bản thân đã mang uy lực lớn tới thiên địa động dung rồi!
Huống chi Mạc Thiên Cơ còn bố trí một ức tử tinh.
Một ức tử tinh bạo tạc, lại càng khiến lực lượng hủy diệt tăng lên gấp chục lần!
Tám ngàn địch nhân đã tiến vào trận, tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào sống sót.
Cho dù là cường giả như Vũ Tuyệt Thành ở bên trong, kết quả hôm nay cũng tất chết không nghi ngờ!
Đây là một cạm bẫy trước nay chưa từng có, sau này cũng chưa chắc đã phục chế được. Bởi vì có một tấm gương tuyệt đại ở đây, tin tưởng chẳng có kẻ nào lại mắc bẫy cả!
Kết quả hôm nay, vô tiền khoáng hậu!
Giờ phút này, Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc đã hoàn toàn hiểu ra ý đồ của Mạc Thiên Cơ. Tại sao phải hành động ngay trước mắt địch nhân, dùng nhân lực thay đổi địa hình, bố trí thành trận pháp. Vì sao phải vận dụng lộ quân thứ nhất có chiến lực thấp kém như thế, càng vì sao phải an bài Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận này ở gần phe liên quân.
Tất cả những cái này, đều là ngụy trang!
Cái loại không khí nghiêm nghị mãnh liệt, quyết đánh một trận tử chiến, cũng là ngụy trang! Một ức tử tinh, lại càng là miếng mồi thơm phức!
Ngay từ đầu, mục dích của cỗ lực lượng cấp thấp này, đã là đồng vu quy tận, dùng toàn bộ lực lượng sinh mệnh, tạo thành một kích kinh khủng nhất!
Theo vụ bạo tạc kinh thiên, sóng chấn động truyền đi tứ phía. Doanh trại phe liên quân gần như cùng lúc bắn tung lên không trung. Vô số người bị chấn ngã lăn lóc trên mặt đất, càng có vô số người thất khiếu chảy máu, thân thụ nội thương. Ngoài ra còn có vô số ngọn núi đổ sập, uy thế kinh người.....
Giờ khắc này, không gian xung quanh vụ bạo tạc như đã biến thành tận thế.
Để tạo thành chiến quả huy hoàng như vậy, phải có tám ngàn sinh mệnh quyết tâm liều chết, phải có một ức tử tinh, còn có một điểm trọng yếu nhất, Mạc Thiên Cơ kế sách tinh diệu, bố cục chu đáo chặt chẽ, thấu triệu lòng người!
Nếu như chỉ huy liên quân không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu, chưa chắc đã nhận ra trận pháp này là Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận. Nếu không phải Đệ Ngũ Khinh Nhu am hiểu Cửu Cung Di Thiên Tuyệt Thần trận, biết trận pháp này không thể cường công, phe liên quân cũng sẽ không lựa chọn thủ đoạn tránh nặng tìm nhẹ. Tiến vào trong đại trận cũng không công kích địa hình trước, không cho người thủ trận có đầy đủ thời gian và cơ hội động thủ!
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, kết quả này, là do Đệ Ngũ Khinh Nhu toàn lực phối hợp, kết quả của Mạc Thiên Cơ tính kế Đệ Ngũ Khinh Nhu!
Dùng thủ đoạn trong nghề, lừa gạt người trong nghề.
Mạc Thiên Cơ lần này bố cục, có thẻ nói là đại thủ bút, đại khí phách, đại mưu kế đều có cả. Tùy tiện thiếu một cái, cũng không thể tạo thành chiến quả như vậy!
Đối với tình huống này, Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy hiểu rõ tất cả nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy thất bại, chỉ có bội phục vô cùng!
Đệ Ngũ Khinh Nhu cả đời lừa người, hiếm khi bị người lừa. Hôm nay bị người tính kế từ đầu tới đuôi, đáy lòng chỉ có hai chữ bội phục thôi!
Trí giả như thé, thật đáng để bất luận kẻ nào cũng kính phục.
Cho dù là người đối địch, cũng không ngoại lệ.
Sau khi vụ bạo tạc trôi qua hồi lâu, thiên địa vẫn đang run rẩy không ngừng, khói nhẹ phiêu đãng tứ phía. Trên mặt đất, giống như bỗng không xuất hiện một cái hố khổng lồ, chiếm diện tích cả ngàn trượng, sâu không thấy đáy.
Tổng cộng tám ngàn sinh mệnh tráng sĩ, vào giờ khắc này, hóa thành một vụ bạo tạc kinh thiên!
Bọn họ đã sớm biết, trong cuộc chiến cuối cùng này, thực lực của mình căn bản khó phát huy được tác dụng gì. Đối mặt với địch nhân, thậm chí còn không có cơ hội xuất thủ đã bị tàn sát sạch sẽ.
Nhưng khi Mạc Thiên Cơ đưa ra kế hoạch đồng vu quy tận này, tất cả lại không hề do dự.
Ở trong trận chiến này, những người có thực lực địa bị nhỏ yếu như bọn họ, chưa bao giờ phát huy được tác dụng quá lớn.
Trong mười ngày cuối cùng, bọn họ đều không hề rời khỏi nhà nửa bước. Chỉ lẳng lặng ở trong nhà mình, cùng đoàn tụ với thân nhân. Bất kể trước kia là người ngang ngược, tàn ác cũng được, tàn bạo cũng tốt, hay cho dù là từng táng tận lương tâm, từng cực kỳ tàn nhẫn cũng thế.... Hay thậm chí là thê thiếp của mình cũng là lừa gạt cướp tới.... hay là vốn rất thiện lương, không tranh quyền thế....
Trong mười ngày, biểu hiện của tất cả đều giống nhau như có kỳ tích, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Không luyện công, không uống rượu, cái gì cũng không làm. Chỉ nhìn thực ôn nhu, thực luyến tiếc, bồi bạn bên người thân, cùng họ làm những chuyện vụn vặt mà trước kia mình chẳng bao giờ ngó ngàng tới, tán gẫu những câu chuyện nhà.
Cho dù là người bình thường nóng nảy táo bạo, trong mấy ngày nay, cũng im lặng chưa từng có.
Lệ Hồng, thê tử hắn vốn là nữ nhi thủ lĩnh thế lực đối địch Lệ gia, là hắn giết sạch cả nhà thê tử, ròi lại bởi vì ham mê sắc đẹp the tử, cướp về làm vợt. Cả đời này phu thê hai người gần như sống trong chiến tranh lạnh....
Nhưng trong mười ngày này, Lệ Hồng chỉ thật an tĩnh bầu bạn bên thê tử mình. Ôn nhu mỉm cười, mỗi ngày đều trổ tài nấu nướng tồi tệ của mình. Có người oán giận khó ăn, hắn cũng chỉ cười ha hả. Mỗi lúc trời tối, lại rất cẩn thận rất ôn nhu rửa chân cho thê tử....
Chỉ là, hắn vẫn không nói một câu xin lỗi nào. Bởi vì chuyện năm đó, không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ. Hắn chỉ có thể biểu hiện chút tâm ý cuối cùng của hắn mà thôi....
Lệ Thanh Vân, vị đệ tử chi thứ của Lệ gia này, bởi vì tư chất bản thân không được tốt, thành tựu đương nhiên không cao. Bình thường hắn vẫn luôn oán giận gia tộc không cho mình nhiều tài nguyên, có thể nói là tay lưu manh khó chơi, khiến Lệ thị gia tộc đau đầu nhất. Ngay cả đám người Lệ Vô Ba nhìn thấy hắn cũng cảm thấy đau đầu.
Nhưng trong mười ngày này, chuyện tên lưu manh thích quấy phá này làm nhiều nhất, lại chính là dập đầu.
Dập đầu trước lịch đại tổ tiên.
Ta họ Lệ!
Lệ Thành Công, năm nay còn chưa tới bốn mươi tuổi, hiện giờ đã đạt tới cảnh giới thánh cấp tứ phẩm, luôn luôn cảm thấy mình là thiên tài, thiên tài bất thế. Chính vì thế, tính cách ngày thường của hắn cũng rất ngang ngược, trong mắt không có ai. Trong gia tộc cũng hoành hành ngang ngược, bắt nạt không ít người.
Nhưng trong mười ngày này, gặp ai hắn cũng mặt mày tươi cười tiếp đón. Thái độ gần như hạ thấp tới mức độ hèn mọn, chân thành xin người ta tha thứ. Chỉ cần đối phương nói một câu: Không có việc gì đâu, hoặc là "ta tha thứ cho ngươi”, hắn sẽ lập tức cười nói hớn hở.
Trước khi chết, hắn muốn trả tất cả nợ nần.
Lệ An, trước giờ vẫn kiệt ngạo bất tuân, bởi vì phụ thân hắn quản giáo mà từng vung tay đánh phụ thân, cuối cùng còn chém cụt cả tay phụ thân... Nhưng trong mười ngày này, chuyện hắn làm nhiều nhất, lại chính là xoa vai bóp lưng cho cha già....
Sớm sớm đều thăm hỏi, chiều chiều đều thỉnh an, buổi chiều còn dắt tay phụ thân đi tản bộ, chậm rãi bước đi trên đường. Lão phụ thân đã già rồi, nước mũi cứ chảy ra không ngừng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu quệt lên người hắn. Hắn chỉ khẽ cười, còn dùng vạt áo trắng muốt của mình, lau cho phụ thân....
Thậm chí hắn còn cúi đầu, khi người khác không nhìn thấy, dùng đầu lưỡi nếm tử nước mũi lão phụ thân, một khắc đó, trong mắt hắn lại rưng rưng đầy lệ.
Phụ thân nuôi nấng mình, còn nhớ rõ hồi nhỏ, phụ thân cường tráng như sơn, nhưng hiện tại... Ngay cả nước mũi mình chảy ra, cũng không thể lau nữa rồi....
Nhưng ta không ngờ lại chưa từng chú ý tới, còn từng chém đứt tay phụ thân... Bất hiếu cỡ nào! Táng tận thiên lương cỡ nào!
Không có lời giải thích, chỉ có hành động thôi.
Ta sai rồi.
Nhưng ta không còn thời gian.
Nếu như có kiếp sau, ta vẫn muốn làm nhi tử của ngài, bù lại sai lầm kiếp này....
Còn có rất nhiều rất nhiều....
Còn có một số tiểu tử mới thành thân không lâu, tiểu phu thê mười ngày như hình với bóng....
Tình cảnh như vậy, cứ thế duy trì tới buổi tối ngày thứ chín. Tám ngàn người này đều cùng nhau tụ hợp trước tổ từ Lệ gia, một người không thiếu. Tám ngàn người tụ hợp với nhau, không nói một lời, trầm mặc quỳ xuống, dập đầu.
Cảnh tượng này, thật khiến người ta rung động, trong lòng chua xót, rơi lệ.
Nhưng tám ngàn người, lại không có một người khóc, chỉ có kiên nghị và ương ngạnh.
Sau ba quỳ chín vái, ngang nghiên bước ra.
Thời khắc quyết chiến đã tới, tám ngàn người không thiếu một ai, đều xuất hiện, xếp thành hàng chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh.
Phía sau, tám ngàn gia đình đều mở rộng cửa, thân nhân đứng trước cửa nhìn theo, hồng trang đưa tiễn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, không nói một lời.
Nhưng tám ngàn người, không có một ai quay đầu lại.
Đệ tử Lệ gia, đồng quy đồng tại!
Trước lịch đại tổ tiên, toàn bộ Lệ gia từ Lệ Xuân Ba trở xuống, cúi đầu đưa tiễn. Tám ngàn người dùng phương thứ chấn động nhất, kết thúc cuộc đời mình, hóa thành bụi phấn, cùng tám ngàn tên địch nhân cường đại hơn mình gấp nhiều lần, hóa thành khói nhẹ, hóa thành một tiếng nổ kinh thiên.
Chỉ trong chớp mắt, hóa thành mây khói thoảng qua.
Từng yêu hận tình cừu, từng tráng chí lăng vân, từng tội nghiệt tày trời, từng...
Hết thảy đều đã trở thành quá khứ!
Lệ Xuân Ba đứng đó, lệ rơi đầy mặt.
Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi, nói: "Ai nói thế gia không lương tài. Tất cả tám ngàn đệ tử thân hóa tro bụi mà không hối hận, cùng sống cùng chết cùng khảng khái! Lệ tiền bối.... Nam nhi Lệ gia rất nhiều người là hán tử có tâm huyết, tại sao hơn vạn năm qua lại không thể đi vào chính đạo? Chỉ dùng tư chất vũ lực tiền đồ luận thành bại.. Nhưng có ai từng nghĩ tới, chỉ có nhân phẩm, mới là điều tiện tiên quyết quyết định thành tựu đại sự!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...